Đi ra từ cục cảnh sát, tâm trạng Dương Tử Mi hết sức trầm trọng, không phát hiện ra đầu mối lớn nào cả.
- Mi Mi à, đừng lo lắng nữa, bây giờ anh sẽ trở về thành phố giúp em điều tra.
Long Trục Thiên thấy dáng vẻ khổ sở này của cô thì tâm trạng cũng rất khó chịu, anh ôm lấy vai cô ấy rồi nói:
- Chỉ cần bây giờ giữ lại được mạng của Tống Huyền là mọi thứ đều ổn cả.
Dương Tử Mi gật đầu.
- Tôi cũng về, tôi muốn đích thân hỏi rõ xem chú rốt cuộc là vì điều gì.
Gia Cát Nguyệt một bên lên tiếng nói:
- Tôi sẽ dốc hết sức mình để giúp hai người.
Dương Tử Mi giương mắt nhìn Gia Cát Nguyệt:
- Cám ơn.
Nhưng lập tức, lời nói cô trở nên lạnh lùng:
- Anh có thể cảnh báo với chú anh rằng nên sớm thả thầy Tống ra và khôi phục lại danh dự của thầy ấy đi. Nếu các người dám gây bất lợi cho thầy Tống thì đừng trách tôi không nể tình. Tôi không quan tâm nhà Gia Cát của mấy người lợi hại bao nhiêu, nếu mấy người dám làm hại người tôi yêu thương thì nên chuẩn bị chết hết đi!
Giọng nói cô không lớn nhưng lại lạnh thấu xương tủy, nhất là ánh mắt cô vốn dĩ trắng đen rõ ràng, linh động xinh đẹp
thế mà bây giờ lại sắc lạnh như biển sâu không đáy không cảm nhận được tí tình cảm.
Trong lòng Gia Cát Nguyệt trùng xuống.
Chỉ với một Dương Tử Mi thì không có khả năng khiến hắn sợ hãi, nhưng Long Trục Thiên thì...
Cho nên vẫn là sớm về thành phố khuyên chú ấy thu tay lại, tránh để đến một lúc nào đó cả gia tộc đều gặp tai ương.
Đôi nam nữ trước mặt này cũng không phải thiện nam tín nữ gì.
Tuy rằng quan hệ của anh và Long Trục Thiên tương đối tốt, cũng coi như là bạn bè thân nhất, nhưng đó chỉ do anh tự nguyện mà thôi, còn Long Trục Thiên vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với anh.
Trên cõi đời này người Long Trục Thiên quan tâm nhất chính là Dương Tử Mi chứ không phải bản thân mình.
Gia Cát Nguyệt nhanh chóng đặt vé máy bay quay trở về.
Long Trục Thiên cũng muốn trở về nhà lấy một ít đồ, vốn dĩ Dương Tử Mi định qua xem Lâm Thanh Mai, nhưng vẫn có cảm giác nên để Long Trục Thiên về thành phố lúc sáng sớm đi điều tra tình hình mới được.
Cô không quen biết gì Gia Cát Nguyệt nên cũng không tín nhiệm anh lắm.
Về đến nhà, Long Trục Thiên lưu luyến không rời nhìn Can Tương, Mạc Tà nằm trong hộp gỗ, nhưng không có ý định lấy bọn nó ra.
Thanh Can Tương kia mang đến cho anh một cảm giác như một con ngựa quý đang chờ đợi thu phục, quan trọng là phải có thời gian nhất định.
Vì tránh để chuyện gì khác xảy ra, các việc liên quan đến thu phục vẫn nên từ từ.
Anh tin tưởng nó chắc chắn sẽ thuộc về anh.
Dương Tử Mi thu dọn đồ đạc của anh xong thì tiễn anh ra cửa.
Vất vả lắm mới gặp được nhau, cuối cùng vẫn phải xa cách.
Dương Tử Mi luyến tiếc nhìn anh.
Long Trục Thiên giang tay ôm chặt cô vào lòng, anh hôn môi cô, rồi cả mái tóc cô và nói:
- Anh sẽ quay lại sớm thôi, hãy chờ tin tức tốt của anh, sau khi điều tra xong chúng ta sẽ cùng nhau đến Châu Tây tìm cổ mộ, tìm hiểu bí ẩn kia.
- Vâng.
Dương Tử Mi ngẩng đầu, giơ tay sờ thẻ bài gỗ đào trên cổ anh:
- Thẻ bài gỗ đào này anh nhất định phải giữ gìn thật tốt, đừng làm mất nó.
- Anh biết rồi.
Long Trục Thiên xoa tóc cô:
- Em nên thư giãn tí đi, anh không thích nhìn dáng vẻ cau mày của em đâu. Mọi chuyện cứ để anh lo.
Dương Tử Mi gật đầu:
- Anh cũng phải chú ý an toàn đấy, mỗi ngày đều gọi điện cho em đó có biết không.
- Chắc chắn rồi, nếu như anh không gọi cho em thì nhất định là do tín hiệu không tốt, thế nhưng em không cần lo lắng, có tấm thẻ bài gỗ đào bảo vệ thì anh có thể khởi tử hồi sinh mà.
Long Trục Thiên nói.
- Đúng là có thể khởi tử hồi sinh thật, nhưng anh mà bị thương thì em đau lòng lắm.
- Chỉ cần không phải tiêm thì anh sẽ không sợ đâu.
- Ha ha...
Nghĩ đến bộ dáng sợ tiêm của anh hôm đó khiến Dương Tử Mi không nhịn được cười rộ lên, mặt mày cũng giãn ra.