Động tác cạy đinh của Ngọc Thanh nhanh chóng tăng tốc, nắp quan tài đã mở!
- Tử thi trốn đi đâu!
Ngọc Chân Tử la lên một tiếng, đây trói thi trên tay ông ấy ném thẳng vào trong quan tài, Dương Tử Mi nhanh chóng niệm chú.
- Trong này không có thi thể!
Ngọc Thanh bỗng nhiên nói một câu.
- Hả?
Ngọc Chân Tử còn đang thắc mắc vì sao ông ta lại trói thi thất bại đấy!
Dương Tử Mi tập trung quan sát.
Cô chỉ thấy không có việc xác chết vùng dậy từ trong quan tài như cô nghĩ, ngay cả xương cốt gì cũng không có, nằm ở kia chỉ là một cái quan tài trống rỗng. Bên trong quan tài chỉ một con rối gỗ kiểu Nhật, trên ngực nó cắm bảy cây châm.
Còn oán khí màu đen cường đại kia lại tỏa ra từ con rối gỗ.
Ngọc Thanh và Ngọc Chân Tử giật mình...
Rầm!
Con rối gỗ đang nằm kia đột nhiên bật dậy, phóng qua đỉnh đầu Ngọc Chân Tử.
Ngọc Chân Tử vươn tay tóm được nó.
Ai ngờ con rối gỗ kia lại giống như có sinh mệnh mà giãy giụa ở trong tay ông ấy, thậm chí còn cố gắng đá vào người Ngọc Chân Tử, trên chân còn mang theo âm sát khí.
Nếu không phải có tháp sắt nhỏ ở bên cạnh hỗ trợ hấp thu âm sát khí thì có lẽ Ngọc Chân Tử đã bị trúng chiêu.
- Thứ đồ cỏn con như mày còn dám đá ta!
Ngọc Chân Tử tức giận, ông lấy dây trói thi ra, trói chặt tay chân của rối gỗ, sau đó còn dán thêm phù chú lên.
Con rối gỗ kia cuối cùng cũng chịu yên tĩnh.
Hai anh em Nhạc Thanh thấy mấy người bọn họ chỉ lấy ra một con rối gỗ từ trong quan tài chứ không phải là cương thi gì như trước đó đã nói, thì lập tức đánh bạo đi tới gần.
Hai người vươn đầu nhìn về phía quan tài thì phát hiện bên trong trống trơn. Cả hai vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Thi thể của ông nội tôi đâu rồi?
- Không thấy!
Ngọc Chân Tử trả lời.
- Chỉ có thứ này thôi!
Đây là...
Nhạc Thanh nhìn con rối có cắm kim châm kia thì hiếu kì hỏi.
- Đây là nguồn cơn khiến cho Thiên Thiên nhà các người bị trúng tà.
Ngọc Thanh trả lời.
- Vậy thì chúng tôi phải làm sao bây giờ? Đạo trưởng mau nhổ hết mấy cây châm này xuống để cứu Thiên Thiên nhà tôi đi!
Nhạc Thanh gấp gáp cầu xin.
- Châm thì tất nhiên phải nhổ nhưng cũng không thể tùy tiện nhổ ra được. Thứ này không giống với yểm bùa thông thường, đây là Âm Dương Đạo của Nhật Bản, tuy nó cũng là bàng môn tả đạo, nhưng cấp bậc của người thi pháp không hề thấp.
Ngọc Thanh quay qua nói với Dương Tử Mi:
- Tử Mi, mấy cây châm này chỉ có con nhổ được thôi!
Dương Tử Mi nhận lấy rối gỗ.
Rối gỗ giống như là cảm ứng được gì đó nên bắt đầu run rẩy.
Việc quỷ dị thế này thì không nên chờ đợi thêm nữa, đã sắp hết giờ sửu, cô nhất định phải cứu được Thiên Thiên.
Trong miệng cô bắt đầu niệm chú ngữ, chỉ quyết biến ảo, bước theo bộ pháp Âm Dương Ngũ Hành rồi bắt đầu nhổ từng cây châm ra.
Đến lượt cây châm trước ngực rối gỗ thì Dương Tử Mi bỗng nhiên thấy khó nhổ hơn.
Cây châm kia cứ như gắn liền với bên trong con rối, lực tay bình thường không thể nhổ nổi, chỉ còn cách vận dụng chân khí, dùng sức mà rút...
- Chị ơi, nguy hiểm, mau ném đi!
Đột nhiên cô nghe thấy giọng Tiểu Thiên la to.
Dương Tử Mi cũng không hề chần chờ mà nhanh chóng ném con rối gỗ ra ngoài.
Một tiếng nổ lớn "bùm", không thua gì tiếng bom nổ vang lên ngay chỗ mà cô ném con rối đi, đất đá xung quanh bị bắn mạnh ra...
Dương Tử Mi cả kinh toát mồ hôi ướt hết cả người.
Nếu không phải được Tiểu Thiên nhắc nhở thì thứ bị nổ máu thịt tung tóe chính là cô rồi!
Ngọc Thanh và Ngọc Chân Tử cũng hoảng sợ, vội vàng tiến đến bên cạnh Dương Tử Mi, khi thấy cô vẫn bình yên thì thở ra một cách nhẹ nhõm.
- Tên Âm Dương sư kia thật là âm hiểm!
Ngọc Chân Tử tức giận tới nỗi râu tóc dựng cả lên.
- Tên đó thế mà lại dám cài bom bên trong rối gỗ!
Loại vu thuật Âm Dương này nếu bị phá giải thì bản thân người thi pháp sẽ phải chịu phản phệ.
Tên đó muốn cho mọi người cùng chết nên mới nghĩ ra ám chiêu này, thật sự là quá độc ác! Tính toán cũng quá tinh vi!
Dương Tử Mi thầm cảm thấy may mắn khi người rút châm là cô chứ không phải sư phụ, chứ nếu không thì hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng nổi.