“Vụ Dạ, chờ anh a!”
Trong phòng, một thiếu niên cao to anh tuấn quay về cửa chính lớn tiếng gọi.
Thiếu niên được gọi là Vụ Dạ kia tựa hồ không có ý tứ dừng lại, đã đi tới đứng bên cạnh xe màu đen xa hoa ở ngoài cửa chính.
“Hi Nhi, chân còn đang bị thương, đừng đi loạn nha!”
Thủy Linh Thần lấy bánh mì sandwich nhét vào miệng, thiếu niên đáng yêu ngồi đối diện ưu nhàn ăn bữa sáng, bàn giao một câu liền cầm túi bận rộn chạy ra ngoài.
Doãn Hi Nhi nhìn bóng lưng Thủy Linh Thần khuất xa, bỗng nhiên cười khổ một tiếng. Chuyện quan hệ anh em không tốt lắm, làm hắn nhớ tới mình và Doãn Lạc.
“Nhị thiếu gia, mời lên xe!”
Tài xế mặc đồng phục chỉnh tề giúp cậu mở cửa xe, cung kính mà làm tư thế mời.
Thủy Vụ Dạ ngồi vào xe, đối với tài xế còn ở ngoài xe đợi Thủy Linh Thần nói:
“Lái xe đi”.
“Nhưng… Đại thiếu gia…”. Mặt tài xế lộ vẻ khó xử.
“Tôi kêu anh lái xe không nghe à!” Thủy Vụ Dạ hạ thấp giọng ra lệnh.
Đã như vậy, hắn cũng chỉ đành ngồi trên ghế tài xế chuẩn bị lái xe, hai mắt không tự chủ quét về phía kính chiếu hậu. Trong gương chính là dung nhan Thủy Vụ Dạ như hoa sen mới nở, da thịt trắng nõn được cẩn thận chăm sóc, lông mày lá liễu mắt sáng như sao, môi hơi nhếch, này quả thật chính là người có khuôn mặt đẹp. Lần đầu gặp gỡ nhị thiếu gia, hắn còn một lần coi chính mình gặp phải tiên tử, thật lâu không dời nổi mắt. Hiện tại dung nhan này tuy rằng đã nhìn hơn một năm, nhưng hắn vẫn là không khống chế được mà nhìn có chút sững sờ.
“Anh làm sao vậy? Còn không mau lái xe.” Thủy Vụ Dạ không vui nhếch nhếch mày.
Ngay vào lúc này, Thủy Linh Thần vọt một cái đã ngồi vào xe.
“Anh kêu chờ anh cơ mà, mỗi lần đều chính mình đi trước”. Anh oán giận nói.
“Em cũng không muốn cùng anh đi học, anh không phải mới vừa thi bằng lái xe sao? Không tự mình lái xe đến trường à!” Cậu nói một mặt như đây là chuyện đương nhiên.
“Em lại vậy nữa rồi thực là…anh là anh ruột của em nha, em nói chuyện không thể êm tai chút sao?” Thủy Linh Thần đẹp trai cương dương, trên mặt khuếch đại thương tâm.
“Ách!” Thủy Vụ Dạ nhìn anh trai một chút sau đó liền không tiếp tục để ý anh nữa.
Chiếc xe dừng ở trước cổng trường cao trung Thánh Lâm, Thủy Vụ Dạ mặt vô biểu tình cùng Thủy Linh Thần một mặt nụ cười như ánh mặt trời, đồng thời xuống xe.
Nữ sinh trong sân trường cũng bởi vì sự xuất hiện của hai người bọn họ mà dấy lên một mảnh xầm xì bàn tán.
“Nhìn kìa, Thủy Linh Thần cùng Thuỷ Vụ Dạ a!”
“Đúng đấy! Mới sáng sớm liền nhìn thấy tuyệt lệ dung nhan Vụ Dạ thật tốt a.”
“Tôi nói nha, vẫn là Linh Thần được nhất, cậu cao ráo lại có tính cách tốt, cao lớn đẹp trai, rất có cảm giác một kiện tướng thể dục thể thao, so với Thủy Vụ Dạ nhu nhược kia đến so với nữ sinh còn tuyệt mỹ dung nhan hơn a”
“Cái gì nhu nhược, người ta chính là chủ tướng Karate, tôi nhìn cậu là đang đố kỵ dung mạo người ta so với cậu đẹp hơn a!”
“Hừ, nam nhân đẹp đẽ như thế để làm gì, tôi nhìn hắn so với cậu còn thấp hơn, có thể 1m7 cũng không tới!”
“Gia, tại sao không thấy Doãn Hi Nhi, người ta không đi theo rồi…”
Các nữ sinh nói chuyện nội dung thật làm cho người không chịu được, nam sinh bốn phía thực sự không hiểu các nàng đàm luận những câu nói này có gì ý nghĩa.
“Vụ Dạ, tan học nhớ kỹ phải đợi anh nha”.
Thủy Linh Thần ở phía sau hắn chưa từ bỏ ý định nói, sau đó hướng về phòng học một bên khác đi.
“Này Vụ Dạ, cậu lại không để ý tới anh trai cậu rồi a!”
Nói chuyện chính là Trác Văn Tư đứng ở cạnh cửa phòng học, hắn là bạn tốt của Thủy Linh Thần cùng Thủy Vụ Dạ.
“Tôi mới không có loại anh trai ngớ ngẩn như vậy”.
Đôi mắt đẹp của Thủy Vụ Dạ quét qua khuôn mặt Trác Văn Tư tươi cười xem kịch vui, lướt qua hắn đi vào phòng học.
“Cũng thực sự là, cái tên Linh Thần ngớ ngẩn này, lại vì quá nhiệt huyết với bóng đá. Thường hay chạy vội đến nhóm luyện tập bóng đá mà dẫn đến thành tích xuống dốc không phanh, cuối cùng phải chịu hậu quả lưu ban. Hiện tại đã nhảy xuống, đang học cùng lớp với đám đàn em sinh sau hai năm. Thật là mất mặt!”
Hắn dừng một chút, tiếp theo có ý tứ khác mà nhìn Thủy Vụ Dạ một cái.
“Không biết một năm trước thằng ngố nào đều là đi theo sau mông Linh Thần kêu anh hai, anh hai đây? Ân… Là ai đó nha? Tôi còn nhớ thằng ngố kia cao ráo lại rất đẹp đẽ nha”.
Thủy Vụ Dạ cũng không thèm để ý tới lời chế giễu của Trác Văn Tư, người đã đi tới trước cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo mà có chút kỳ quái, cũng không thể nói kỳ quái, chỉ là loại ánh mắt có ý đồ riêng khiến người ta cảm thấy có chút ngụ ý không rõ đi.
Trác Văn Tư đi tới bên cạnh cậu, theo tầm mắt của cậu nhìn ra ngoài, chỉ thấy trong sân sau tràn ngập thiên nhiên sắc thái có một đôi nam nữ đang đứng, nam sinh cao to anh tuấn, có gương mặt cương nghị cùng với vóc người kiên cường vĩ kiện, nữ sinh cao quý xinh đẹp, lọn tóc đen tung bay trong gió, hai người đứng chung một chỗ liền ứng với câu người người hay nói tới ‘trai tài gái sắc’.
“Ồ! Tiểu tử Linh Thần này rốt cục có bạn gái a, tôi còn tưởng rằng cậu ta lấy túc cầu làm bạn gái chứ”.
“Đó là ai?” Thủy Vụ Dạ nãy giờ vẫn trầm mặc bỗng nhiên phun ra một câu.
“Cái gì ai? Là anh trai cậu mà, không nhìn thấy sao?” Tựa hồ như là hắn cố ý xuyên tạc câu hỏi của cậu, muốn đối nghịch với cậu đây mà.
“Tôi hỏi người phụ nữ kia là ai?”. Thủy Vụ Dạ hít sâu một hơi, đè xuống kích động muốn đối với Trác Văn Tư chửi ầm lên.
“Há, nói rõ ràng chút đi chứ, thực là….” Hắn còn đang giả ngu. “Có điều, sao cậu lại không biết chị ấy chứ, chị ấy là học tỷ ̀năm ba chuyển trường đến không lâu trước đây, vừa đến đã thành hoa khôi trường học của chúng ta, là nữ thần trong lòng chúng nam sinh, tên Liễu Nhược Băng, chậc chậc, mỹ nhân chính là mỹ nhân, tên cũng có ý thơ như thế a. Này! Cậu có cảm giác hay không cho rằng bọn họ rất đẹp đôi…”. Hắn còn lải nhải.
“Đừng nói nữa, phiền quá!”. Cậu không hiểu tại sao mình lại làm bạn bè cùng loại người nói nhiều này, càng không hiểu tình cảnh trước mắt vì sao lại đâm nhói con mắt như thế, ngay cả trái tim cũng mơ hồ đau nhói.
“Vụ Dạ, cậu sẽ không thích Liễu Nhược Băng đi ha, mới lần đầu gặp mặt nói…” Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Thủy Vụ Dạ trừng mắt lại đem lời muốn nói mạnh mẽ nuốt xuống.
Nhìn gò má Vụ Dạ đầy mị lực, hắn cảm thấy tiểu tử này cũng không tránh khỏi xinh đẹp quá mức, thành thật mà nói thật sự cấp số Vụ Dạ rõ ràng so với Liễu Nhược Băng cao hơn nhiều, khuôn mặt vóc người đẹp như vậy, hại cùng hắn lần đầu gặp gỡ chính mình còn áy náy tim đập, khi đó hắn còn một lần nghi ngờ chính mình là đồng tính luyến ái a.