- Tử Mi, đừng đợi nữa, anh Trục Thiên sẽ nhanh chóng trở về thôi, bạn cứ đứng ở đây đợi, cả gương mặt đều bám đầy khói bụi rồi, anh ấy nhìn thấy sẽ đau lòng đấy.
Lam Nha Nha ôm lấy bả vai Dương Tử Mi, đau lòng nhìn cô ấy, nói.
- Nếu như anh ấy mà xót cho mình thì đã trở lại từ lâu rồi.
Lòng Dương Tử Mi rối như tơ vò nhưng đôi mắt của cô lại không muốn bỏ lỡ bất cứ một chiếc xe nào trên đường.
- Aizzzz.
Lam Nha Nha thở dài một hơi, biết mình không thể nào khuyên được cô nàng cố chấp này nên đứng đành đợi cùng cô ấy, không để cô cảm thấy quá buồn bực.
- Đến rồi! Đến rồi! Đến rồi kìa!
Từ xa, Lam Nha Nha đã nhìn thấy một chiếc Hummer đi từ bên đường bên kia lại đây, cô ấy reo lên hưng phấn:
- Anh Trục Thiên về rồi.
Dương Tử Mi cũng nhìn thấy rồi, đúng lúc trái tim đang tràn đầy vui mừng thì cô nhìn thấy biển số xe của chiếc xe kia không đúng, chỉ là một chiếc Hummer cùng mẫu mã mà thôi.
Quả nhiên, chiếc xe kia lái sang con đường khác một cách vô tình, không hề chạy tới chỗ của cô, làm cho trái tim vốn đang ở thiên đường của cô bỗng chốc rơi xuống địa ngục.
- Sao lại không phải là anh Trục Thiên nhỉ?
Lam Nha Nha dậm chân một cái đầy ảo não:
- Người thành phố A có nhiều tiền như thế sao? Sao cả đường toàn là Hummer thế?
Dương Tử Mi hé miệng ra nhưng không nói lời nào, vẫn cố chấp nhìn con đường đằng trước.
Anh ấy nhất định sẽ trở lại!
Cô nghĩ như thế.
Đúng vào lúc này, một chiếc Audi màu đen đỗ lại trước mặt cô.
Dương Tử Mi nhìn vào bên trong thì lại thấy gương mặt yêu nghiệt của Gia Cát Nguyệt.
Gia Cát Nguyệt kéo cửa xe xuống, thò đầu ra ngoài, nở nụ cười tà mị:
- Qủa là thầy bói có một không hai trong lịch sử, thế mà biết trước được anh sẽ tới nên ra cửa đợi anh, anh may mắn cỡ nào đây!
Dương Tử Mi tức giận trợn mắt nhìn anh ấy:
- Không phải đang đợi anh!
- Không đợi anh? Thật đúng là, đến nói dối một câu cũng không chịu, không chịu làm cho tâm trạng người ta vui vẻ một chút.
Gia Cát Nguyệt lại trợn mắt nhìn lại cô, vừa lẩm bẩm vừa nhảy từ trên xe xuống, nhìn theo ánh mắt của cô ra hướng con đường:
- Em đừng nói với anh, em đứng đây là để đợi Long Trục Thiên yêu dấu của em đấy chứ?
- Ừm.
Sắc mặt của Dương Tử Mi có chút lạnh cứng.
- Hôm nay cậu ấy trở về à? Không phải nói phải ở lại Mỹ một năm, giải quyết triệt để tất cả mọi việc rồi mới trở về sao?
Gia Cát Nguyệt hỏi với vẻ khó hiểu.
Trái tim của Dương Tử Mi bị bóp nghẹt, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào Gia Cát Nguyệt, truy hỏi:
- Gia Cát Nguyệt, anh nói thật cho em biết, có phải Long Trục Thiên có người phụ nữ khác ở Mĩ rồi không?
- Hả?
Gia Cát Nguyệt nhìn cô với vẻ vô cùng kinh ngạc:
- Ngoài em ra, anh ấy còn có người phụ nữ khác sao? Chắc là không thể nào đâu? Người nào có mắt cũng nhìn ra trong mắt, trong tim anh ấy trừ em ra thì những người phụ nữ khác chỉ là mây bay mà thôi. Không đúng, Tử Mi, sao em lại nghi ngờ điều này? Chẳng lẽ cậu ấy đã nói gì sao?
Dương Tử Mi mở miệng nhưng không nói lời nào cả.
Mặc dù Gia Cát Nguyệt là bạn của Long Trục Thiên nhưng thực tế thì hai người họ không hề quen thân.
Ngoài phong cảnh trước đây của thủ đô ra thì những điều Gia Cát Nguyệt biết cũng chẳng nhiều hơn cô là bao.
- Đến rồi đến rồi!
Lam Nha Nha kêu lớn:
- Lần này biển số xe tuyệt đối không sai nhé, Tử Mi, anh Trục Thiên về rồi.
Lam Nha Nha kích động tới mức tóm chặt lấy cánh tay của Dương Tử Mi, kêu lên đầy hưng phấn, cứ như là cô ấy đang đợi Long Trục Thiên vậy.
Dương Tử Mi cũng nhìn rõ rồi, chiếc xe đang lái tới đây thực sự là chiếc Hummer của Long Trục Thiên.
Trái tim của cô đột nhiên lại thấy khẩn trương, cô khẩn trương tới mức hô hấp cũng ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang dần dần lại gần.