Tại một vùng đất thần bí, bốn người Lý Điển, Phương Ảnh, Liên Trầm và Trần Vấn đang tụ tập một chỗ. Xung quanh có hơn năm mươi đệ tử Ma giáo cảnh vệ.
Thánh sứ Lý Điển nói:
- Chính là chỗ này.
Phương Ảnh lắc đầu: - Ta nhìn không ra ở đây có gì đặc biệt.
Thánh sứ Lý Điển nói:
- Dĩ nhiên ngươi không thấy. Bởi vì muốn nhìn ra điều vi diệu ở đây nhất định phải có Ma Nhãn đệ tam tầng. Còn muốn khai mở được thông đạo thì Ma Nộ Diễm Hỏa phải đạt đệ tứ tầng.
Liên Trầm cảm khái nói:
- Thật sự khó khăn a. Thánh sứ người đã luyện được cả hai cao cấp bí tịch này rồi sao?
- Đúng vậy. - Lý Điển gật đầu.
- Thánh sứ người tính làm như thế nào? - Trần Vấn hỏi.
Lý Điển bước tới chỉ vào một khoảng đất trống, nói:
- Đợi một canh giờ nữa, Thái Âm và Thiếu Âm lồng vào Thái Dương hình thành hỗn loạn năng lượng. Ta tại đây kích hoạt trận pháp dẫn động năng lượng Thiếu Dương từ Đại địa mở ra một thông đạo tám cửa.
Vốn ở thế giới này có đến hai mặt trăng, một lớn, một nhỏ gọi là Thái Âm và Thiếu Âm.
- Tám cửa? Đến tám thế giới sao?
Lý Điển nói:
- Đúng vậy. Tám cửa đó sẽ thông đến tám thế giới. Chỉ là tám thế giới đó có thể có người, có thể không có người, thậm chí không có sự sống. Trước đây ta cùng Tu La Đại Đế nhiều lần thám hiểm. Qua hơn trăm thế giới nhưng chỉ tìm thấy một nơi có người sinh sống. Những chỗ còn lại phần lớn đều là hoang thổ hoặc là chỉ có thú vật cấp thấp chứ không có con người.
- Hơn trăm thế giới mà chỉ một nơi có người. Ít vậy sao? - Phương Ảnh thắc mắc.
- Đúng vậy. Điều đáng nói là, mỗi lần mở Bát Thế Giới Thông Đạo thì các thế giới đều là ngẫu nhiên. Không thể biết trước thế giới nào xuất hiện, cũng như không thể chọn được thế giới nào để mở. - Thánh sứ Lý Điển ôn tồn giải thích.
- Nói như vậy, nếu lỡ đi qua thông đạo mà không về kịp, thông đạo đóng rồi thì coi như không quay trở lại được nữa. - Phương Ảnh lại nói.
Thánh sứ Lý Điển nói:
- Theo ta thấy, vũ trụ này hẳn là có rất nhiều thế giới, trên nghìn vạn thế giới cũng có thể. Mà mỗi một trăm năm, khi Thái Dương cùng với Đại Nguyệt cùng Tiểu Nguyệt ở chung một chỗ mới mở thông đạo được một lần. Xem ra cơ hội quay về là cực thấp.
- Tỷ lệ thế giới có nhân loại tồn tại thấp như vậy lần này xem ra cũng chỉ cầu may thôi. Chưa chắc trong tám thế giới này đã có người. - Trần Vấn nói.
- Nhưng không phải là không có hi vọng. - Lý Điển động viên.
- Tỷ như nếu có người thì phải làm sao? - Liên Trầm hỏi.
- Hiển nhiên là phải tìm những đứa trẻ có tư chất tốt bắt đem về rồi. Nhưng mà trước đó phải sưu hồn một vài tên cái đã. - Lý Điển nói.
- Sưu hồn? - Liên Trầm nhíu mày.
- Ta hiểu rồi. - Phương Ảnh nói - Ta tìm bắt 1 vài tên lão đầu có kinh nghiệm và kiến thức. Từ chỗ đó biết được nhân tộc ở đó có cường hãn hay không để dễ bề lựa chọn.
- Đúng vậy. Nếu bọn chúng tư chất tốt hơn nhân tộc ở thế giới của chúng ta thì hãy bắt về. - Trần Vấn đồng tình.
Bầu trời trở nên u ám, ba thiên vật mặt trời, mặt trăng lớn, mặt trăng nhỏ sắp xâm thực lẫn nhau.
Thánh sứ Lý Điển khoát tay:
- Thiên cơ sắp đến rồi. Ta phải bố trí trận pháp ngay bây giờ.
Nói rồi, Lý Điển chú tâm lập ra một trận pháp phức tạp. Ba người giáo đầu ma đạo nhìn qua cảm thấy rất vi diệu mà không thể hiểu được một nửa.
- Trận pháp này... thực là cao thâm. Ta chỉ có thể giải nghĩa được một chút mà thôi. - Phương Ảnh lắc đầu cảm thán nói. Hai người kia cũng đồng dạng như thế.
- Hô. - Thánh sứ Lý Điển vung một thanh bảo đao cắm vào một góc của ma pháp trận.
- Các người cũng bố trí pháp bảo vào đi. - Thánh sứ Lý Điển khẩn trương nói.
- Được. Nhận đao của ta. - Phương Ảnh rút bảo đao cắm ngay vào một phương vị trên Ma trận pháp. Với trình độ của hắn nhìn theo vị trí cắm đao của Thánh sứ cũng có thể đoán được vị trí cần cắm đao tiếp theo.
Hai người kia rút đao nhưng hơi chậm một chút, hiển nhiên là chậm hiểu hơn, nhưng chỉ một thoáng liền khai ngộ mà cắm vào hai vị trí khác.
- Tụ khí. - Thánh sứ Lý Điển bắt ấn niệm khẩu quyết. Thanh chiến đao của y liền dẫn động linh khí phát ra điện xà.
Bốn thanh đao tụ linh khí phát ra các điện xà bất đồng. Các điện xà mỗi lúc một mạnh. Có vài điện xà từ đao này phóng ra cuốn vào đao kia.
- Minh châu xuất. - Thánh sứ trong tay xuất hiện một viên châu đen bóng.
Viên minh châu bay lơ lửng trong không trung ngay giữa tâm bốn thanh đao điện. Một trường hào quang tỏa ra.
Viên minh châu hấp thụ nguồn linh khí hỗn loạn từ Nhật Nguyệt Tam Chiếu tách ra làm bốn mảnh. Bốn mảnh này xoay nhanh kéo theo linh khí tụ lại thành một hình trụ năng lượng tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
- Đống kết khai môn. - Lý Điển phóng ra một trường năng lượng cực quỷ dị.
Ngay lập tức trường năng lượng hỗn loạn mờ ảo của pháp trận bị ngưng tụ lại thành một trụ lớn có tám cánh cửa rõ ràng.
- Xong rồi. Bây giờ các vị hãy nhanh chóng đi vào tám cánh cửa này dò xét rồi mau chóng trở ra. Pháp trận này chỉ có thể duy trì khoảng nửa canh giờ mà thôi. - Lý Điển hồ hởi nói.
- Chúng ta đi thôi.
Ba giáo đầu đồng loạt nhảy vào ba cánh cửa năng lượng gần nhất và biến mất khỏi hiện giới.
Chờ đợi.
Khoảng thời gian hai mươi cái hô hấp.
Trường năng lượng dao động mạnh, một cánh cửa lóe sáng. Một người nhảy ra.
Đó là Phương Ảnh. Hắn ta thở dồn dập như mới bị ngộp hơi xong.
- Ta vừa đi đến thế giới bên kia. Đó là một nơi hoàn toàn không có sinh vật. Tất cả chỉ là khói bụi khô cằn. Ngay cả không khí cũng không có để thở.
- Cái này không có gì lạ. - Lý Điển mỉm cười - Ta vẫn thường gặp như thế.
Vừa đó, trụ thông đạo bát môn dao động. Một người khác nhảy ra. Là giáo đầu Liên Trầm
- Bên kia chẳng có gì ngoài đất và gió. Tất cả đều là đất đai khô cằn, chẳng thấy có nước. Linh thức ta phóng ra cũng không phát hiện bất kỳ một sự sống nào.
Người cuối cùng nhảy ra, là giáo đầu Trần Vấn. Toàn thân y từ đầu đến chân đều bị bụi bám.
- Không có gì cả. Toàn gió với bụi.
- Tiếp tục thôi.
Ba người hít một hơi rồi lại nhảy vào ba cánh cửa khác.
Chờ đợi.
Thời gian khoảng hai mươi cái hô hấp.
Bát môn trụ lại dao động. Hai người nhảy ra, là Phương Ảnh và Liên Trầm
- Không có gì cả. - Cả hai đồng thanh nói - Không có sự sống.
- Hai người vào nốt hai cửa còn lại đi. - Lý Điển nói.
- Được. - Phương Ảnh và Liên Trầm nói xong liền nhảy vào hai cửa cuối cùng.
Chờ đợi.
Một lúc sau, bát môn trụ dao động. Hai người lần lượt nhảy ra, cũng là Phương Ảnh và Liên Trầm.
- Vẫn không có gì. - Cả hai lắc đầu.
- Cái thế giới cổ quái - Liên Trầm vẫn còn hoảng sợ - Ta không ngờ vừa bước ra một lát thì phát hiện nơi đó chẳng hề có linh khí. Không những vậy nó còn mau chóng hút lấy linh khí trên người ta. Phỏng chừng chỉ cần ở đó nửa ngày thì ta đã mất hết linh khí rồi.
- Đích thị là nguy hiểm. - Phương Ảnh nhìn quanh. - Ủa, Trần huynh vẫn chưa về sao?
- Vẫn chưa về. - Lý Điển nói
- Có khi nào Trần huynh gặp nạn...? - Liên Trầm lo lắng.
- Bản lĩnh của Trần huynh nhất định sẽ không sao đâu. - Lý Điển tin tưởng - Lâu như vậy, biết đâu là có tin tốt.
Vừa lúc ấy, bát môn trụ sáng lên. Trần Vấn nhảy ra. Trên tay hắn còn mang hai đứa trẻ đã bị bất tỉnh.
- Các ngươi xem. - Trần Vấn đặt hai đứa bé nằm ngửa trên mặt đất.
Ba người kia kinh hô một tiếng. Bọn họ liền cúi xuống xem xét. Chỉ loáng một cái, cả ba người đều ngẩng lên, sáu mắt mở to nhìn nhau:
- Tư chất thật tốt.
- Xem cốt cách đứa trẻ này rất hợp với pháp lực. Còn đứa bé kia chính là thiên tài ngoại công. - Lý Điển nhận xét.
- Trần huynh, làm thế nào ngươi bắt được bọn trẻ này? - Phương Ảnh hỏi.
Trần Vấn không khỏi lộ ra vẻ tự hào.
- Ta xuất hiện trên một đỉnh núi, cây cối xanh tươi thì biết ngay gặp vận may. Ta dùng linh thức dò xét thì phát hiện cách một trăm dặm có một thị trấn đông người ở. Ta liền đến đó bắt một lão già rồi sưu hồn hắn.
Sưu hồn là một trong các pháp thuật tàn nhẫn của Ma đạo. Kẻ bị sưu hồn nhất định phải chết còn người sưu hồn sẽ thu được phần lớn ký ức và kiến thức của hắn.
Trần Vấn nói tiếp:
- Trong ký ức của hắn ta biết được ở thế giới đó có một số gia tộc có phẩm chất chiến đấu cao cấp. Ta dùng linh thức tra xét liền phát hiện ra hai đứa trẻ này tư chất bất phàm, vượt xa những kẻ khác. Thế là ta đánh ngất bọn chúng rồi đem về đây.
- Tốt quá. Vậy chúng ta mau trở lại đó bắt thêm mấy chục đứa nữa. - Liên Trầm háo hức.
- Đúng. Mau đi thôi. - Trần Vấn giục.
Nói đoạn ba giáo đầu nhảy vào thông đạo.
Lý Điển ra hiệu cho hai Ma giáo đệ tử đưa hai đứa trẻ ra chỗ khác.
Qua một đoạn thời gian.
Bát môn trụ lóe sáng, ba giáo đầu xuất hiện, trên tay mỗi người đều mang hai đứa trẻ khác.
Lập tức đám đệ tử Ma giáo tiến lên đỡ lấy sáu đứa trẻ. Ba giáo đầu lại nhảy trở vào thông đạo.
Cứ như vậy, chỉ một lúc sau, các giáo đầu đã bắt được ba mươi đứa.
Lý Điển nói:
- Các huynh đệ. Như vậy là đủ rồi. Nhật Nguyệt Tam Vị đã lệch qua, ta cũng không thể duy trì trận pháp lâu thêm được nữa.
- Như vậy thật là tiếc quá. Ta vừa nãy phát hiện thêm một đứa. Nếu không phải là mẹ nó biến hình quá khủng bố thì ta đã tóm nó rồi. - Liên Trầm tắc lưỡi.
- Biến hình nhân? - Lý Điển nhướng mày.
- Phải. Người đó biến hình, lân giáp bao phủ toàn thân. Chỉ trong thời gian một cái hô hấp đã từ một phụ nữ yếu đuối biến thành chiến binh thực lực ngang ngửa với ta. - Liên Trầm phấn khích kể lại.
- Thực lực ngang ngửa một giáo đầu đã tu luyện hơn năm trăm năm? Đây là loại biến hình gì? - Lý Điển kinh dị hỏi.
- Là Long hình biến. Ta từ ký ức sưu hồn mà biết được. Bọn họ có 4 chủng tộc biến hình. Tiếc là ta không bắt được đứa trẻ nào thuộc nhân tộc biến hình cả. - Trần Vấn nói.
- Thật là đáng tiếc a. - Lý Điển than thở.
- Dù sao thì những đứa trẻ này cũng là tư chất cao nhất. Một số đứa còn có năng lực đặc biệt khác thường nữa. - Phương Ảnh an ủi.
- Năng lực thế nào? - Lý Điển ngạc nhiên.
- Như đứa bé này. Nó thấy ta bắt bạn nó. Nó liền bỏ chạy. Mà tốc độ chạy của nó thật quá khủng khiếp. E rằng còn nhanh hơn gấp hai lần tốc độ phi nước đại của Hãn Huyết Long Câu (một giống ngựa có màu đỏ như máu, phi cực nhanh). - Phương Ảnh nói.
- Không có tu luyện, dựa vào thân thể tự nhiên của một đứa trẻ mà làm được như vậy thì quả là bất phàm. - Lý Điển nói.
- Đúng vậy. - Hai người kia cũng đồng tình.
- Phải rồi. Chỗ này không nên ở lâu. - Lý Điển sực tỉnh - Chúng ta mau đem chúng về trại rồi tính.
- Phải phải. Đi thôi.