Dương Bách thấy mọi người đều đối đầu với mình thì tức giận đạp bàn, vứt tẩu thuốc, bực bội bỏ đi.
- Nữu Nữu, đừng để ý đến ông nội con, ông ấy quá đáng lắm rồi, đến đây bà nội coi con có gầy đi không nào.
Bà nội thấy sắc mặt cô thay đổi liền vội vàng kéo tay cô, vuốt ve khuôn mặt, nhìn cô trìu mến nói:
- Đúng là gầy đi thật. Con ăn nhiều thịt vào, vẫn đang trong giai đoạn phát triển đấy, ăn mỗi rau thì không đủ dinh dưỡng đâu.
- Bà nội, con ăn uống đầy đủ mà, sư phụ con cũng đâu phải là người ăn chay liên tục đâu.
Thấy bà nội quan tâm mình như vậy, tâm trạng không vui lúc nãy của cô cũng biến mất. Quay sang thấy cha vẫn còn đang bực bội, mẹ thì rưng rưng nước mắt, cô nói:
- Cha mẹ, công việc kinh doanh ở tiệm bánh mì thế nào rồi ạ?
Nhìn thấy vẻ mạnh mẽ, cứng cỏi của con gái, Hoàng Tú Lệ liền gạt đi nước mắt, nở nụ cười, nói với con:
- Ừm, kinh doanh cũng ổn định, khá tốt. Khách hàng gần xa đều khen bánh mì rất ngon.
Đôi mắt Hoàng Tú Lệ bừng sáng lên khi nói về tình yêu đối với bánh mì.
Bà rất thích làm bánh, hơn nữa ngày ngày kiếm được không ít tiền đối với bà mà nói là một sự khẳng định giá trị của bản thân, và cũng giảm gánh nặng cho con gái của bà.
Thấy mẹ vui, Dương Tử Mi cũng cảm thấy vui:
- Không biết chừng một thời gian nữa mẹ có thể mở chuỗi cửa hàng luôn đấy.
- Haha, mẹ con làm gì có bản lĩnh đến thế.
Mẹ có thể quản lý tốt một cửa hàng là Ok lắm rồi.
Hoàng Tú Lệ cười.
- Em có thừa bản lĩnh.
Dương Thanh ngồi bên cạnh, vỗ nhẹ lưng vợ mình nói thêm:
- Về phương diện này em thực sự có tài, lúc trước anh không biết nên hay phản đối em, để em chịu nhiều thiệt thòi.
- Em không cảm thấy thiệt thòi.
Hoàng Tú Lệ ngước mắt lên nhìn chồng:
- Có thể cùng anh sinh ra những đứa trẻ dễ thương như Nữu Nữu là em đã thấy thật sự hạnh phúc rồi.
Dương Thanh nhìn Hoàng Tú Lệ, hai người chỉ nhìn nhau thôi mà cảm giác hòa hợp, thân thương đến lạ.
Dương Tử Mi cảm thấy hạnh phúc biết bao khi thấy cha mẹ mình như vậy.
Ông nội có hành xử vô lý đến cỡ nào cũng không quan trọng, quan trọng là tình cảm của cha mẹ cô dành cho nhau.
Như vậy là đủ rồi.
- Chị ơi, lần trước em thi đứng nhất lớp đó chị!
Dương Tử Hi cầm bài thi đưa chị coi.
- Ngữ văn, toán, tiếng anh đều đứng nhất lớp! Haha, giờ thì không ai dám coi thường học sinh chuyển trường đến từ vùng quê nữa rồi.
- Tử Hi thật lợi hại!
Dương Tử Mi xoa đầu em mình.
- Chị ơi, đây là giống chó gì vậy, em ôm một xíu được không?
Ánh mắt của Dương Tử Hi không rời khỏi Tuyết Hồ đang nằm trong lòng chị gái, đầy thích thú. Cũng chính vì vừa rồi xảy ra tình huống khiến cả nhà không vui nên cô chưa kịp nói ra.
- Em cũng muốn ôm
Hai đứa sinh đôi Tử Lôi, Tử Vân cũng chạy tới, kêu ríu rít.
- Đừng để chúng động vào tôi, tôi không phải là chó.
Tuyết Hồ cảnh cáo Dương Tử Mi:
- Trừ cậu ra, tôi không thích ai ôm tôi cả.
Dương Tử Mi gượng gạo nói với mấy đứa nhỏ:
- Nó tên Tuyết Hồ, nhưng nó không thích bị người khác ôm, ai ôm là nó cắn, nên mấy đứa chỉ ngắm thôi nhé.
Nghĩ đến việc bị cắn, Tử Hi liền vội vàng rụt tay lại.
- Chị, em cũng rất muốn nuôi một con thú cưng mà lúc nào cũng chỉ theo em.
Dương Tử Hi mắt lưu luyến không rời Hồ Tuyết:
- Đáng yêu quá!
- Được, đợi mấy đứa dọn về nhà mới, đất rộng hơn, chị sẽ đưa mấy đứa đi cửa hàng thú cưng, để mỗi đứa chọn một con
Dương Tử Mi vừa cười vừa nói.
- Chị Mi muôn năm!
Tử Hi, Tử Lôi, Tử Vân đồng thanh reo lên.
Nhìn khuôn mặt đáng yêu của mấy đứa nhỏ, Dương Tử Mi cảm thấy thật vui, sự việc không vui mà ông nội gây ra lúc nãy cũng vì thế mà tan biến mất.