Bây giờ sau khi được nghe sư phụ giải thích thì cô bắt đầu tỉ mỉ phân biệt chúng, cuối cùng cô cũng tìm thấy một đồ án hình chữ "Phong" trên một cây liễu góc Đông Nam.
Ngọc Thanh bước lại gần qua sát thì quả nhiên nhìn thấy chỗ sâu trong nhánh cây liễu có một đồ án chữ "Phong", khó trách ông tìm mãi không ra.
- Sư phụ, Ngũ Tinh Mang trận này có phải rất lợi hại hay không ạ? Người nói cho con biết phương pháp phá giải đi, để con phá giải cho ạ!
Dương Tử Mi lo lắng sư phụ đang suy yếu, mệt nhọc mà lại phải vận dụng chân khí để phá trận thì rất có thể sẽ đại thương nguyên khí.
- Thứ đồ chơi nhỏ của Nhật Bản này cũng xuất phát từ một nhánh không chính thống của đạo thuật cổ ở Hoa Hạ chúng ta ngày xưa thôi, sư phụ vẫn dư sức đối phó nó.
Ngọc Thanh nói với giọng khinh thường.
Trước kia ông từng tham gia kháng chiến, ngày qua ngày, ông thấy rất nhiều tội lỗi do binh lính nước đó gây ra tại Hoa Hạ, cho nên ông chả có tí thiện cảm nào với Nhật Bản cả.
Ngọc Thanh lấy ra bút chu sa từ trong chiếc túi mang theo bên người, miệng đọc chú ngữ, tay trái thay đổi chỉ quyết, tay phải vung bút lên đồ án kết ấn kia, vẽ ra một loại đồ án khác, vừa khéo bao phủ kết ấn ban đầu.
Dương Tử Mi thần kỳ phát hiện thời điểm chữ "Phúc" kia bao phủ thì kết giới sao năm cánh bỗng nhiên mất một góc, pháp lực giảm đi rất nhiều, từ trường chung quanh đều biến đổi.
- Sư phụ, người vừa mới làm gì vậy ạ?
Dương Tử Mi hiếu kỳ mở miệng hỏi.
- Đây là cách dùng chữ để phá trận!
Ngọc Thanh giải thích.
- Kết giới này chỉ cần viết chữ là có thể phá sao ạ?
Dương Tử Mi bắt đầu cảm thấy loại pháp thuật của Nhật chỉ cần một thứ rất nhỏ đã có thể phá được thì còn lấy ra để làm gì?
- Không phải chỉ cần viết một chữ là có thể phá đâu! Còn cần phải có thêm đạo hạnh và công lực nữa, ví dụ như nếu để sư thúc con viết thì chắc chắn ông ấy sẽ bị kết giới này phản phệ lại.
Ngọc Thanh trả lời câu hỏi của cô.
- Vậy để con thử viết có được không ạ?
Dương Tử Mi nổi tính trẻ con.
- Chữ trên bốn cây còn lại sư phụ cho con viết nha!
Ngọc Thanh cũng không ngăn cản cô, ông đưa bút rồi dạy cô khẩu quyết phá trận.
Ông biết Dương Tử Mi rất có thiên phú, trí nhớ lại tốt, vừa rồi ông viết qua một lần chắc là cô đã nhớ rõ rồi.
Dương Tử Mi giống như vẽ hồ lô vậy, tiêu sái dùng bút lông lớn lưu loát viết chữ lên bốn cây liễu kia, công lực cùng khí thế còn tốt hơn cả Ngọc Thanh, ánh sáng quanh kết giới giống như bị dao gọt đi từng chút một, ảm đạm mất đi ánh sáng.
Quả nhiên sau khi viết xong thì kết giới màu trắng ban đầu bao trùm phần mộ dần dần tan hết...
Gió khắp bốn phía bắt đầu thổi vào...
Dương Tử Mi nhìn mộ phần kia thì phát hiện bên trong đó đang có oán khí màu đen nồng đậm thoát ra, rục rịch giống như có thứ gì đó muốn phá đất chui lên...
- Không ổn rồi sư phụ ơi! Có khả năng là bên trong này có thi biến!
Cô rùng mình, vội vàng la lên, cầm bút lông bắt đầu vẽ phù trấn thi phía trên không phần mộ.
Ngọc Thanh lấy ra một mảnh giấy vàng từ trong ngực, trực tiếp dán trên mộ phần.
Khói đen vốn muốn thoát ra kia không cam tâm tình nguyện lùi về bên trong, mọi thứ bắt đầu khôi phục sự yên tĩnh.
- Thi... biến? Đạo trưởng... nó có nghĩa là gì thế ạ?
Nhạc Thanh vẫn luôn luôn đứng bên cạnh nhìn hành động của hai sư đồ liền hoảng sợ hỏi:
- Sẽ không phải là có cương thi bò ra từ bên trong mộ giống như trên TV đúng không ạ?