Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc

Chương 15

Không khí trong phòng thật căng thẳng, sắc mặt Tắc Vạn thực nghiêm túc, Gia Á cúi đầu đưa chân vẽ vẽ lên mặt đất.

“Ngươi sao có thể một mình chạy ra ngoài.” Tình hình hiện tại nguy hiểm như vậy, bên người hắn một lỗ đạt cũng không có, không lo sao được.

“Không phải một mình, còn có Sophie mà——” Gia Á bổ sung.

Sophie đứng bên cạnh, làm ra vẻ mặt vô tội, việc này không quan hệ tới cậu nha, cậu chỉ là con nít, cái gì cũng không biết.

“Lúc tới đây, ngươi hứa gì với ta?” Tắc Vạn nghiêm khắc hỏi.

“Sẽ không chạy loạn, không hành động một mình, sẽ không đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.” Gia Á không có tý tinh thần than thở.

“Giờ chỉ mới ngày đầu tiên ngươi đã vi phạm lời hứa, ta đây có phải nên đưa ngươi trở về không!” Tắc Vạn một chút cũng không muốn nhớ lại cảm giác lúc hắn trở về bộ lạc lại không thấy Gia Á đâu.

“——thực xin lỗi.” Gia Á đã nắm rõ tuyệt chiêu của khảm đặc dành để đối phó lỗ đạt, dịu dàng một chút, lại giả vờ đáng thương, đối phương nhất định bó tay chịu trói.

“Ngươi xem, ta bị thương rồi ngươi còn mắng ta——” Gia Á giơ lên cánh tay có vết thương do tự mình gây ra làm lợi thế.

“Sao lại bị thương?” Tắc Vạn lúc đầu còn không phát hiện ra, giờ Gia Á xốc tay áo lên quả nhiên có vết thương dài cả tấc, đã muốn khô máu.

“Ta vì muốn bắt lợi uế thú nên phải hi sinh thật lớn a.” Gia Á giả vờ ngoan ngoãn như vậy, làm Sophie đứng một bên quả thực muốn nôn.

“Ai, ngươi nha, ta nên làm gì ngươi mới tốt ——” Tắc Vạn bất đắc dĩ thở dài, ngữ khí cũng mềm đi, cẩn thận kiểm tra vết thương cho Gia Á.

Yeah! Gia Á thầm giơ kí tự V trong lòng, hắn nói mà, khảm đặc có cái lợi của khảm đặc.

Tắc Vạn không phát hiện ra biểu tình gian xảo trên mặt Gia Á, lại thương tiếc không nỡ tức giận hắn, chỉ có thể thuận tay túm Gia Á kéo vào ngực mình.

“Ngươi làm ta sợ muốn chết.” Tắc Vạn thật sự rất mâu thuẫn, mặc dù y biết rõ khảm đặc của mình không giống những khảm đặc bình thường nhưng vẫn rất lo lắng, y rốt cục hiểu được vì sao những lỗ đạt mất đi bầu bạn lại giống như phát điên. Bởi vì y cũng đã bắt đầu như vậy, hơn nữa tựa hồ còn nghiêm trọng hơn.

Gia Á nhẫn nại ngồi im để Tắc Vạn ôm một hồi, chắc không ồn ào đòi đưa hắn trở về nữa.

“Có người nói với ta, những khảm đặc bị bắt đi cũng như vậy, sau khi lỗ đạt săn thú trở lại thì không thấy tăm hơi khảm đặc của mình.” Tắc Vạn lại ôm chặt hơn, hôm nay lúc trở về, tìm không thấy Gia Á, lại nghe thấy những lời như vậy, lúc ấy giống như phát điên chạy khắp nơi tìm kiếm, thiêu hủy hết một cánh rừng lớn, san bằng vài đỉnh núi.

Về sự tích vinh quang của Tắc Vạn khi nỗi bão, Gia Á cũng có nghe nói, nghe bảo lúc ấy Á Sắt, Phổ Lỗ Tư cùng vài lỗ đạt khác liên thủ cũng không thể khống chế được y, bây giờ bên ngoài vẫn còn mùi hương cháy khét, tiểu hài tử nhìn thầy Tắc Vạn liền sợ đến tè ra quần, ngay cả đám súc vật nuôi trong nhà thấy y cũng phải trốn đi đường vòng, đấy đều là kiệt tác của Tắc Vạn.

“Ta đi bắt lợi uế thú, ngươi không biết đâu, chúng nó bị ta đánh tới kêu nga nga luôn.” Gia Á bị Tắc Vạn ôm trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn y, chớp chớp mắt, vẻ mặt đắc ý.

“Lợi uế thú kêu nga nga sao?” Tắc Vạn bật cười.

“Trước kia không biết, giờ nó kêu vậy ấy.”

“Quên đi, tin ngươi một lần.”

Sophie nhìn hai người đang thân mật, bất đắc dĩ lắc đầu, thong thả đi ra ngoài, cậu cũng không muốn hư mắt mà đứng đó nhìn hai người kia liếc mắt đưa tình, cậu còn phải đi phân tích con lợi uế thú kia.

Gia Á nhàm chán đếm ngón tay, rốt cục Tắc Vạn muốn ôm tới bao giờ a, rất buồn chán nga —— lúc này, Gia Á ngồi đưa lưng về phía Tắc Vạn, ngồi trên đùi y, còn Tắc Vạn thì một tay ôm lấy hắn, một tay cầm bút lông chim xử lý công vụ trong tộc.

Thật sự nghiêm túc a, ngay cả ra ngoài cũng mang theo công văn, Gia Á cảm khái.

“Đói bụng chưa, ta có đem theo quả ky linh cho ngươi.” Tắc Vạn xoa xoa mái tóc mềm mượt của Gia Á, đem một gói trái cây to đưa cho hắn.

“Ngươi lại đi hái loại quả này, có bị thương không——” Ky linh quả có mùi vị rất giống chocolate nên Gia Á rất thích ăn, nhưng loại trái cây này nại thác xà dùng để nuôi nấng rắn con, nên bình thường mọc rất gần hang rắn, hơn nữa chỉ khi mẫu xà sinh sản mới ra trái, mỗi lần hái đều phải tranh đoạt với mẫu xà. Bộ dạng nại thác xà giống hệt như quái vật thời tiền sử, mỗi khi ngóc đầu dậy to như một tòa biệt thự. Tuy ăn rất ngon nhưng Gia Á không muốn lần nào Tắc Vạn cũng bị thương đầy người. �

“Không sao, ngươi không biết đâu, ta phun lửa làm nó cháy đến kêu nga nga.” Tắc Vạn học lại cách nói của Gia Á.

“Ngươi mới gạt người!” Gia Á vui vẻ, Tắc Vạn nói đùa không vui gì cả, rắn biết kêu nga nga từ bao giờ chứ!

Tắc Vạn nhẹ nhàng đem mặt mình chôn vào cổ Gia Á, hấp thu hương vị tươi mát trên cơ thể hắn. Y biết, mình không nên giữ Gia Á lại cho nên chỉ có thể liều mạng đối xử với hắn thật tốt, thỏa mãn nguyện vọng của hắn. Gia Á muốn tìm năng lượng nguyên, y liền tìm tất cả năng lượng nguyên của đại lục tới. Gia Á muốn giống lỗ đạt tham gia chiến đấu y cũng cho phép nhưng vẫn luôn bên cạnh bảo hộ. Chỉ có thể như vậy vì y biết rất rõ nếu Gia Á muốn đi, ai cũng không thể giữ được.

“Tắc Vạn, vì sao trong bộ lạc nơi nào cũng treo hoa trắng? Là tập tục của bộ lạc Bội Tư sao?” Gia Á chỉ vào những đóa hoa trắng treo khắp phòng.

“Không phải, được dùng để truy điệu những người đã chết.” Tắc Vạn giải thích.

“Là những khảm đặc bị bắt đi à?” Gia Á hiểu ra.

“Còn có lỗ đạt nữa——” Tắc Vạn ôm Gia Á chặt hơn. “Mất đi bầu bạn, lỗ đạt sẽ không sống một mình.” Đây là chuyện ai cũng biết.

“Vì sao chứ!” Gia Á không thể hiểu được, ở địa cầu có rất nhiều người mất vợ mất chồng, nhưng vẫn sống rất tốt a.

“Bởi vì lỗ đạt vì khảm đặc mà tồn tại, bởi vì không thể chịu nỗi cảm giác thống khổ khi mất đi bầu bạn, tuổi thọ của khảm đặc ngắn hơn nhiều so với lỗ đạt, một lỗ đạt chỉ biết tới một bầu bạn duy nhất, một khi người đó chết đi lỗ đạt liền mất đi mục đích sống, bọn họ sẽ tìm một nơi yên tĩnh, tự sát.”

Gia Á cảm thấy choáng váng, hắn vì khảm đặc mà thương tâm, khảm đặc yếu ớt phải cố gắng sinh tồn trong thế giới tràn đầy nguy hiểm này, không thể không làm giới nữ nằm dưới thân lỗ đạt. Nhưng sau này, hắn cảm thấy như vậy cũng không phải không tốt, những lỗ đạt uy phong lẫm lẫm như vậy khi về tới nhà lại một mực nghe lời khảm đặc. Bây giờ hắn lại có cảm giác hâm mộ khảm đặc, trên thế giới có người quan tâm mình như vậy, đem ngươi thành mạng sống của mình, loại cảm giác này —— tốt đẹp cỡ nào a.

“Vì thế, ngươi đừng có chạy loạn nữa, ta cũng không muốn một ngày nào đó phải tìm một nơi để tự sát đâu.”

“Xì, người ta vì quá thương tâm khi mất đi bạn lữ mới không muốn sống nữa, ngươi thì sao lại làm thế được chứ?” Gia Á bật cười.

“Nếu ta thật sự có thể vì ngươi tự sát, ngươi có vĩnh viễn ở lại đây không?”

“Ách——?”

Tắc Vạn đột ngột trở nên nghiêm túc như vậy, làm Gia Á muốn cười cũng không nổi. Y đang nói gì a? Cứ như giữa bọn họ thực sự có gì đó —— rõ ràng chỉ là kết hôn giả thôi mà, hơn nữa, Tắc Vạn Đối với hắn——

Bốn phía im lặng, ngay cả tiếng hô hấp cũng trở nên đinh tai nhức óc. Trong mắt Tắc Vạn không thể giấu được ôn nhu cùng kiên định, làm trái tim Gia Á đập ngày càng nhanh.

Làm cái gì vậy! Vì sao không khí giữa bọn họ lại biến thành thế này a?

“Ha ha!” Tắc Vạn bật cười, tỏ ý mình vừa trêu chọc hắn thành công.

“Ngươi dám!” Gia Á thực tức giận, dám trêu hắn.

“Ai u, chết cười, biểu tình của ngươi vừa nãy giống như nuốt phải một cái trứng khủng long.” Tắc Vạn nhịn không được lắc lắc đầu, không ngừng cười.

“Tắc Vạn! Ta nói cho ngươi biết, ngươi muốn gặp xui xẻo thì ta không ngại đâu!”

“Ta chờ ngươi không để ta yên, thật đấy.”

Là thật sự——
Bình Luận (0)
Comment