Bế tôi đi, tôi muốn ở cùng mấy người. Yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ không quấy rầy hai người đâu, tôi là một con yêu quái có phẩm chất đấy.
Tuyết Hồ vênh mặt lên, đôi mắt to như viên ngọc linh động hoạt bát nhìn Dương Tử Minh một cách đáng thương.
Ôi cái tên này!
Dương Tử Mi hoàn toàn không thể để con tiểu hồ ly thích giả đáng yêu trước mặt với mỹ nam cổ đại phong thần như ngọc ở cùng nhau được.
Nhưng cô vẫn dang tay ra.
Tuyết Hồ thấy vậy vui sướng nhảy vào lòng cô, cuộn mình trong đó, tham lam hít lấy mùi hương cơ thể cô:
- Cô mà không ôm tôi nữa là tôi sẽ tắc thở mà chết đấy.
- Bớt phóng đại đi.
Dương Tử Mi ôm lấy nó rồi đi vào phòng.
Long Trục Thiên đang quan sát hai tấm bản đồ một cách tỉ mỉ, nhếch mắt lên thì thấy con tiểu hồ ly trong lòng Dương Tử Mi:
- Là con vật này gõ cửa à?
Dương Tử Mi gật gật đầu.
- Vứt nó sang một bên.
Long Trục Thiên nói một cách đầy bá đạo.
Dương Tử Mi nghe vậy liền đặt Tuyết Hồ lên bàn.
Long Trục Thiên lại ôm cô đặt lên đùi mình.
Tuyết Hồ thấy cảnh này, tức đến nghiến răng nghiến lợi, thực sự chỉ muốn cắn một phát vào mặt Long Trục Thiên.
Nhưng mà tức thì tức thôi. Nó đã hứa với Dương Tử Mi rồi, phải bảo vệ người mà cô yêu như bảo vệ cô. Vậy nên nó chỉ có thể nén giận trong lòng, trơ mắt nhìn hai người họ tình chàng ý thiếp, còn mình thì buồn bã u mê.
- Mi Mi, em hãy nhìn kỹ hai tấm bản đồ này đi, hình như chúng khác nhau.
Long Trục Thiên nói, giọng điệu mang theo chút hưng phấn.
Dương Tử Mi nhìn một cách cẩn thận:
- Em không thấy có gì khác nhau cả. Chỉ thấy một cái thì cũ, một cái thì mới thôi. Còn đâu tất cả các nét vẽ trên bản đồ đều giống nhau mà.
- Nhìn bên ngoài thì như vậy.
Long Trục Thiên đặt tay cô lên tấm bản đồ da dê:
- Em sờ thử xem, cảm xúc như thể có huyền cơ vậy.
Dương Tử Mi nhắm mắt lại, ngón tay sờ sờ lên tấm da dê một cách chăm chú, lúc đó đầu cô liền hiện ra hình ảnh một rặng núi rất rõ ràng, mà hình ảnh này, có hình dạng ngôi sao năm cánh.
Cô đang định cảm nhận thêm chút nữa thì đột nhiên trong đầu xuất hiện một cảnh hoa đào, hoa rơi từng đóa, bốc hơi thành một luồng khí độc rực rỡ bảy sắc cầu vồng, cứ như thể một lớp sương mù màu hoa đào phủ lên đất vậy, huyền ảo và mỹ miều vô cùng.
Bỗng nhiên, cô thấy hoa mắt chóng mặt, chẳng nhìn thấy gì ngoài một sắc hồng trải rộng.
Không hay rồi!
- Đào Hoa Chướng!
Cô kêu lên một tiếng kinh hãi, vội vàng mở mắt ra, sắc mặt trắng bệch, miệng hít lấy hít để từng ngụm khí, nhưng vẫn thấy đầu mình ong ong, cứ như thể bị ngấm khí độc thật vậy.
- Mi Mi, em sao thế?
Long Trục Thiên thấy cô thế này liền vội hỏi.
Còn Tuyết Hồ thì nhảy qua, đặt vuốt mình lên mạch đập của cô, bắt đầu truyền chân khí của mình cho cô.
Lúc này đầu óc Dương Tử Mi mới thanh tỉnh lại đôi chút.
Cô lẳng lặng nhìn tấm da dê trước mặt, nhìn bề ngoài thì chẳng có gì thật, nhưng tại sao lại khiến cô rơi vào ảo giác như vậy chứ?
Chẳng lẽ, tấm bản đồ này có độc?
- Mi Mi, lúc nãy em nói Đào Hoa Chướng, nó là cái gì cơ?
Long Trục Thiên hỏi cô.
Về Đào Hoa Chướng, thì vẫn có một cách nói rất mơ hồ về nó: Đào Hoa Chướng, nhìn xa thì như một lớp sương mù màu hồng đào, gió thổi không tan, đến tận mấy tháng sau mới tự tan biến, nếu ai không may rơi vào Đào Hoa Chướng, thì không chỉ da mà cả xương cốt cũng sẽ bị ăn sạch sẽ.