Dị Nhân Tu Chân Đa Thế Giới

Chương 5 - Tu Luyện Căn Bản

Dưới chân núi.

Một đám trẻ con đang ngồi ngay ngắn theo hàng lối. Tất cả đều được mặc một loại quần áo đồng phục giống nhau. Đám trẻ con này được bốn thanh niên Ma giáo tinh anh phụ trách giáo huấn. Bốn người này là Hồng Miễn, Trọng Dật, Lữ Bá Mãnh và Tiêu Hy Lập.

Hồng Miễn đang giáo huấn đám trẻ:

- Các ngươi có biết ai là cha mẹ của các ngươi không?

- Không biết. - Đám trẻ đáp.

- Cha mẹ các ngươi chính người trong Ma đạo chúng ta. Bọn họ đã bị Yêu quái giết rồi. - Ma giáo thanh niên nói.

- Hả - Đám trẻ há hốc mồm - Bị giết rồi?

- Đúng vậy. Yêu quái đó dùng lửa đốt cháy tất cả bọn họ.

Bọn trẻ im thin thít.

Hồng Miễn tay cầm một ngọn đuốc lớn đi một vòng quanh đám trẻ. Hắn đưa ngọn lửa sát vào từng đứa trẻ khiến bọn chúng thối lui vì sức nóng.

- Bọn yêu quái đó còn muốn đốt cháy cả các ngươi nữa? – Hồng Miễn hung dữ nói.

Có mấy đứa trẻ hai mắt đỏ hoe như muốn khóc.

- Ta không muốn bị lửa đốt đâu. Ta sợ nóng lắm. - Mấy đứa trẻ kêu lên.

- Nếu không muốn bị lửa đốt thì các ngươi phải rèn luyện cho mạnh mẽ để đánh lại bọn chúng. Có biết không? – Hồng Miễn giáo huấn.

- Biết rồi. - đám trẻ đáp

- Tốt. Bây giờ ai muốn bị Yêu quái giết thì đi về. Ai muốn mạnh mẽ thì theo ta rèn luyện. – Hồng Miễn lớn tiếng nói - Theo ta.

Hồng Miễn hướng về phía chân núi phía trước chạy đi. Tất cả những đứa trẻ đều lần lượt chạy theo hắn. Cuối hàng còn có ba thanh niên Ma giáo khác chạy theo yểm trợ.

- Rầm rập. Rầm rập

- Nhanh hơn nào. Chỉ cần chạy quanh ngọn núi này một vòng là xong rồi.

Trọng Dật chạy ở phía sau thấy có mấy đứa chạy hơi chậm bèn dọa:

- Các ngươi chạy chậm như vậy nhất định sẽ bị Yêu quái bắt kịp rồi.

Một đứa trẻ chạy ở giữa la lên:

- Ta không muốn bị Yêu quái bắt đâu. Ta chạy trước đây. - Ngay khi dứt lời tốc độ của nó đột ngột tăng cao, rất nhanh chạy lên phía trước bỏ xa đám người còn lại phía sau.

Hồng Miễn vội kêu:

- Khoan đã Mã Phấn. Ngươi không được chạy một mình đâu.

Nhưng đứa trẻ Mã Phấn này tốc độ quả thật rất nhanh trong phút chốc đã chạy xa tít nên không còn nghe thấy tiếng nói của Hồng Miễn nữa. Cả người hắn chớp mắt đã khuất khỏi tầm mắt Hồng Miễn.

- Không ngờ Mã Phấn có dị năng chạy còn nhanh hơn phi mã nữa. - Một trong ba thanh niên Ma giáo chạy sau nói.

- Trọng Dật. Ngươi mau đuổi theo hắn. – Tiêu Hy Lập nói.

- Được rồi. Ta đi đây.

Vừa nói dứt lời, Trọng Dật vận công, dưới chân hắn liền phát ra một luồng hào quang màu đỏ đẹp mắt. Chuyển người một cái Trọng Dật đã cực nhanh lao về phía trước. Chân Trọng Dật không hề chạm đất mà cách một khoảng cỡ hai gang tay giống như là lướt đi trên gió. Luồng hào quang dưới chân xoẹt ra tạo thành một vệt sáng hồng sắc kéo dài trên mặt đất.

- Ô. - Đám trẻ kêu lên - Đẹp quá, đẹp quá. Cái đó là gì?

- Đó là khinh công. – Hồng Miễn nói.

- Ta muốn học khinh công. - Một đứa trẻ nói.

- Các người rèn luyện tốt sẽ được học khinh công.

- Rèn luyện tốt như thế nào? - Đám trẻ nhao nhao.

- Chỉ cần làm đúng lời ta bảo là được. Có hiểu không? - Thanh niên Ma giáo chạy đầu nói.

- Hiểu rồi Hồng Miễn sư huynh. - Đám trẻ đáp.

- Ta chưa nghe rõ. Phải làm sao? - Hồng Miễn nói lớn.

- Phải nghe lời giáo huấn của Hồng Miễn sư huynh. - Đám trẻ la lớn.

- Tốt. Nhanh hơn một chút. - Hồng Miễn nói lớn.

- Dạ. Sư huynh.

Ở phía trước Trọng Dật đã khinh công đuổi kịp Mã Phấn.

- Mã Phấn chậm lại. Ngươi chạy một mình sẽ bị Yêu quái bắt đó.

Mã Phấn dừng lại nói:

- Sư huynh. Ta lạc đường mất rồi. Làm sao bây giờ?

- Còn làm thế nào nữa. Mau theo ta về. - Trọng Dật nói - Đi.

Trọng Dật lao vút đi, dưới chân lóe ra hào quang, cơ hồ không hề chạm đất, giống như đạp trên gió mà lướt đi vậy.

Mã Phấn chạy theo rất nhanh.

- Trọng Dật sư huynh. Cái gì dưới chân ngươi vậy?

- Đây là khinh công. Sau này ngươi sẽ được học. Nhưng phải nghe lời mới được. - Trọng Dật nói.

- Ta biết rồi sư huynh. - Mã Phấn vui vẻ nói.

- Mau lên - Trọng Dật tăng tốc.

- A. Khinh công nhanh quá. Ta không theo kịp. - Mã Phấn kêu lên. - Chờ ta với.

Chiều hôm đó.

Hồng Miễn và Trọng Dật đang đứng cạnh thánh sứ và ba giáo đầu.

- Thánh sứ, các vị giáo đầu. Chuyện sáng nay là như vậy. - Hồng Miễn nói.

- Các ngươi làm rất tốt. Trước tiên phải khích lệ tinh thần của bọn chúng. Để cho bọn chúng tự trong tâm xuất hiện ý muốn mãnh liệt tu luyện thì hiệu quả sẽ vô cùng tốt đẹp. - Phương Ảnh nói.

- Cũng nhờ thánh sứ cùng các vị giáo đầu chỉ điểm. - Hồng Miễn và Trọng Dật cúi mình nói.

- Một lát nữa cho bọn trẻ uống Tạo Hóa Đan. Chiều cho chúng tắm thảo dược. Tối đến thì đưa đến hang động cho học tâm pháp cơ bản. - Phương Ảnh nói.

- Dạ. Giáo đầu. - Hai người Hồng Miễn và Trọng Dật tuân lệnh lui ra.

Sau ba tháng.

Đám trẻ đứng xếp hàng ngay ngắn đang nghe lời huấn thị của sư huynh Lữ Bá Mãnh:

- Các đệ muội. Các ngươi hãy nói cho ta biết, hiện tại mục tiêu rèn luyện của chúng ta là gì?

- Muội nói - Một cô bé giơ tay xin nói.

- Mời muội, Diệp Thúy Yên - Lữ Bá Mãnh nói.

- Hiện nay, mục tiêu của chúng ta là tu luyện Tinh, Khí, Thần cho thật tốt. - Diệp Thúy Yên nói.

- Tốt. Vậy quá trình tu luyện Tinh, Khí, Thần là như thế nào? – Lữ Bá Mãnh hỏi.

- Đệ nói - Một đứa trẻ khác cất tiếng.

- Ngưu Kình đệ nói đi - Lữ Bá Mãnh nói.

- Tinh là rèn luyện cơ thể hoàn thiện, Khí là hấp thụ linh khí và cường hóa huyết mạch, Thần là rèn luyện nội lực tâm, trí tuệ và thần hồn.

- Tốt. Thành tựu thế nào? - Lữ Bá Mãnh hỏi. - Mời đệ Mã Nhất.

Mã Nhất nói:

- Quá trình tu luyện Tinh Khí Thần chia làm tiền kỳ, trung kỳ và hậu kỳ. Mỗi kỳ có ba bậc nhỏ, tổng cộng là có chín bậc.

Tu chân luyện đạo theo thông thường là Luyện Khí rồi đến Trúc Cơ nghĩa là hấp thụ linh khí trước rồi mới cấu trúc cơ thể sau. Tuy nhiên Lý Điển đã cải tiến thành ra luyện khí, luyện thân, luyện thần cùng lúc tiến hành. Ba người giáo đầu mỗi ngày đều phải khai huyệt truyền công cho bọn trẻ. Ngoài ra còn có pháp trận, bùa chú và đan dược trong ngoài bổ trợ.

- Tốt lắm. - Lữ Bá Mãnh nói - Ta chỉ kiểm tra kiến thức các ngươi một chút thôi. Phần thực hành sẽ để cho Hồng Miễn sư huynh tiếp quản.

Lữ Bá Mãnh lui ra. Hồng Miễn tiến đến thế chỗ.

Sau một hồi quan sát, Hồng Miễn mới nói:

- Trong ba tháng qua các ngươi phấn đấu rất tốt. Những dã thú như sói xám, sói đen đã không còn làm khó các ngươi được nữa. Nay chúng ta sẽ đánh các dã thú cấp cao hơn. - Hồng Miễn cao giọng nói.

- Là dã thú nào vậy sư huynh? - Một đứa trẻ tầm tám tuổi hỏi.

- Là Hắc Báo. - Hồng Miễn nói.

Một đứa trẻ nói:

- Ta nghe nói Hắc Báo rất nguy hiểm. Phải đạt bậc ba đỉnh phong mới đánh được. Chúng ta chỉ mới bậc hai mà thôi.

- Đúng là như vậy nhưng chúng ta ở đây sẽ vượt cấp tu luyện. - Hồng Miễn cười. - Bất cứ khi nào Yêu quái cũng có thể xuất hiện trước mặt các ngươi. Cho nên đề cao thực lực sớm chừng nào thì cơ hội giữ mạng cao chừng đó. Hiểu rõ không?

- Rõ rồi sư huynh. - Đám trẻ nói.

- Báo cho các ngươi một tin tốt. Sau khi đánh Hắc Báo xong sẽ có một thử thách nhỏ. Ai vượt qua kỳ thử thách này sẽ được học khinh công Ma Hỏa Ngự Phong. - Hồng Miễn trịnh trọng nói.

- Ô - Bọn trẻ hô lên một tiếng, rõ ràng vô cùng hưng phấn.

- Sắp được học khinh công rồi. Hay quá. Sư huynh mau nói đó là thử thách gì đi.

- Đánh Hoàng Hổ. - Hồng Miễn nói.

- Hoàng Hổ mạnh yếu thế nào? - Đám trẻ lao nhao.

- Hoàng Hổ mạnh gấp năm lần Hắc Báo. Phòng ngự tấn công đều rất dũng mãnh. Trên bờ dưới nước đều rất thiện chiến. Các ngươi phải đạt bậc năm mới chân chính giao tranh được. - Hồng Miễn nói.

- Ai cha. Khó khăn vậy sao? - Đám trẻ há hốc.

- Tất nhiên. Bất quá đây chỉ là thử thách nhỏ. Không yêu cầu các ngươi phải giết được hổ, chỉ cần làm nó bị thương, bốc được một túm lông của nó là được rồi.

- Như vậy là có cơ hội rồi. - Bọn trẻ lại lao nhao.

Một đứa trạc chín tuổi nói:

- Ta nghe nói hổ bơi giỏi, nhảy xa nhưng leo cây không tốt. Chúng ta có thể từ trên cây công kích xuống.

- Phải đó. - Đám trẻ ủng hộ. - Sư huynh mau dẫn bọn đệ đi đánh Hoàng Hổ.

- Khoan đã. - Hồng Miễn nói - Ở chỗ lão hổ đó không có nhiều cây cho các ngươi lợi dụng đâu.

- Cho dù không nhiều cây cũng không sao. Sư huynh mau dẫn bọn đệ đi. - Bọn trẻ không nhịn nổi nữa. Cám dỗ được học khinh công Ma Hỏa Ngự Phong đối với chúng quá lớn.

- Các ngươi đánh vượt cấp mà hấp tấp như vậy chỉ có đi nộp mạng thôi. - Hồng Miễn lắc đầu.

- Sư huynh yên tâm, bọn đệ có chiến thuật rồi. - Một đứa trẻ nói.

- Chiến thuật gì chứ? - Hồng Miễn ngạc nhiên. - Ngưu Trường ngươi nói xem.

- Chiến thuật của loài sói. - Đứa bé Ngưu Trường nói.

- Ách. - Hồng Miễn trợn mắt - Ở đâu ra?

- Bọn đệ khi đánh nhau với sói xám và sói đen đã để ý quan sát. Bọn chúng luôn đánh theo nhóm. Con trước con sau phối hợp rất tốt. - Ngưu Trường nói.

- Phối trợ thế nào? - Hồng Miễn hỏi.

- Đệ không biết nói thế nào, chỉ là cảm nhận như vậy. - Ngưu Trường gãi đầu đáp.

- Ha. Ngươi muốn lừa ta? - Hồng Miễn khinh bỉ nói.

- Không đâu sư huynh. Ngưu Trường hắn nói thật đó. Bọn đệ đã áp dụng rồi, rất có hiệu quả a. - Một đứa trẻ khác bênh vực.

- Có chứng cứ gì không? – Hồng Miễn hỏi.

- Chứng cứ gì chứ? - Bọn trẻ hỏi lại.

- Không nói ra được cũng không có chứng cứ, ai mà tin? - Hồng Miễn khinh khỉnh nói.

Bốn đứa trẻ trong đám nhìn nhau gật đầu rồi cùng bước lên.

Hồng Miễn trợn mắt:

- Các ngươi muốn làm gì?

Bốn đứa trẻ vây quanh Hồng Miễn vào giữa.

- Bọn đệ không nói được, chỉ có thể đưa ra chứng cứ thôi. - Ngưu Trường nói.

- Các ngươi xem ta là lão hổ đó chắc. - Hồng Miễn đã rõ ràng ý tứ của bọn trẻ. - Hảo.

Các thanh niên Ma giáo xung quanh thích thú đứng xem nhiệt náo.

- Bốn đứa bậc hai muốn đánh một người bậc tám cơ bản là không có một điểm cơ hội a. - Một thanh niên Ma giáo nói.

- Cho dù Hồng Miễn huynh có đứng yên cho bọn chúng đánh cũng không bị thương chút nào. - Một thanh niên Ma giáo bình luận.

- Đừng nói là bị thương, ngay cả đánh trúng cũng không thể. - Một thanh niên Ma giáo khác nói.

- Hồng sư huynh a. - Một giọng thanh niên Ma giáo nói lớn - Ngươi thân pháp cao như vậy xem ra còn hơn gấp mấy lần Hoàng Hổ. Thật có chút không công bằng a.

- Ha. Vậy đi. Ta cũng không làm khó các ngươi. Chỉ cần các ngươi chạm vào ta một cái là coi như các ngươi thắng. Ta sẽ dẫn các ngươi đi xem lão hổ đó. - Hồng Miễn rộng rãi nói. - Nhưng mà chỉ trong...

Hồng Miễn chưa kịp nói hết câu thì Ngưu Trường đột ngột tập kích:

- Xem chiêu.

- A. Tiểu tử ngươi... - Hồng Miễn bị bất ngờ - Ta còn chưa nói...

- Ăn cước này - Hai giọng hét từ hai phía khác nhau.

- Ê, đợi chút... - Hồng Miễn gọi.

- Trúng. - Ngưu Trường hét.

- Muốn làm khó ta? - Hồng Miễn xoay người né dễ dàng.

Bất ngờ: - Véo. Véo.

- Có ám toán. - Hồng Miễn giật mình. Hắn cảm nhận rất rõ ràng có bốn năm dị vật bay đến rất nhanh - Chơi xấu a.

- Hây. - Hồng Miễn theo linh tính lách người né được mấy viên đá chọi lén. - Là ai ném?

- Sư huynh. Bọn ta thắng rồi - Một bàn tay nhỏ đã nắm được vạt áo của Hồng Miễn. Là một trong bốn đứa trẻ bước lên. Nó không vung mạnh tay mà chỉ nhẹ nhàng áp tay hơi nhanh một chút. Cách này khiến động tác không phát ra tiếng gió. Hồng Miễn lo đối phó với mấy viên đá chọi lén nên không phát hiện ra điểm này.

- Các ngươi chơi gian lận a. - Hồng Miễn trừng mắt nói.

- Chúng ta tổ đội tám người mà. - Ngưu Trường nói.

- Ách. - Hồng Miễn trừng mắt - Chỉ có bốn người bước lên, giờ lại bảo tám người... Các ngươi tráo trở a.

Bất ngờ đám thanh niên Ma giáo cười to.

- Ha ha. Hồng sư huynh. Bọn họ đâu có nói chỉ có bốn người đâu chứ.

- Phải đó. Bọn họ bày chiến thuật tập kích lẽ nào lại đem hết nhân sự ra trình bày để ngươi đề phòng sao?

Hồng Miễn thở dài một tiếng. Hắn lấy tay phẩy phẩy mấy cái nói:

- Coi như các ngươi có tâm cơ. Lần sau ta sẽ không mắc bẫy các ngươi nữa đâu.

- Vậy sư huynh dẫn bọn đệ đi đánh lão hổ ngay chứ? - Bọn trẻ có vẻ rất chờ mong.

- Việc này... Các ngươi còn chưa có đủ thực lực đánh báo mà đã đòi đi đánh hổ? - Hồng Miễn có vẻ không ưng.

- Đúng là thực lực mỗi người bọn đệ không thể đánh thắng được một con Hắc Báo nhưng đi theo tổ đội thì không thành vấn đề. - Mã Tập nói.

- Sư huynh à. Không phải thánh sứ và các giáo đầu rất đề cao tính hợp đồng tác chiến đó sao? - Thúy Vy nhẹ nhàng nói. - Nếu không phải để đối phó với kẻ địch mạnh hơn mình thì hợp đồng tác chiến để làm gì?

- Ách. - Hồng Miễn cứng họng.

Bọn trẻ này hằng ngày đều được thánh sứ đích thân truyền dạy tâm pháp và rèn luyện trí tuệ. Hôm nay gặp chuyện, bọn chúng đoàn kết lại không ngờ có thể khiến cho Hồng Miễn rơi vào thế hạ phong.

Hồng Miễn quay sang các thanh niên Ma giáo khác với ánh mắt cầu cứu.

- Lão hổ thực lực quá cách biệt, ngộ lỡ xảy ra chuyện gì chắc ta bị cạo đầu quá.

Các thanh niên khác cũng lắc đầu:

- Đã hứa rồi thì phải làm thôi.

- Ai bảo ngươi khoe mẽ quá làm chi. Bây giờ chỉ còn cách là yểm trợ cho bọn chúng thật tốt là được.

Bình Luận (0)
Comment