Dị Thế Chi Nhược Nhục Cường Thực (Dị Thế Chi Cá Lớn Nuốt Cá Bé)

Chương 15


Nhìn thứ đen đen bị lửa nướng co lại, Hàn Chưởng cười mà không nói, thứ này có thể ăn hả? Y tỏ vẻ áp lực cực lớn.......!
Thế mà Thụy Tư vẫn quyết tâm, duỗi tay nhìn Hàn Chưởng, tỏ vẻ ngươi không ăn thì ta sẽ không thu tay lại.
Thở dài, Hàn Chưởng vỗ vỗ bụng: "Ta đã no rồi, ăn không vô."
Thụy Tư nghe vậy thì động tác tay hơi do dự một chút, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cái bụng nhỏ dưới lớp áo mấy giây, cuối cùng vẫn thu tay về.
"Ngươi ăn đi." Hàn Chưởng nói xong, miếng thịt rắn cuối cùng trong tay cũng chui xuống bụng, thỏa mãn thở ra một hơi.
"........" Thụy Tư nhận ra Hàn Chưởng bài xích mật rắn trong tay, có chút khó hiểu.

Mật rắn là thứ bổ nhất của hồng xà, ăn vào rất có lợi cho cơ thể, vì sao tiểu gia hỏa này lại không ăn?
Nhưng sầu não thì sầu não, vẻ mặt Hàn Chưởng rõ ràng là chán ghét nên chắc không thể ép y ăn được rồi.

Vì thế, Thụy Tư đành phải nhét thứ đó vào miệng, dù sao thì mật rắn nguội rồi sẽ không ngon nữa.
Lại nướng thêm mấy miếng thịt tươi nữa, đem số thịt còn lại cất vào sâu trong hang động, Thụy Tư mang một chén gì đó cho Hàn Chưởng.
Hàn Chưởng nhìn thử, là chất lỏng đặc quánh màu trắng sữa, đây là thứ đã uống hồi sáng sao?
Nhớ tới hương vị ấm áp kia, Hàn Chưởng nuốt nuốt nước miếng, nhận lấy cái bát uống sạch một hơi.

Nhìn chằm chằm xem Hàn Chưởng uống hết bát nước vào bụng, khóe miệng Thụy Tư giật giật, không nói gì thêm.
Đợi khi đã thu dọn xong xuôi, mặt trời đã mất dạng từ lâu.

Mặc dù nói Hàn Chưởng đã sớm quen với các loại nguy hiểm, nhưng lần đầu tiên trải nghiệm màn đêm tối đen như này vẫn khiến tim y đập nhanh hơn chút.
Lúc này, một đôi tay từ phía sau ôm lấy cơ thể của y.
Cơ thể cứng đờ, Hàn Chưởng việc người đang ôm mình là ai.
Sau gáy bỗng nhiên nóng lên: "Ngủ đi."
Giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai, cánh tay ôm chặt lấy thắt lưng của mình, nhịp tim của Hàn Chưởng không khỏi tăng nhanh, trên cổ cũng nổi lên một tầng da gà.
"Buông ra!" Hàn Chưởng rất muốn đẩy người phía sau ra, nhưng cánh tay ôm thắt lưng mình rất mạnh, dùng sức rất nhiều, càng giãy giụa thì lại càng bị ôm chặt hơn.
Mà Thụy Tư dường như cũng không đợi câu trả lời của Hàn Chưởng, dứt khoát bế người lên, đi vào chỗ nào đó sâu trong hang động.
Khi được thả xuống, Hàn Chưởng sờ sờ dưới thân, lông mềm mại, cảm giác hình như là da thú, nhưng có nhiều hơn một lớp.
Đang nghĩ ngợi, bên cạnh bỗng nhiên nóng lên, một tay Thụy Tư kéo y vào lòng, xong nằm xuống bên cạnh y.
Nhất thời cả người cứng đờ, Hàn Chưởng không dám thở mạnh, chẳng qua mặt bị áp vào lồng ngực cứng rắn của đối phương thật sự khiến y thấy hơi không được tự nhiên.

Vì thế vươn tay đặt lên trước ngược đối phương, muốn đẩy cơ thể dẻo dai mười phần cách xa mình một chút.
Không ngờ cánh tay lớn của Thụy Tư lại kéo lấy: "Ngủ."
Không hiểu hắn đang nói gì, nhưng giọng điệu này hoàn toàn giống như dỗ trẻ con.
Hàn Chưởng nhíu mày, mặc dù so với lang nhân này, y có yếu hơn một chút, nhưng cũng không cần phải đối xử với y như trẻ con vậy, tôn nghiêm đàn ông của y biết để ở đâu hả?
Cắn răng đẩy người ra, Hàn Chưởng trở mình, giữ một khoảng cách bằng một nắm đấm với Thụy Tư, xong mới nhắm mắt lại.
Nhưng ngay lúc mới trở mình, Thụy Tư như bức tường cao phía sau lại dính tới.

Không nói lời nào, lang nhân lại ôm lấy y.
Im lặng thở dài một hơi, Hàn Chưởng vẫn quyết định ngủ trước, căn bản không có cách để giao tiếp với sinh vật ngoại tộc này.
Màn đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ của hai người vọng trong hang động, ấm áp mà hài hòa.
Nhưng không được bao lâu, Hàn Chưởng liền tỉnh, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ, bởi vì thứ khiến y tỉnh giấc lại cực kỳ đáng xấu hổ.
Lang nhân đang ôm mình mặc dù đang ngủ say, tay trên thắt lưng vẫn không thả lỏng chút nào.


Nhưng chuyện khiến Hàn Chưởng buồn bực không phải là chuyện này, mà là cái thứ đang mắc kẹt giữa mông của y kìa.

Không cần xoay người lại nhìn, chỉ cách một lớp vải quần mỏng, Hàn Chưởng đã cảm nhận được thứ cứng rắn nóng rực của đối phương, dục vọng ngẩng đầu rồi......!
Kích thước không thuộc về nhân loại, đây là cảm nhận đầu tiên khi Hàn Chưởng tỉnh dậy.
Shh......! Hàn Chưởng hít một ngụm khí lạnh, có một cảm giác sởn tóc gáy.

Nhưng mà, càng khiến y sởn tóc gáy hơn chính là, không biết vì cái lông gì, thế mà phía dưới của y cũng hơi hơi có phản ứng.......!
Chuyện gì vậy trời? Một tầng mồ hôi lạnh từ từ chảy dài sau lưng, trong lòng Hàn Chưởng lạnh băng.
Lúc này, Thụy Tư phía sau hình như cũng tỉnh, hai bàn tay to siết lại, Hàn Chưởng sắp bị hắn siết đến mức không thể thở nổi, mà thú phía sau của mình cũng ngày càng có xu hướng lớn hơn........
Nhịp tim tăng nhanh, Hàn Chưởng đỏ mặt, cũng không biết là vì thứ kia của Thụy Tư đặt ở vị trí xấu hổ, hay là do thứ cao cao thẳng đứng bên dưới của mình.
Cơ thể không dám động, độ mẫn cảm của tứ chi cũng lớn hơn, cánh tay bị băng bó như cái bánh mì lúc này dường như cũng nóng lên từng đợt.

Dược hiệu của nấm linh chi xuyên qua vết trầy da chui vào tới xương cốt, cảm giác nóng rực khiến nhiệt độ cơ thể Hàn Chưởng càng cao hơn.
Chết tiệt! Đây là dược hiệu kiểu quái gì vậy! Hàn Chưởng có xúc động muốn khóc.
"A Chưởng......" Bỗng nhiên, giọng nói hơi khàn phát ra từ phía sau, đầu Thụy Tư từ từ ghé sát vào cổ y.

Sau đó, một bàn tay xù lông kéo khóa quần của Hàn Chưởng xuống, nắm lấy thứ đó của y, nhẹ nhàng tuốt động.
Ơ......! Hàn Chưởng hoàn toàn ngây dại, lúc phản ứng lại thì đã quá muộn, thứ yếu ớt nhất trên cơ thể bị người ta nắm trong tay, chỉ cần là nam nhân thì đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Ưm......" Động tác tay của thú nhân rất điêu luyện, lúc mạnh lúc nhẹ, khiến người ta cảm giác cực kỳ thoải mái.

Ngay cả Hàn Chưởng cũng không nhịn được mà phát ra một tiếng rên.
Nghe thấy tiếng rên mê người, Hàn Chưởng vốn đang thoải mái sắp buông lỏng cảnh giác nhanh chóng hoàn hồn, nghĩ tới mình thế mà lại thoải mái đến mức gần bắn ra trong tay của đối phương.......
"A!" Rốt cuộc Hàn Chưởng cũng không nhịn được, không dám tiếp tục nữa, lập tức ngăn lại bàn tay đang làm chuyện xấu trong quần mình.

Bật mạnh dậy, cũng không nghĩ tới chuyện sẽ làm mình bị thương.
Đạp một cú về phía Thụy Tự đang ngồi dậy, nhưng không ngờ cơ thể của đối phương lại vững như núi, không thể đạp đối phương xuống giường, ngược lại bản thân y lại lăn xuống!
Thụy Tư tay mắt lanh lẹ đỡ được người, lại không ngờ bị Hàn Chưởng đẩy ra: "Tránh xa ta ra!"
Thụy Tư sửng sốt, bàn tay vươn tới chậm rãi thu về, đặt ở sau lưng, từ từ nắm chặt lại, sau đó lại chậm rãi thả lỏng ra.
Hàn Chưởng cũng không nhìn thấy cảnh đó, hiện giờ đầu óc y chỉ muốn tránh thật xa khỏi người này!
Sự tồn tại của thế giới này là một sự ảo ma! Thậm chí còn ảo ma hơn khi y đi tới nơi này lại gặp được một tên không phải cũng chẳng phải thú! Hiện giờ, người này lại có ý đồ xấu xa đối với y, nếu không chạy thì làm gì? Chờ bị người ta ăn luôn sao?
Không hề liếc mắt nhìn thú nhân trước mặt một cái, Hàn Chưởng nhanh chóng chạy về phía cửa hang..

Bình Luận (0)
Comment