Nếu ở thành phố A không có việc gì bận rộn thì Dương Tử Mi rất thích đi bộ trên vỉa hè. Đi bộ trên vỉa hè không phải là chuyện vất vả gì với cô, ngược lại cô có thể vừa dạo bước vừa sửa sang lại suy nghĩ hoặc là quan sát vẻ mặt vội vàng của người qua đường.
Đi tới đi lui, bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng la hoảng hốt, sau đó là âm thanh đồ vật bị ném vỡ. Một chủ tiệm là nam nhân có tướng mạo hung ác nhanh chóng chụp lấy cánh tay của một người phụ nữ, lớn tiếng quát:
- Cô làm vỡ đồ sứ triều Tống của tôi rồi, mau bồi thường cho tôi đi!
Người phụ nữ kia dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn người đàn ông.
- Tôi không có đụng vào người anh... Chính anh đột nhiên chạy tới trước mặt tôi làm rớt đồ mà!
- Tôi có bệnh hay sao mà lại quăng vỡ món đồ cổ giá trị ba trăm ngàn chứ?! Rõ ràng là cô lao đến làm rớt bể đồ sứ này, cô phải bồi thường cho tôi mau, nếu không…
Trên mặt nam nhân kia lộ ra biểu tình hung ác. Lúc này, trong đám người đứng xem xung quanh bỗng có vài người chỉ vào người phụ nữ la lên.
- Đúng đó! Chúng tôi đều thấy tận mắt, là cô ta làm bể đồ sứ của anh ta!
Bây giờ người phụ nữ kia mới phản ứng lại, cô ta giờ mới hiểu mình bị người ta "Ăn vạ".
“Ăn vạ” là phương ngôn địa phương của Bắc Kinh, nói về hành vi đầu cơ trục lợi, lừa gạt, vơ vét tài sản, ví dụ như là cố ý đụng xe vào xe người khác rồi yêu cầu bồi thường. Ngoài ra, “Ăn vạ” cũng là một câu ngôn ngữ trong nghề của giới đồ cổ... Nó chỉ một vài kẻ phạm pháp trong khi bán đồ cổ, những người này thường lén lút đặt đồ dễ vỡ ở trên đường cái, khi người đi qua không cẩn thận đụng vỡ thì họ sẽ lợi dụng cơ hội này để tống tiền.
Người phụ nữ nhìn chung quanh để tìm người giúp mình làm chứng. Những người khác nhìn tình huống trước mắt thì đã đoán ra được đại khái mọi chuyện rồi nhưng do tâm lí sợ phiền phức nên làm lơ chuyện này, giả vờ như mình không thấy gì rồi vội vã rời đi. Mấy tên hợp tác với nhau "Ăn vạ" người khác này chính là lưu manh địa phương, họ không thể đắc tội nổi, dù sao thì chuyện này cũng đâu liên quan tới họ, chỉ có thể nói là do người phụ nữ kia xui xẻo thôi.
Người phụ nữ kia thấy không có ai giúp mình thì khẩn trương siết chặt cái túi. Bên trong túi đựng mười ngàn do cô cầu xin ông bà nội và ba ngàn cô lấy ra từ ngân hàng để đi thanh toán viện phí cho con gái đang nằm ở đó.
Cô nhớ rõ là khi cô đi lấy tiền thì thấy có mấy người nhìn không giống người tốt đang lén lút gần đó. Hiện tại những người này lại làm người chứng kiến mọi chuyện, không những thế còn chỉ trích cô làm vỡ đồ của người ta nữa.
Nhưng mà đây là số tiền để cứu mạng con gái, sao cô có thể đưa ra được! Người phụ nữ quỳ xuống đất, rơi nước mắt cầu xin.
- Các vị đại gia hãy bỏ qua cho tôi đi! Con gái tôi đang nằm viện, tôi thật sự không có tiền bồi thường cho các vị đâu!
- Con gái cô nằm viện thì liên quan gì đến tôi? Dù sao cũng chính là cô đụng vỡ đồ của tôi, tôi muốn cô phải bồi thường không thì chúng ta tới cục cảnh sát! Cục trưởng chính là anh họ của tôi, cô chỉ có nước vào mà không có cách ra đâu!
Vẻ mặt nam nhân "Ăn vạ" kia lạnh lùng, ánh mắt hung ác nhìn người phụ nữ. Người phụ nữ kia sợ tới mức run rẩy, vội vàng lắc đầu.
- Tôi không thể đi cục cảnh sát được, con gái tôi đang nằm viện. Tôi còn phải chăm sóc con bé nữa, các người tha cho tôi đi! Các người muốn tôi bồi thường bao nhiêu?
- Xem tình cảnh cô đáng thương như thế thì hôm nay tôi mở lòng từ bi để làm việc thiện, cô cứ bồi thường tôi ba ngàn là được!
Sắc mặt của nam nhân kia hiện lên vẻ trách trời thương dân.
- Giảm thêm một chút nữa được không? Con gái tôi nằm viện nên tôi còn phải đóng viện phí nữa. Bác sĩ nói nếu tôi không nộp viện phí thì sẽ đuổi con gái tôi ra khỏi bệnh viện.
Người phụ nữ đầy mặt là nước mắt tiếp tục cầu xin.
- Đại ca, tôi đưa anh một trăm đồng… Mong anh tha cho tôi đi, được không?