Dương Tử Mi lại nhấc máy gọi cho Long Trục Thiên, điện thoại vẫn là trạng thái tắt máy quen thuộc.
Anh ấy không xảy ra chuyện gì chứ?
Dương Tử Mi sốt sắng nắm chặt điện thoại trong tay, đã ba ngày rồi không thấy Long Trục Thiên chủ động gọi điện thoại lại cho cô. Thậm chí lần trước cũng vội vội vàng vàng nói được một câu rồi tắt máy.
Rốt cuộc là anh bận rộn chuyện gì mà không có thời gian gọi điện thoại?
Xem ra, chắc anh cũng không có thời gian ăn uống và nghỉ ngơi!
Cô sờ sờ chuỗi vòng tay thủy tinh màu xanh kia, vô tình ngâm nga khúc hát ru nghe mãi không hiểu mà anh vẫn thường hát kia.
Ngay lúc cô đang hát đến say mê, con mèo đen kia bỗng nhiên nhảy từ trên giường sư phụ xuống, đi đến cạnh chân cô. Đưa đôi mắt to tròn màu xanh lá nhìn cô, tựa như đang tận hưởng giai điệu ngâm nga này.
- Tiểu Hắc cũng thích nghe luôn à?
Dương Tử Mi khom người ôm nó vào ngực:
- Đây chính là bài hát ru mà anh ấy hay hát, cả Tuyết Hồ cũng có thể hát nữa.
Nghĩ đến Tuyết Hồ, tim cô chợt thắt lại.
Lâu như vậy vẫn không có chút tin tức gì của Tuyết Hồ... rốt cuộc là nó có chuyện gì vậy chứ?
Có thể vượt qua thiên kiếp kia hay không?
Cô giật mình nhớ lại ngày gặp con mèo đen kỳ quái trong ngõ nhỏ kia, thời điểm cô sắp bị thổi đến động tối đen. Có một đuôi hồ ly tuyết trắng cuộn lấy cô đưa ra ngoài.
Có thể nào là Tuyết Hồ?
Dương Tử Mi sờ bộ lông đen mượt của mèo đen:
- Tiểu Hắc, có thể nói cho tao biết? Hôm đó, người cứu tao trong ngõ nhỏ... có phải là Tuyết Hồ đúng không? Hiện tại nó không có cách nào mới tránh đi không gặp tao? Nếu mày biết nó đã vượt qua thiên kiếp thì hãy cho tao biết... có được không?
Mèo đen không hề hừ nữa mà nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Cô không biết phải làm thế nào với nó nữa.
Mỗi lần hỏi nó chuyện gì nó đều giả vờ ngủ, thật sự quá gian trá.
Cô đang suy nghĩ, chợt Sadako vội vàng đi từ ngoài vào:
- Chủ nhân, có người muốn tìm cô.
- Ai vậy? - Dương Tử Mi hỏi.
- Anh ta nói là Fujiki tiên sinh. - Sadako trả lời.
Fujiki tiên sinh?
Là người Nhật Bản đang ở trong đại sứ quán Trung Quốc sao?
Xem ra ông ta đến tận đây là muốn món trang sức Ngũ Mang Tinh kia rồi.
- Sadako, có lẽ ông ta đến đây là vì muốn lấy lại sợi dây cô đang đeo trên cổ. Bây giờ đã có nhiều chuyện rắc rối lắm rồi, tôi không muốn có thêm rắc rối nữa. Nhất là những chuyện có thể tạo nên mối bất hòa giữa ngoại giao hai nước như thế này. Nếu không phải là vật thiết yếu, cô đưa nó cho tôi có được không? - Dương Tử Mi hơi áy náy nhìn Sadako.
Sadako cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi tháo viên Ngũ Mang Tinh mà cô vẫn luôn đeo trên cổ đưa cho Dương Tử Mi.
- Cô là chủ nhân của tôi, chủ nhân muốn thế nào thì sẽ như vậy.
Dương Tử Mi thở dài một hơi, cầm Ngũ Mang Tinh trong tay:
- Nếu có thể dùng tiền mua được tôi nhất định sẽ mua nó cho cô.
- Cảm ơn chủ nhân! Chỉ là Sadako cảm thấy mang nó rất thoải mái, có một loại khí tức quen thuộc. - Sadako đáp lại.
- Ừ, nguyên nhân có lẽ là do thuật Âm Dương. Bản thân cô chính là kết quả của phép thuật này.
Dương Tử Mi gật đầu, cùng Sadako đi ra ngoài.
Fujiki mặc một bộ vest nghiêm chỉnh đứng ngoài cửa, phía sau ông ta là ba tên sumo to con mà cô đã từng gặp qua trên quảng trường.
Ba tên sumo kia vừa thấy cô thì trong mắt đã tóe lên lửa giận. Nào thịt nào mỡ trước ngực thi nhau giật lên giật xuống, tay siết chặt lại thành nắm đấm.
- Fujiki tiên sinh, đã lâu không gặp! Ngài vẫn khỏe chứ? - Khóe môi Dương Tử Mi khẽ giương lên ý cười, thản nhiên hỏi.
- Chào cô Dương, tôi rất khỏe! Cô cũng khỏe chứ? - Fujiki tiên sinh lễ phép, hơi khom người hành lễ với cô.
- Nhờ có phúc của ông, đúng là tôi cũng rất tốt.