Nhạc Thiên Thiên rất chi là dính người, ôm chặt lấy tay cô, khuôn mặt nhỏ của cậu bé ghé sát vào hõm vai cô, ngửi một cách say mê.
- Chị thơm ghê á. Em thích lắm.
- Chị ơi! Cái tên Nhạc Thiên Thiên này thật quá đáng! Nó đang sàm sỡ chị kìa!
Tiểu Thiên không hài lòng kêu gào.
Dương Tử Mi chảy mồ hôi...
Nhạc Thiên Thiên chẳng qua chỉ là một cậu bé tám tuổi mà thôi, biết gì mà sàm sỡ chứ?
Huống chi, đôi mắt to tròn đen như mực của cậu bé trong vắt rõ ràng, không có bất cứ ý niệm xấu xa nào, chẳng qua là tuân theo thiên tính của trẻ con mà thôi.
- Chị ơi, em thích chị lắm. Chị chờ em lớn lên rồi chị gả cho em được hông?
Nhạc Thiên Thiên lại chợt nói nghiêm túc.
Dương Tử Mi lúng túng.
Cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ lại tràn đầy mong chờ ấy, cau mày:
- Nhưng chị lớn hơn Thiên Thiên nhiều lắm. Chờ đến khi Thiên Thiên trưởng thành thì chị cũng già rồi.
- Cho dù già thì chị vẫn là chị mà. Thiên Thiên vẫn thích.
Nhạc Thiên Thiên lại nói rất nghiêm túc.
Tuy rằng là lời nói vô tư của trẻ con, nhưng Dương Tử Mi vẫn cảm giác rất chi là cảm động. Cô nhéo cặp má đáng yêu của cậu bé, nói:
- Nhưng chị đã muốn gả cho người khác rồi. Thiên Thiên nên đi tìm một cô bạn gái nhỏ khác đi thôi.
Nhạc Thiên Thiên nghe vậy, thay đổi ánh mắt, giọng nói trở nên hung ác:
- Thế thì chỉ cần em giết người đó, chị có thể gả cho em rồi!
Nghe thấy câu này, Dương Tử Mi cảm thấy lòng nặng trĩu.
Cô quan sát Nhạc Thiên Thiên rất nghiêm túc, phát hiện ra lại có một luồng sát ý xuất hiện trên thân thể vốn dĩ hồn nhiên ngây thơ của cậu bé.
Không phải là lời nói thoáng qua của trẻ con, mà cậu bé thật sự nổi lên sát ý.
Tuy rằng sát ý của cậu bé không đáng kể chút nào đối với Long Trục Thiên, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu trong lòng.
- Thiên Thiên, em thích chị thật lòng à?
Cô hỏi.
- Tấm lòng của em đối với chị còn thật hơn cả ngọc trai!
Nhạc Thiên Thiên vỗ ngực mình, nói rất trịnh trọng:
- Vì chị, Thiên Thiên sẽ không bao giờ để ý đến A Hoa nữa đâu.
- Ha ha! A Hoa là ai?
Dương Tử Mi nhìn bộ dáng ông cụ non của cậu bé, cảm thấy hơi buồn cười, vặn hỏi.
- A Hoa là nữ sinh xinh đẹp nhất khối lớp của bọn em. Trước kia em rất thích ngắm nó, nhưng em thề với chị, sau này em sẽ không bao giờ nhìn nó nữa, chỉ nhìn chị thôi.
Nhạc Thiên Thiên thề thốt.
Dương Tử Mi xấu hổ.
- Thiên Thiên, chị lớn hơn em nhiều lắm, không thích hợp với em đâu. A Hoa lại vừa hợp đó.
- Không! Thiên Thiên chỉ cần chị thôi!
Giọng nói của Nhạc Thiên Thiên chợt thay đổi, ánh mắt không vui, âm u hỏi:
- Chẳng lẽ là vì người đàn ông kia?
- Đúng rồi. Chị rất yêu anh ấy. Nếu em cũng thích chị thì không thể làm chị buồn được đâu.
- Chị cứ yên tâm đi! Thiên Thiên sẽ không bao giờ làm chị buồn đâu. Ai dám bắt nạt chị, em đánh chết nó!
Nhạc Thiên Thiên nói, cố ưỡn bộ ngực nhỏ của cậu bé lên.
- Nhưng mà... Nếu em muốn giết chết người chị thích ấy, thì chị cũng sẽ đau lòng chết mất.
Những người tứ trụ toàn âm thì thường rất cố chấp, lỡ như trong tương lai Nhạc Thiên Thiên liên tục quấy rầy Long Trục Thiên thì cũng phiền. Cô nhất định phải bóp chết ý tưởng này từ trong trứng nước.
Nhạc Thiên Thiên nghe vậy, ngơ ngác, vẻ mặt vừa khó xử lại vừa ghen tỵ do dự.
- Thiên Thiên nè, thích một người thì phải bao dung những gì mà người ấy thích, kể cả người mà cô ấy yêu.
Dương Tử Mi thừa dịp này dẫn đường suy nghĩ của cậu bé.