- Thiếu úy La, bọn em đã ăn mặc bình thường lắm rồi, anh đừng ghen tỵ nữa.
Dương Tử Mi nâng làn váy, cố ý tự luyến nói:
- Bọn em đẹp tự nhiên, cho dù mặc vải thô, áo gai cũng không thể che giấu vẻ đẹp của bọn em được. Ha ha ha....
- Đúng vậy! Đúng vậy! - Hiếm khi trong lòng Lam Nha Nha cảm thấy vui vẻ, không còn sợ người xa lạ mà cười nói.
- Được rồi! đến lúc đó đừng trách anh không nhắc nhở trước.
La Anh Hào khoát tay:
- Ba người hãy nhanh chóng ra ngoài kiêu ngạo đi, anh không nhìn nổi nữa.
- Bọn em mới không nhìn anh nổi, hừ! - Dương Tử Mi đi trước, Sadako và Lam Nha Nha trái phải theo sau.
Họ ngồi lên Land Rover, lái xe đến câu lạc bộ Tinh Dã, đậu xe vào bãi.
Hạ Mạt và Mẫn Cương đã sớm chờ ở cửa.
Hạ Mạt mặc một chiếc váy màu hồng bồng bềnh, tóc buộc thành đuôi ngựa, mái tóc xoăn đuôi sóng, trông tràn đầy sức sống.
Mẫn Cương vẫn mặc áo màu trắng như thường ngày, bên ngoài khoác một chiếc áo màu lam, mặc chiếc quần tây màu lam, thoạt nhìn rất giống với Dương Tử Mi, cứ như hai người đang mặc đồ đôi vậy.
Hạ Mạt phát hiện điều này, la lớn:
- Hai người các bạn không phải cố ý mặc đồ đôi đến đây chứ?
Mặt Mẫn Cương hơi đỏ lên.
Đây chính là ý định của cậu.
Tóc Dương Tử Mi màu lam, cậu cũng muốn mặc đồ màu lam, muốn trên người cậu có đồ gì đó cùng màu với cô.
Không ngờ là lại trùng hợp đến vậy. Không thể trở thành người yêu của cô, có thể có cảm giác mặc đồ đôi với cô cũng tốt rồi.
- Ha ha... các bạn có thể nghĩ là đồ anh em.
Dương Tử Mi cười tươi:
- Đi thôi! Chuẩn bị vào thôi. Đúng rồi! Mình đi mua vé cho Sadako, các bạn chờ một chút.
- Có anh ở đây, sao có thể để con gái các em đi mua vé chứ? Để anh đi mua. - Mẫn Cương chạy chậm đến chỗ bán vé.
- Chà chà.... Trước kia khi học chung với tụi mình, Mẫn Cương là chàng hoàng tử nổi tiếng lạnh lùng. Thật không ngờ, gặp được người công chúa là bạn, bạn ấy cũng thay đổi làm người hầu cho bạn, luôn tìm cách muốn đến gần bạn. Sống trên đời này, chuyện gì cũng có thể xảy ra nhỉ? - Hạ Mạt cảm thán.
Dương Tử Mi càng cảm thán hơn.
Kiếp trước... Mẫn Cương là người mà cô chỉ có nhìn từ xa, bây giờ lại là người chạy xung quanh cô.
Vận mệnh là thứ vô cùng kỳ diệu.
Bốn cô gái đứng chờ ở ngoài cửa, bỗng nhiên có một người đàn ông khoảng bốn, năm mươi tuổi giống như một người giàu nhưng rất xấu, trên tay đeo vô số vòng vàng giống như nhà giàu mới nổi bước ra ngoài.
Ông ta đánh giá bốn cô gái một lúc, cuối cùng xác định mục tiêu là Sadako tương đối thành thục, nước miếng chảy ra từ đôi môi như hai cây xúc xích.
- Bốn cô gái nhỏ xinh đẹp, anh mời các em đi vào chơi... muốn chơi cái gì, ăn cái gì, anh mua cho các em tất! - Trên mặt người đàn ông trung niên kia đầy sự “nhiệt tình” và “hào phóng” cười nói, đôi mắt hí đánh giá bốn cô gái với bốn vẻ đẹp khác nhau, xinh đẹp như hoa.
Từ sau khi phát đạt từ công việc bất động sản, ông ta đã không muốn nhìn thấy người vợ đen đúa, thô lỗ ở nông thôn lúc trước nữa. Ánh mắt ông ta dần bị thu hút bởi một số cô gái trẻ tuổi trắng trẻo mềm mại, trong đó có cả học sinh trung học.