Trong đôi mắt to tròn lấp lánh của Thủy Vụ Dạ lúc này đã tràn ngập những giọt nước mắt lấp lánh như thủy tinh, chứa đựng một cỗ bi thương, biểu hiện bất lực không tả nổi, cảnh này để cho Thủy Linh Thần nhìn thấy làm tim anh bỗng nhiên loạn nhịp, anh đem người em trai đang khóc đến thương tâm kia vào lòng.
“Đừng khóc, anh làm sao có thể bỏ rơi em, anh cũng chỉ còn mỗi mình em…” Anh đem thân hình mềm như không xương của Thủy Vụ Dạ ôm càng thêm chặt, anh thấy cậu em trai này của mình giờ phút này rất khác lạ, cậu yếu đuối nhưng hoa lệ tựa như một viên pha lê trân quý, chỉ cần nhẹ nhàng đụng vào, liền có thể bị phá nát: “Chỉ cần có em…những chuyện khác đối với anh không còn quan trọng nữa.”
“Có thật không…” Thủy Vụ Dạ tự trong lồng ngực của anh ngẩng đầu lên, đôi mắt to chất chứa những giọt nước long lanh tràn ngập nỗi bất an nhìn anh chăm chú.
“Đương nhiên!”
“Quá tốt rồi!” Thủy Vụ Dạ đầu tiên là lộ ra một nụ cười vui sướng, khiến cho Thủy Linh Thần nhìn đến nhất thời sững sờ, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai đem gò má của cậu nâng lên, dùng sức mà hôn xuống.
Bỗng dưng Vụ Dạ quay mặt anh cảm giác được môi của Vụ Dạ đang ở trên môi của chính mình nhẹ nhàng ma sát qua lại , tuy rằng không hiểu em trai mình làm ra hành động này là có ý gì, nhưng bản thân mình cũng không chán ghét cái tư vị ấy, vì lẽ đó anh cũng không từ chối nụ hôn kỳ quái này, chỉ là lẳng lặng ngồi ở trên giường để Thủy Vụ Dạ hôn đến cao hứng mới thôi, mà Thủy Vụ Dạ rốt cục thì cũng duỗi đầu lưỡi ra liếm bờ môi hắn, một hồi sau, mới chịu rời khỏi.
“Cái kia… Em chỉ là quá phấn khởi …” Thủy Vụ Dạ lúng túng gãi gãi tóc trên đầu mình.
++++
Thủy Vụ Dạ một thân một mình ngồi ở trong sảnh xem ti vi, ánh mắt tuy là đặt trên ti vi, nhưng tâm trí không biết đã phiêu bạc tới nơi nào.
Trải qua chuyện kia, quan hệ của cậu và anh trai cũng dần trở về giống như một năm trước, rất tốt, cùng nhau đến trường cùng nhau về nhà, cậu cũng giống như lúc trước thích bám dính bên cạnh Thủy Linh Thần, mà Thủy Linh Thần cũng giống như trước đối xử với cậu hết mực nuông chiều, luôn luôn che chở bảo hộ cậu, nhưng thứ cậu muốn không phải loại tình cảm anh em thế này…
Cậu muốn nhiều hơn … Thậm chí là toàn bộ con người của Thủy Linh Thần, cậu có suy nghĩ muốn chiếm hữu Thủy Linh Thần cho riêng mình, cậu biết tình cảm mình đối với anh trai đã vượt qua khỏi đường ray….....
Từ một năm trước cậu đã phát hiện loại tình cảm sai trái này, nhưng cậu vẫn lựa chọn trốn tránh, lơ là, thậm chí xem nhẹ sự tồn tại của anh trai mình, nhưng chuyện đêm đó làm cậu kinh sợ cảm giác mình thế nhưng lại nảy sinh ham muốn với thân thể của Thủy Linh Thần.
Dùng khăn mặt giúp Thủy Linh Thần lau mồ hôi lạnh toát trên người, da thịt anh bởi vì đang sốt mà bị kích thích ửng hồng,không ngừng mê hoặc cậu, lúc mới bắt đầu cậu còn cho rằng là do mình quá lâu không có làm tình nên mới xảy ra phản ứng, nhưng sau đó cậu như bị ma quỷ sai khiến, tay bất chợt ở trên lồng ngực rắn chắc của Thủy Linh Thần chu du kh, nội tâm càng điên cuồng thèm khát muốn xâm phạm cơ thể trước mặt này, báo hại cậu phải vào phòng tắm xả nước lạnh mấy lần, nhưng cái lạnh của dòng nước tựa hồ cũng không ép xuống được cái thứ dục vọng đang gây rối giữa hai chân kia, cậu không thể làm gì khác hơn là ở trong phòng tắm tự mình giải quyết, nếu không làm vậy cậu sẽ không chắc mình có làm ra chuyện gì quá đáng với người đang nằm hôn mê ở trên giường kia hay không.
Ai… Thủy Vụ Dạ thở dài một hơi đem cả người ngồi gập xuống đầu chôn vào đầu gối, cậu biết mình chết chắc rồi, lại đối với người anh trai có quan hệ ruột thịt máu mủ này sản sinh loại cảm tình ái muội này, giữa lúc hắn đang không ngừng buồn phiền, cửa lớn bị người dùng lực – mở ra, hắn cho rằng là Thủy Linh Thần trở về mà hưng phấn ngẩng đầu hướng về cửa mà nhìn đối phương, nhưng nhìn thấy người đến thì bao nhiêu hưng phấn liền lập tức biến mất thay vào đó là nỗi chán ghét cùng cực.
“Đây là vẻ mặt của một đứa con trai nhìn ba nó à!” Người tới có gương mặt tương tự với Thủy Linh Thần hai phần, điểm khác biệt là có thêm sự cứng cỏi chững chạc, chỉ là ánh mắt của người đàn ông này hẹp dài, khiến cho hắn nhìn có chút nham hiểm. Hắn tập tễnh đi tới trước mặt Thủy Vụ Dạ, hai bên mặt đỏ lên dáng vẻ hình như là uống rượu say.
“Hứ…” Thủy Vụ Dạ khinh thường lạnh nhạt hứ một tiếng, lập tức từ sô pha đứng lên, lướt qua một thân tràn ngập mùi rượu kia.
“Thái độ của con như vậy là sao!” Thủy Vinh Trung từ sau bắt được cánh tay của cậu, hung ác nói.
Cánh tay đang nắm cổ tay cậu, có chút lực, làm cậu bị đau đến nhăn lại hai hàng chân mày đẹp đẽ, cậu dùng sức quăng ra mấy lần, nhưng vẫn như cũ không thoát ra được cái khóa tay kia.
“Buông tay!” Cậu lạnh lùng lên tiếng.
“Mày cái thằng này càng lớn càng đẹp, thật giống cái con tiện nhân kia…” Hắn như là không nghe thấy tiếng của Thủy Vụ Dạ, miệng thì thào nói, cũng đưa tay cẩn thận phủ lên khuôn mặt Thủy Vụ Dạ.
Thủy Vụ Dạ chán ghét vỗ bỏ cái móng vuốt đang sờ mó trên mặt mình.
“Mày cũng dùng gương mặt này, thân thể này đi dụ dỗ đàn ông mà phải không?” hai mắt Thủy Vinh Trung nhiễm một chút tức giận cùng với vài tia tình
Cảnh báo ở trong lòng vang lên, trực giác cho biết có chuyện khác thường, Thủy Vụ Dạ phát hoảng muốn tránh ra cái bàn tay đang bắt lấy tay mình kia, nhưng đột nhiên chưa kịp phản ứng đã bị đối phương dùng sức lôi kéo củng cố giam cầm trong ngực.
“Lại muốn tìm nam nhân sao, thật không biết xấu hổ.” Hắn cười đến một mặt hạ lưu: “Để tao thỏa mãn mày nhé!”
Hắn hôn lên miệng nhỏ của Thủy Vụ Dạ, cũng đem đầu lưỡi của chính mình luồn vào miệng cậu, dâm tính mà chọc ghẹo.
Một hơi thở ô uế khó nghe đầy ấp mùi rượu vọt tới trong vòm miệng khiến Thủy Vụ Dạ không thở nổi, buồn nôn muốn ói.
Biến thái! Cậu ra sức nghĩ muốn tránh khỏi cánh tay của tên đàn ông kia ra, nhưng eo lại bị hắn ôm càng chặt hơn, ôm chặt đến mức muốn đem eo cậu bẻ gãy ra.
“Hi, đừng giãy dụa, mày hẳn phải biết cái karate của mày căn bản không có tác dụng với tao.” Thủy Vinh Trung nói xong càng thêm một bước lấn tới đem cậu ép vào một bên trên ghế salông, thân thể dán vào thân thể, một tay luồn vào trong áo ngủ của cậu sờ loạn.
“A… Đi ra, ông cái tên biến thái này…” Thủy Vụ Dạ nhắm mắt lại căm hận sự bất lực của chính mình.