Mẹ ơi, khoan hãy qua nhà cậu ba, mẹ nghỉ ngơi một chút, chờ con xử lí xong việc rồi đi, được không ạ?
Dương Tử Mi không muốn chậm trễ thời gian nữa, nói với Hoàng Tú Lệ:
- Mẹ chờ con ở nhà cậu hai là được.
- Nữu Nữu, chuyện này không được đâu, nếu để cậu ba biết mẹ đến nhà anh hai mà lại chậm trễ không qua luôn nhà bọn họ thì họ sẽ giận đó.
Hoàng Tú Lệ vội vã lắc đầu.
- Giận thì giận chứ, dù sao bọn họ cũng như thế rồi, giờ này mẹ qua bên đó thì sắc mặt bọn họ cũng không tốt hơn tí nào đâu.
Dương Tử Mi càng nóng vội nói.
Nhà cậu ba không giống hai nhà cậu kia, bọn họ không để cảm xúc hỉ nộ lộ ra ngoài như cậu cả mợ cả, cũng không chanh chua đanh đá như mợ hai. Họ ngoài mặt cười cười nói nói nhưng lại là loại người miệng nam mô bụng bồ dao găm.
Cho dù là cậu ba hay mợ ba thì tính tình bọn họ từ một khuôn đúc ra.
Đối phó với thể loại người như bọn họ rất mệt.
Ai mà biết được lúc này, mợ hai vì nhận được quà cáp của Hoàng Tú Lệ. Mẹ con cô chân trước vừa đi, mợ hai đã chân sau chạy đến nhà cậu ba khoe khoang rối rít:
- A, chú ba, thím ba à... Tú Lệ đã qua nhà chú thím chưa? Cô ấy làm ăn phát đạt, mua cho tôi chiếc áo khoác lông cừu hơn chín trăm đồng, mua cho Hoàng Cường nhà tôi cái áo khoác da hơn nghìn đồng, lại còn cho bọn trẻ mỗi đứa một bao lì xì một nghìn đồng, cô ấy cho nhà chú thím bao nhiêu? Nói nhanh lên!
- Chị ấy về rồi à? - Cậu ba của Dương Tử Mi nghi hoặc hỏi.
- Đúng thế! Chẳng lẽ cô ấy chưa đến đây sao? Có điều, chuyện này cũng khó trách, năm năm trước cô ấy tới nhà chú, thế nhưng ăn biết bao nhiêu đau khổ. Chú đồng ý cho người ta ở lại đây ăn cơm, vậy mà sau đó hai vợ chồng chú lại dẫn theo con cái về nhà ngoại, làm cho Tú Lệ phải nhịn đói một đêm, cũng may qua nhà tôi ăn bát cơm. Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không bao giờ muốn đến nhà chú thím. - Mợ hai chanh chua nói.
Hoàng Khánh và vợ Lương Quế Lan sắc mặt âm trầm.
- Không tới thì không tới, nhà tôi cũng không giống nhà chị nghèo rớt mồng tơi, phải dựa vào sự trợ giúp của người khác mới sống được. - Lương Quế Lan âm trầm lạnh lùng nói.
- Ha ha... Hoàng Khánh nhà thím có thể kiếm tiền giỏi, có điều về sau Hoàng Cường nhà chúng tôi cũng không kém. Nữu Nữu chữa khỏi bệnh cho anh ấy xong sẽ dẫn anh ấy lên thành phố kiếm việc làm. Đến lúc đó, nhà chúng tôi cũng không cần phải ngưỡng mộ nhà chú thím nữa.
Mợ hai nói xong, lập tức xoay người đi.
Hai vợ chồng Hoàng Khánh nhìn nhau một hồi, thần sắc trên mặt cũng biến hóa, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Theo như chị dâu hai nói, Hoàng Tú Lệ cho bọn họ quà với lì xì gì gì đó, tất cả cộng lại cũng hơn vạn, còn giúp anh hai chữa bệnh, tìm việc làm?
Hoàng Khánh vốn dĩ làm công ở Đông Hoàn, lên được chức quản lý, tiền lương cũng được sáu bảy ngàn một tháng. Cuộc sống trong nhà tương đối thoải mái, nhưng chủ quản mới đến năm ngoái vẫn luôn chèn ép để anh ta thôi việc, mà anh ta lại không muốn mất mặt làm mấy công việc phổ thông lương tháng một hai nghìn, đành về nhà chuẩn bị làm ăn buôn bán.
Kết quả, anh ta làm gì cũng thất bại, hiện tại của cải tích lũy được cũng đã tiêu hết, thậm chí còn nợ nần không ít.
Hai vợ chồng bọn họ như ruồi bọ đứt đầu, tìm không thấy đường sống.
Hoàng Khánh vừa mới từ bên ngoài trở về, thấy trước cửa thôn có đậu một chiếc xe rất sang trọng. Còn tưởng là đại nhân vật nào tới thăm, anh ta không ngờ lại là của chị cả Hoàng Tú Lệ.
Mấy tháng trước, anh ta nghe đồn bọn họ chuyển vào thành phố, nhưng mà cuộc sống của già trẻ lớn bé trong nhà cũng chỉ dựa vào đồng lương giáo viên tiểu học ít ỏi của Dương Thanh. Theo lí mà nói, bọn họ phải rất bần hàn túng quẫn mới phải chứ, tại sao lại có thể ngồi xe sang trọng hào nhoáng thế kia được?
- Hoàng Khánh! Anh nói xe... chị gái anh thật sự giàu có chứ? Nhìn bộ dáng chị dâu, không giống khoác lác nói dối! - Lương Quế Lan nhìn chồng hỏi.