Dị Thế Chi Nhược Nhục Cường Thực (Dị Thế Chi Cá Lớn Nuốt Cá Bé)

Chương 18


Đờ mờ! Hàn Chưởng mắng thầm, nhanh chóng tránh sang một bên, đồng thời lui về sau vài bước.
Khỉ đầu chó biến dị vồ hụt một cái, tứ chi nhanh chóng nhảy lên cành cây đối diện, sau đó nhìn về phía Hàn Chưởng kêu lên hai tiếng sắc bén, tiếp đó lại lao tới như vừa nãy.
Không kịp nghĩ nhiều, Hàn Chưởng nhanh chóng chạy về phía khu đất trống trải.
Nếu y không nhìn lầm thì móng vuốt của con khỉ đầu chó biến dị kia kinh khủng như cửu âm bạch cốt trảo vậy! Ít nhất móng vuốt của người ta còn là màu trắng, nhưng của con vật kỳ lạ kia lại là màu đen!
Móng vuốt màu đen tức là sao? Không phải là có kịch độc chết người gì đó, thì chính là N ngày chưa rửa......!Mà cả hai trường hợp đều khiến Hàn Chưởng không vui nổi.
Thấy con mồi thoạt nhìn ngon lành như vậy lại dám chạy trốn, khỉ đầu chó biến dị nhất thời xù lông, giương nanh múa vuốt lao về phía Hàn Chưởng!
Thụy Tư nấp ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này mà tim thắt cổ họng! Hắn tức điên đến mức suýt chút nữa là lao thẳng tới xé xác con trảo hầu (khỉ có móng vuốt) yếu ớt kia!
Từ lúc con trảo hầu kia xuất hiện là Thụy Tư cũng cảm nhận được tung tích của nó, nhưng vì không để Hàn Chưởng phát hiện, hắn cũng không phản ứng đối với loại động vật không có tính uy hiếp này.

Thế mà không ngờ, con khỉ chó này lại dám đánh chủ ý lên người Hàn Chưởng!
Nhịp tim của Hàn Chưởng tăng mạnh theo động tác chạy trốn, Thụy Tư duy trì động tác phóng ra bất cứ lúc nào.

Hắn đã nghĩ kỹ rồi, nếu móng vuốt của trảo hầu tới gần tiểu gia hỏa trong khoảng 1 mét, hắn sẽ không quan tâm hậu quả mà lao ra cứu người!
Ngay khi Hàn Chưởng tránh trái né phải, mắt sói của Thụy Tư vẫn nhìn chằm chằm, một con gấu to lớn lao tới từ nơi nào đó.


Không đợi Hàn Chưởng nhìn rõ, con khỉ đầu chó biến dị nhe răng trợn mắt bị vả một cái bay lên không trung như sao băng.
Hàn Chưởng kinh hãi, khỉ đầu chó còn đối phó được, một con gấu lớn như vậy, y thì tay không tấc sắt, biết phải đối phó làm sao đây.

Hơn nữa nhìn bản lĩnh kia, vả một con khỉ đầu chó không hề nhỏ hơn mình bằng chân gấu, sức lực đó........
Quyết đoán nhấc chân, Hàn Chưởng xoay người bỏ chạy.
Không ngờ mới vừa bước được một bước, con khỉ đầu chó biến dị vừa bị vả bay lên trời lại rơi xuống dưới!
Hàn Chưởng nhanh chóng né tránh, vì thế "Bịch!" một tiếng, khỉ đầu chó thân thiết ôm lấy mặt đất, làm bay lên một đám bụi mù.
Ờm.......!Đợi cát bụi bay đi, Hàn Chưởng nhìn đống thịt bầy nhầy trên mặt đất mà choáng váng.
Đây, thật sự là con khỉ đầu chó vừa nãy hả?
Chỉ thấy đống thịt trên mặt đất đã không ra hình ra dạng, ngừng hô hấp, khẳng định là chết rồi.

Ngay cả nội tạng cũng bị lòi cả ra thế kia thì sống kiểu gì được nữa? Con vật mềm nhũn nằm sấp trên đất, cơ thể đều biến dạng, huống chi tứ chi còn máu thịt lẫn lộn trông cực kỳ thảm.
Hàn Chưởng rất muốn tìm một vài từ để miêu tả cảnh tượng quang vinh mà oanh liệt này, nhưng vì suy nghĩ cho dạ dày của mình, nên thôi bỏ đi.
Nhưng nhìn kết cục bi thảm của con khỉ đầu chó này, mồ hôi lạnh trên lưng Hàn Chưởng cũng chảy dài từng đợt.


Đấu với mãnh thú như này, tỷ lệ tử vong của mình hình như là 100% đúng không?
Gân xanh trên trán run lên, tim của Hàn Chưởng cũng run, nhưng lại không dám bước chân tránh ra, chẳng may con gấu phía sau kích động lao tới chấm dứt sinh mệnh ngắn ngủi của mình thì sao? Phải biết là gấu cũng ăn thịt người đó!
Hàn Chưởng hối hận, y không nên đi ra ngoài, cho dù ở bên cạnh lang nhân kia thì cũng tốt hơn là bị một con gấu ăn thịt!
Đang suy nghĩ miên man, phía sau lại truyền tới một tiếp gọi: "Này!"
Tiếng này.......!Hình như lúc đầu lang nhân cũng nói như vậy?
Hàn Chưởng nhanh chóng xoay người, đã thấy con gấu vừa vả bay khỉ đầu chó, khiến mình toát mồ hôi lạnh đang đứng sừng sững ở phía trước, miệng mở ra động lại phát ra ngôn ngữ thần kỳ thuộc về thế giới này: "Ngươi là giống cái của con hắc lang ở khu rừng phía trước đúng không?"
Câu này rất dài, Hàn Chưởng đã quen nghe Thụy Tư nói ngắn gọn lập tức không thể phản ứng, loáng thoáng nghe được ba chữ "con hắc lang", trong lòng kêu "lộp bộp" một tiếng.
Con gấu này quen lang nhân sao?
Nghĩ vậy, Hàn Chưởng lén lùi về sau vài bước, bất kể quan hệ giữa con gấu này và Thụy Tư như thế nào, là bằng hữu hay là kẻ thù thì cũng đừng kéo y vào, y không biết gì hết.
Mà gấu lớn dường như hiểu sai ý của y, chỉ thấy con gấu vốn đang cao lớn từ từ nhỏ lại, sau đó dần hóa thành bộ dạng một con người.
Lại nhìn thấy dã thú biến thành người khiến Hàn Chưởng cảm thấy trời đất quay cuồng.

Chuyện gì thế này, lại gặp phải một sinh vật kỳ lạ kinh khủng nữa.
"Sao ngươi lại đi ra ngoài một mình? Bầu bạn của ngươi đâu?" Con gấu hóa thành người tiến lên vài bước hỏi, dáng người cao lớn che khuất ánh mặt trời trước mặt Hàn Chưởng.

Ngẩng đầu nhìn cơ thể của đối phương cũng cao lớn không khác gì Thụy Tư, Hàn Chưởng lại khắc sâu cảm giác bản thân nhỏ bé tới cỡ nào.
Nửa hiểu nữa không lời nói của hùng nhân (người gấu), Hàn Chưởng quyết định tiếp tục giữ im lặng.
"Ừm.......!Ngươi với con hắc lang kia bị lạc nhau hả?" Hùng nhân thấy y không trả lời, lại hỏi.
Lạc nhau? Với ai? Vẻ mặt Hàn Chưởng mơ hồ.
Thấy vẻ mặt mơ hồ của y, khả năng tự hiểu mạnh mẽ của hùng nhân lại phát huy tác dụng ------- tiểu giống cái này nhất định đã lạc nhau với con hắc lang kia rồi.
Dựa vào nguyên tắc giúp người làm niềm vui, hung nhân vỗ vỗ lồng ngực khỏe mạnh của mình an ủi: "Đừng lo, bầu bạn của ngươi đã hạ "nhũ kết" trên người ngươi rồi, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn cấy nhập, nhưng cũng không khác nhau lắm.

Ta tin là hắn sẽ nhanh chóng tìm được ngươi thôi."
Một câu dài ngẳng khiến Hàn Chưởng càng nghe càng không hiểu.

Nhũ kết là gì? Tìm được cái gì? Là do khả năng nghe hiểu của y quá kém, hay là năng lực biểu đạt của con gấu này gớm vậy? Rõ ràng lúc ở cùng với Thụy Tư y cũng hiểu được đại khái mà.

Khó hiểu........
Mà ngay lúc Hàn Chưởng rối rắm, Thụy Tư đang trốn ở cách đó không xa quan sát cũng bắt đầu rối rắm.
Hùng nhân kia không phải là nhân vật đánh dã chiến bọn hắn đã nhìn thấy hôm qua à? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Nhưng dựa vào tình hình hôm qua để đoán, hùng nhân này đã có bầu bạn, hẳn sẽ không có ý tứ kia với tiểu gia hỏa đâu.


Nhưng cũng không chắc được, tiểu giả hỏa kia đáng yêu như vậy, chắc chắn một thú nhân hoa tâm sẽ đứng núi này trông núi nọ thôi.

Mặc dù Hùng tộc có tiếng là một lòng, không thuộc hàng ngũ thú nhân hoa tâm.......
Vì thế, mắt sói của Thụy Tư càng trừng lớn hơn, ngay cả đuôi cũng bắt đầu lắc nhanh hơn.
Lúc này, từ phía hùng nhân vừa mới lao ra, một nam nhân cẩn thận nhìn tứ phía xung quanh, hơi ngại ngùng bước ra, trốn ở phía sau hùng nhân nhẹ giọng gọi một câu: "Bố Lai Ân........"
Nhìn thấy đại nam nhân còn cao hơn mình nửa cái đầu lại đang làm "vẻ mặt ngại ngùng" như một chú chim nhỏ nép vào người ta, Hàn Chưởng cố gắng đè xuống cảm giác buồn nôn trong cổ, khóe miệng có chút run rẩy.
Nam nhân này bị sao vậy? Chẳng lẽ bây giờ đang thịnh hành nhân x thú hả? Y có thể bày rỏ rằng mình thật ra cũng không thích kiểu ghép đôi thế này không?
Hùng nhân, cũng chính là Bố Lai Ân, vừa thấy nam nhân vô cùng thân mật tựa vào phía sau mình, tâm trạng tốt lên, khuôn mặt còn thô kệch hơn vài phần so với Thụy Tư lập tức cười tươi như bông cúc.
Bế lấy giống cái của mình lên, để đối phương thoải mái rúc vào trong lòng mình, Bố Lai Ân hôn nhẹ lên khóe miệng của nam nhân kia, dịu dàng nói: "Khoa Đặc, sao ngươi lại ra đây? Không phải đã bảo ngươi đứng ở đó chờ sao?"
Eo ôi......!Hàn Chưởng rùng mình một cái, hùng nhân thô kệch cao lớn bỗng nhiên dùng giọng nói khiến xương cốt của người khác tê dại để thỏ thẻ dịu dàng với một nam nhân mặc dù không cao bằng hùng nhân, nhưng cũng được xếp vào hàng ngũ người cao.

Kích thích như vậy, thực sự không phải kinh hãi bình thường được!
Nhưng một cái hôn kia.......!Hàn Chưởng nuốt nước miếng.

Thế giới này cởi mở thật đấy, ban ngày ban mặt, hai người không hề kiêng dè gì mà thân mật trước mặt người khác vậy hả? Y có thể yêu cầu không xem đông cung sống được không?
"Ta lo cho ngươi thôi......." Giọng nói dịu dàng khác hoàn toàn vẻ bề ngoài của Khoa Đặc phát ra, nam nhân duỗi tay ôm cổ hùng nhân hốc mắt đã đo đỏ..

Bình Luận (0)
Comment