Một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, vẫn còn chưa tới sáu giờ, Dương Tử Mi đã nhận được điện thoại của Hoắc Văn Hoa.
- Dương đại sư, tôi đến thành phố A rồi, chúng ta gặp mặt đi.
Hoắc Văn Hoa nói với vẻ nôn nóng.
- Hoắc tiên sinh, hôm nay tôi phải đợi một người quan trọng, phải luôn đợi ở nhà không được rời khỏi, ông đến thẳng đây tìm tôi luôn đi.
Người mà cô muốn chờ là Long Trục Thiên, tuyệt đối không được để anh ấy về đây mà cô lại không có nhà.
- Được, tôi qua đó ngay đây!
Hoắc Văn Hoa không có ý kiến gì.
Ông thầm nghĩ, phải mau chóng tìm được em trai của mình, bù đắp lại những lỗi lầm với nó trước đây.
Nghĩ đến chuyện Long Trục Thiên sắp về rồi, Dương Tử Mi không muốn bản thân trang điểm tùy tiện nữa.
Tục ngữ nói, quân tử chết vì tri kỷ, phụ nữ trang điểm vì tình nhân.
Dương Tử Mi đứng dậy rửa mặt chải đầu sạch sẽ, thay chiếc váy lụa màu trắng mà Long Trục Thiên yêu thích nhất, cô dùng vải lụa trắng buộc một bím tóc nhỏ, để nó xõa tung đằng sau lưng.
Hoắc Văn Hoa đến nơi rất nhanh.
Ông vừa bước vào tòa nhà thì liền cảm nhận được nơi này vô cùng khác biệt, ông hỏi:
- Dương đại sư, tại sao không khí ở căn nhà này lại trong lành như thế? Hoa cỏ cây cối đều phát triển tốt hơn ở bên ngoài nhiều, chẳng lẽ nơi đây là phúc trạch linh địa trong truyền thuyết ư?
- Ha ha, nếu không phải như thế thì tôi đã không ở nơi này rồi.
Dương Tử Mi mỉm cười đáp.
- Phòng trống trong nhà cô nhiều lắm nhỉ?
Hoắc Văn Hoa nhìn xung quanh:
- Không biết có thể để lại một phòng khách cho tôi thuê dài hạn được không? Tôi có thể trả tiền thuê cho cô theo giá của khách sạn năm sao.
Ông phát hiện, ở đây, hô hấp của ông rất thông thuận, có cảm giác như đang ở trong núi sâu yên tĩnh vậy.
- Không hợp để Hoắc tiên sinh ở lại lâu dài đâu, nhưng mà, một tháng ở lại một hai buổi tối thì vẫn có lợi với cơ thể, nếu như ở nhiều thì không được, tôi cũng không để người nhà của tôi sống ở đây.
Dương Tử Mi cười nói:
- Quan hệ của chúng ta rất tốt, ông đến chỗ tôi làm khách, sao có thể thu tiền thuê phòng của ông được chứ.
- Vậy sao bọn họ lại có thể ở đây?
Hoắc Văn Hoa khó hiểu chỉ vào Sadako, Lam Nha Nha, La Anh Hào và Tiểu Thiên đang đứng trong đình.
- Thể chất của bọn họ có chút khác với người thường, thích hợp ở lại đây điều dưỡng.
Dương Tử Mi đưa Hoắc Văn Hoa qua đó, giới thiệu bọn họ với nhau.
Mọi người cũng không vì ông là người giàu có ở Hồng Kông mà biểu hiện ra vẻ được sủng ái mà lo sợ, chỉ bình tĩnh, lịch sự chào hỏi ông, sau đó mọi người tự tản đi, để Dương Tử Mi và Hoắc Văn Hoa nói chuyện riêng.
- Xem ra, các vị khách trọ của cô cũng giống như cô, đều không phải là người tầm thường, đặc biệt là vị tiểu thư Sadako đó, nếu như tôi không biết cô ấy là người hầu nữ của cô thì tôi còn tưởng cô ấy là chị gái của cô đấy, nhìn có vẻ rất xuất sắc.
Hoắc Văn Hoa cảm thán:
- Qủa thật là vật họp theo loài, người tụ theo nhóm.
Dương Tử Mi cười nhạt:
- Hoắc tiên sinh, đồ vật của em trai ông, ông có mang đến không?
- À đúng rồi, suýt chút nữa tôi đã quên mất chuyện chính rồi.
Hoắc Văn Hoa cẩn thận lấy ra tờ giấy ghi bát tự ngày sinh và một cái tã lót trẻ em làm bằng vải thô kiểu dáng cũ kĩ.
Dương Tử Mi cầm lấy ngày sinh bát tự, bấm tay tính toán một chút, phát hiện ra người có bát tự như thế này thì vận mệnh nhấp nhô nhiều chông gai, là một bát tự đoản mệnh, cô không khỏi hơi cau mày lại.
- Làm sao vậy?
Hoắc Văn Hoa thấy cô nhíu mày liền cẩn thận hỏi.
- Em trai ông có khă năng dữ nhiều lành ít rồi.
Dương Tử Mi nhìn ông, nói.
Sắc mặt Hoắc Văn Hoa nháy mắt trắng bệch, ngã ngồi trên ghế, miệng ông mấp máy lẩm bẩm:
- Đều tại trước kia tôi quá nhỏ mọn, quá độc ác.