Dương Tử Mi hỏi nó vì sao chết.
Nó lắc đầu nói không biết, chỉ biết là đột nhiên có một ngày phát hiện mình biến thành như vậy, là một hồn quỷ không có thân thể.
- Lúc mới phát hiện hồn phách của mình lơ lửng là đang ở đâu?
- À, hình như là ở một nơi tên là thôn Hoàng ở phía trước, cách đây một trăm cây số.
Thôn Hoàng?
Nghe được cái tên này, trong lòng Dương Tử Mi lại khó chịu.
Cô vừa mới nói sẽ không bước vào thôn đó nửa bước, chẳng lẽ vì muốn giúp con quỷ này mà phải quay lại chỗ đáng ghét đó lần nữa sao?
Con quỷ không có thân thể kia thấy trên mặt cô có vẻ do dự và chán ghét, hai mắt lập tức ảm đạm. Độ ấm xung quanh lập tức giảm xuống mấy độ, có thể nhận thấy nó đang rất thất vọng.
Nó đi tìm lâu như vậy, mới tìm được một người có thể nhìn thấy và không sợ quỷ hồn. Trong lòng nó ôm rất nhiều hi vọng, mong cô có thể nối thân xác mình lại, có thể nhanh chóng rời khỏi Vô Gian Đạo này đi vào luân hồi.
Không ngờ cô ấy lại…
Dương Tử Mi cũng cảm nhận được quỷ hồn đang rất đau lòng, bất đắc dĩ thở dài nói:
- Không phải tôi không muốn giúp cậu… Chỉ là tôi vừa gặp chuyện không vui ở thôn Hoàng, từng thề là sẽ không quay lại đó nữa.
- Nếu cô có thể giúp tôi, đến khi đó, tôi sẽ nói cho cô một bí mật. - Con quỷ kia nhìn cô nói.
- Bí mật? Bí mật gì? - Không thể nghi ngờ, sự tò mò của Dương Tử Mi rất lớn. Thấy nó nói có vẻ thần bí như vậy, không nhịn được hỏi lại.
Con quỷ nhe răng cười:
- Đó là sự báo đáp lớn nhất mà tôi có thể trả cho cô, cô nhất định sẽ thích.
- Rốt cuộc là gì vậy?
- Chờ đến khi cô giúp được tôi. Tóm lại, nhất định tôi sẽ không để cô chịu thiệt đâu. - Con quỷ đó nói, sau đó ở trong đêm đen bay đi.
Thật là…
Dương Tử Mi phát hiện sự tò mò của mình đã bị gợi lên rồi.
Mộ trong thôn Hoàng bị sắp xếp thành mộ cục Hỏa Diễm đã là một chuyện kỳ quái, nhất định có bí mật nào đó không muốn cho bất cứ ai biết.
Cô suy nghĩ, đợi khi nào cô rảnh rỗi thì sẽ đến tìm hiểu sau.
Sau khi bị người của thôn Hoàng chọc giận, cô cũng chẳng muốn đến đó nữa.
Bây giờ lại bị con quỷ không có thân thể này khơi dậy hứng thú, không biết bí mật mà nó nói có liên quan đến mộ cục kia hay không?
Ví dụ như bên trong ngôi mộ đó có kho báu gì?
Nghĩ đến hai chữ kho báu, trong đầu cô lập tức hiện lên những hình ảnh về kho báu trong TV, trong động có vô số vàng bạc châu báu, hai mắt hơi sáng lên.
Được rồi, đợi sau khi hết bận đã, nếu thật sự có kho báu, cô cũng không ngại đến đào.
Cô bước lên xe, bởi vì mẹ cô đã bị cô điểm huyệt ngủ, cho nên cô cũng không còn kiêng kị gì nữa, chạy như điên về nhà.
Sau khi đưa mẹ về nhà, cô và Sadako cũng vội vã về nhà.
Bên trong nhà vẫn còn sáng đèn.
Ở bên ngoài nhìn được ánh đèn kia, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, bởi vì nó có nghĩa là Long Trục Thiên vẫn đợi cô.
Nhanh chóng đẩy cửa ra, lớn giọng gọi:
- Trục Thiên, em đã về rồi!
Long Trục Thiên từ trong nhà, giơ tay kéo cô lại ôm vào lòng một chút, sau đó mới thả ra.
Cô vừa định kể lại cho anh nghe những chuyện mình vừa trải qua hôm nay, thì thấy đôi mắt đen thâm trầm của anh đang nhìn cô, giọng nói khàn khàn:
- Mi Mi, em vừa về... anh lại phải đi. Xin lỗi!
Trong lòng Dương Tử Mi trầm xuống, hít thở khó khăn, không tin được nhìn anh:
- Vì sao lại phải đi? Chẳng phải anh vừa về sao? Chẳng lẽ không thể ở lại thêm vài ngày nữa sao?
Long Trục Thiên mấp máy môi như muốn nói gì đó... cuối cùng lại không nói, chỉ vội vàng cúi đầu hôn lên đôi môi đang khẽ nhếch của cô, giọng khàn khàn nói:
- Xin lỗi! Anh nhất định phải đi.
- Vậy thì anh đi đi! - Dương Tử Mi tức giận hét lớn, vì che đi nước mắt thất vọng mà cô cúi đầu, xoay người chạy về phòng.
Long Trục Thiên nhìn bóng dáng cô, hai tay giơ trong không trung, muốn ôm lấy cô nhưng anh nhịn xuống, xoay người rời khỏi nhà.
Mi Mi, anh không thể không đi, anh không thể để nhiều người vì anh mà chết.