>
- Trong này có gì huyền bí à?
Ông cụ Lưu hỏi.
Nghe vậy Dương Tử Mi hé miệng cười cười :
- Ông ơi con xin lỗi, mối quan hệ này rất phức tạp, con không thể nói ra được.
- Hở?
Thấy cô nói thế ông Lưu cũng không hỏi nhiều nữa mà gật gật đầu vẻ đã hiểu.
- Ông ơi, để bày tỏ thành ý của mình, con sẽ dùng bảo bối này để đổi lấy tấm thẻ gỗ đào kia của ông.
Nói xong, Dương Tử Mi lấy một miếng phỉ thúy màu xanh lục mà mình từng mua ở phố đổ thạch từ trong nhẫn trữ vật ra rồi đưa cho ông Lưu.
Lưu Thiên Vũ thấy một viên phỉ thúy đột nhiên xuất hiện trên tay cô một cách thần kỳ như ảo thuật thì lập tức chạy ra sau lưng cô ngó thử nhưng chẳng thấy gì cả.
Vì vậy nên ông Lưu cực kỳ kinh ngạc.
Chẳng hiểu cô lấy đâu ra viên phỉ thúy to thế nữa.
Viên phỉ thúy này của Dương Tử Mi không hề nhỏ, chắc là phải to bằng đầu của một đứa trẻ, tuy đây chỉ là loại phù dung nhưng giá cũng phải ba trăm vạn nhân dân tệ.
- Ông ơi, viên phỉ thúy này đã được thợ giám định đá quý kiểm định rồi, giá khoảng ba trăm vạn nhân dân tệ, con hy vọng có thể đổi được tấm thẻ gỗ đào kia của ông.
Dương Tử Mi nói với giọng điệu đầy khẩn thiết.
Ông Lưu nhìn viên phỉ thúy rồi lại quay quay nhìn Dương Tử Mi một lúc, sau đó mới nói :
- Nhóc à, con cứ giữ lại viên phỉ thúy ấy đi.
Dương Tử Mi nghe xong thì lòng trầm xuống, đôi mắt nhìn ông lão với vẻ thất vọng :
- Ông à, ông vẫn không muốn đổi sao?
- Tiểu Vũ! Tặng tấm thẻ gỗ đào cho cô ấy đi.
Ông Lưu nhìn Lưu Thiên Vũ và nói.
Nghe lời ông nên Lưu Thiên Vũ gỡ tấm thẻ gỗ đào trên cổ xuống rồi đưa cho Dương Tử Mi.
Thấy vậy Dương Tử Mi vui mừng khôn xiết, cô đưa tay nhận lấy tấm thẻ rồi tặng viên phỉ thúy cho anh ta.
Nhưng Lưu Thiên Vũ không nhận mà quay ra hỏi ông mình :
- Ông ơi, chúng ta có thể nhận viên phỉ thúy có giá ba trăm vạn nhân dân tệ này của người ta không?
- Không được.
Ông Lưu nhìn Dương Tử Mi một cái rồi nói :
- Mau cất viên phỉ thúy kia đi cô nhóc. Vì thấy con thực sự cần tấm thẻ gỗ đào này nên ông mới tặng con chứ không phải muốn đổi lấy thứ gì cả. Ngày xưa khi ông nội đưa nó cho ông đã từng bảo tấm thẻ này sẽ gặp người có duyên với nó. Trước đây ông còn không hiểu, nhưng giờ thì khác, có lẽ con chính là người có duyên đó. Mà nếu đã có duyên thì nó chính là của con.
Nghe xong, Dương Tử Mi nhìn hai ông cháu với vẻ mặt cảm động.
Khi biết cô rất cần tấm thẻ gỗ đào này, bọn họ không những không thét giá lên tận trời để trục lợi mà ngược lại còn tặng không nó cho cô.
Vậy mà lúc nãy cô còn định dùng tiền để mua chuộc họ, cô đúng thật là…
Nghĩ đến đây, mặt Dương Tử Mi lập tức đỏ lên.
- Nhưng mà ông có một câu hỏi, ông muốn cô nhóc phải trả lời thật thẳng thắn.
Nói xong, ông Lưu nhìn Dương Tử Mi với vẻ mặt đầy hứng thú :
- Lúc nãy con giấu viên phỉ thủy ở đâu vậy?
- Đây cũng là một bí mật.
Dương Tử Mi không thể nói cho ông biết cô có nhẫn trữ vật được.
Cũng may là ông Lưu thấy cô không muốn trả lời cũng không hỏi tiếp nữa mà gọi cô vào nhà ngồi.
Sau khi vào phòng, Dương Tử Mi phát hiện nơi này trồng rất nhiều thực vật nên khiến không khí bên trong lúc nóng lúc ấm.
- Ông Lưu ơi, có phải ông thường đau lưng đau chân kiểu như phong thấp, có đi chữa cũng không khỏi đúng không?
Dương Tử Mi nhìn ông Lưu rồi hỏi một câu.
Nghe vậy ông Lưu đấm đấm chân một cái rồi gật đầu trả lời :
- Đúng vậy! Dạo này còn đau nặng hơn trước, hầu như cả nhà ông ai cũng bị mấy bệnh đau thấp kiểu này, có mỗi Tiểu Vũ còn trẻ là không sao thôi.
Dương Tử Mi nghe thế thì cười khổ.
Trong nhà trồng nhiều thực vật như thế sẽ dẫn đến việc thiếu ô-xy, đã vậy còn nhiều âm khí, nên họ bị phong thấp là đúng rồi.