Đứa bé này tên là Nhạc Thiên Thiên, nghe Dương Tử Mi nói muốn đến nhà chơi, nó liền kéo Dương Tử Mi và mọi ngườ đến trước cửa nhà.
Gia cảnh của Nhạc Thiên Thiên khá hơn những nhà khác trong thôn, nhà lầu ba tầng mới xây, phong cách phương tây đẹp đẽ, sạch sẽ.
- Cha, mẹ, có khách đến.
Nhạc Thiên Thiên kéo ba người Dương Tử Mi vào trong nhà, kêu to gọi mọi người ra.
Cha của Nhạc Thiên Thiên, Nhạc Thanh đi ra, nhìn thấy nhóm ba người kỳ lạ gồm Ngọc Thanh, Ngọc Chân Tử và Dương Tử Mi, hơi ngẩn người một chút, liền rất nhiệt tình hành lễ với Ngọc Thanh:
- Chào các vị đạo trưởng, mời mọi người vào nhà ngồi một chút, uống ly trà đã.
Ngọc Thanh và mọi người đi theo người đó vào nhà, ngồi xuống phòng khách rộng rãi.
Dương Tử Mi dùng thiên nhãn, nhìn quanh nhà một vòng, tuy bề ngoài cực kỳ sáng sủa, nhưng trên thực tế lại có một tầng khí đen nhàn nhạt bao phủ.
Đây là dấu hiệu của nhà tan cửa nát.
Cô thở dài một hơi, chỉ mong có thể cứu cả nhà bọn họ.
Sau đó, những người khác trong nhà Nhạc Thiên Thiên cũng đi ra, trong đó có thím hai đang mang thai của Nhạc Thiên Thiên, Lưu Vân.
Tất cả mọi người đều niềm nở tiếp khách, bọn họ chiêu đãi ba người rất đúng lễ nghi, không dám có bất kỳ chút thất lễ nào.
Người nhà quê chất phác đơn thuần, đối xử hòa nhã với đạo sĩ cũng là chuyện đương nhiên, trong lòng họ cũng rất tôn kính tín ngưỡng này, huống chi Ngọc Thanh còn là người có vẻ ngoài như thần tiên, làm cho người ta tin cậy.
Có điều, bọn họ lại càng tò mò và ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy người đi theo hai vị đạo sĩ như Dương Tử Mi.
Không thể hiểu được, một cô bé như vậy sao lại có thể đi cùng với hai vị đạo sĩ.
Sau khi Nhạc Thanh trò chuyện uống trà với Ngọc Thanh xong, lại ra hiệu cho vợ ông là Hoàng Hồng Liên đi lấy một ít tiền ra, ông cho rằng Ngọc Thanh và hai người còn lại đến là để hóa duyên, truyền đạo để cầu xin bố thí.
Hoàng Hồng Liên bỏ ba trăm tệ vào bao lì xì, đưa cho Ngọc Thanh, phúc hậu nói:
- Lão thần tiền, đây là chút ý tốt của chúng tôi, xin các ngài nhận cho.
Ngọc Thanh hơi sững sờ, sau khi hiểu ý của bà xong liền giơ giơ cây phất trần, cười cười nói:
- Số tiền này, cảm ơn thí chủ đã bố thí, nhưng có điều, bọn ta hôm nay đến đây không phải muốn xin bố thí, mà là muốn tìm một chỗ ở lại qua đêm.
- Đúng rồi, sắc trời cũng đã tối, các vị đạo trưởng cũng không nên đi ra ngoài nữa, trong nhà tôi còn hai phòng trống, nếu các vị không chê, thì có thể ở lại.
Nhạc Thanh cũng không cảm thấy yêu cầu xin ở lại qua đêm của Ngọc Thanh có gì quá đáng, rất hào phóng nói.
Ngọc Thanh cười nhạt:
- Cảm ơn.
- Không có gì, không có gì.
Nhạc Thanh cười phúc hậu, quay đầu lại gọi vợ ông:
- Hồng Liên, mau đi chuẩn bị thêm cơm nước nhiều hơn một chút để mời khách.
- Được!
Hoàng Hồng Liên vội vàng đi vào bếp, bận rộn nấu nướng, lại đi ra, có chút bất đắc dĩ hỏi:
- Lão Thần tiên, các vị có thể ăn thịt gà không?
- Tất nhiên là được, chúng ta là đạo sĩ, chứ không phải là hòa thượng, không cần ăn chay.
Ngọc Chân Tử vừa nghe thấy có thịt gà ăn, liền thấy thèm ngay.
- Tối nay không nên sát sinh.
Ngọc Thanh chặn Ngọc Chân Tử lại, nói:
- Cảm ơn, nhưng nếu có thể, chỉ cần chuẩn bị cho chúng tôi một ít cải xanh, đậu hũ, trứng gà là đủ rồi.
- Tại sao tối nay lại không nên sát sinh?
Hoàng Hồng Liên nghi ngờ hỏi lại.
- Tối nay nhà này sẽ có trẻ con ra đời, không nên sát sinh.
Ngọc Thanh giải thích.
Lưu Vân đứng một bên vừa nghe thấy liền rất vui mừng, vuốt bụng của mình, hỏi:
- Lão Thần tiên, người nói tối nay con của ta sẽ ra đời sao?
Ngọc Thanh gật gù:
- Đúng vậy, cho nên, xin mọi người hãy chuẩn bị kỹ lưỡng.
Chồng của Lưu Vân là Ngọc Lâm cũng kích động đứng lên ngay:
- Vậy để tôi đi mời bà mụ tới.
Dương Tử Mi dùng thiên nhãn nhìn bụng của Lưu Vân, trong mắt đầy bi thương.
Trên bụng của Lưu Vân có một tầng sát khí cực kỳ rõ ràng, khiến cô rất lo lắng.