Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc

Chương 36

Gia Á không biết, có lẽ tất cả mọi người cũng không biết giờ phút này bọn họ đang chìm đắm trong ảo ảnh, là vùng đất sương mù trong Dạ Chi vực, tất cả mọi người đều không thể chống lại.

Sophie rất nôn nóng, chuyện tình lúc nãy rất kỳ quái, Gia Á đột nhiên gục xuống. Ngay sau đó những người khác cũng té xỉu như vậy, chỉ có mình cậu không bị gì. Cậu cảm thấy rất lạ, vì thế liền kiểm tra tình huống cơ thể Gia Á, kết quả phát hiện bộ não hắn vô cùng rối loạn, này chứng minh hắn đang chìm trong ảo giác. Vừa nãy, Gia Á còn có khuynh hướng muốn tự sát! Sophie không biết Gia Á nhìn thấy điều kinh khủng gì trong ảo giác đến mức như vậy, nhưng hiển nhiên đó không phải chuyện gì tốt đẹp.

Sophie thử làm nhiều phương pháp, ngay cả điện giật cũng không làm Gia Á tỉnh lại. Đột nhiên, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Sophie, cậu lục lọi hành lý lấy ra một lọ chất lỏng kỳ quái…..

Gia Á đầu tiên ngửi thấy một hương vị gay mũi, ngay sau đó bên tai vang lên tiếng kêu gọi vội vã.

“Gia Á! Tỉnh lại! Uy!” Là giọng Sophie.

Đột nhiên cánh tay truyền tới cảm giác đau nhức. Đáng chết, Gia Á nhíu mày, Sophie lại dùng điện bừa bãi. Bị một luồng điện lưu cực mạnh đánh trúng, Gia Á hốt hoảng bật dậy.

“Hô!” Sophie thở dài một hơi.

“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại…………..” Không ngờ vật này lại dùng được! Sophie có chút đăm chiêu nhìn lọ nước thuốc trong tay.

“Làm sao vậy?” Gia Á cảm thấy đầu mình rất đau, sức lực giống như bị nghẽn lại, không thể ngồi dậy nỗi.

“Còn hỏi! Ngươi suýt chút nữa đã tiềm thức tự sát!” Sophie hung hăng nói.

Cái gọi là tiềm thức tự sát là một phản ứng sinh lý, sau khi tiến vào thôi miên sâu, thân thể Gia Á vì ý thức muốn chết mà tự giác đình chỉ hoạt động, vì không khí không được lưu thông mà chết.

“Ngươi vừa lâm vào ảo giác.” Sophie cũng biết vì sao Gia Á không thể đứng dậy, vì thế giải thích nói.

“Ảo giác?” Gia Á nghe vậy liền ngẩn người, trong đầu liền xuất hiện một vài hình ảnh tấn công vào trung tâm cảm giác của con người, loại ảo giác này thật sự lợi hại, thậm chí còn có thể khống chế suy nghĩ.

“Không chỉ mình ngươi, nhìn xem!” Sophie chiếu đèn pha rọi xung quanh một vòng, Gia Á liền thấy rõ, mọi người đều ngã xuống đất, giống như đang ngủ say.

Gia Á thấy Tắc Vạn, nhanh chóng chạy qua xem xét tình huống của y, nhưng trừ bỏ ngủ rất sâu gọi không tỉnh cũng không có gì bất thường.

“Không khí nơi này có vấn đề, ta tìm không được nguyên nhân làm các ngươi hôn mê. Nhưng có thể khẳng định, tình huống này chỉ nhắm vào sinh vật có sinh mệnh, bởi vì ta không sinh ra ảo giác.” Sophie nói, tất cả mọi người đều trúng, chỉ có cậu không bị ảnh hưởng gì.

“May mắn có ngươi ở đây………….” Gia Á nghĩ lại mà sợ hãi, nếu không phải có Sophie thanh tỉnh bọn họ có lẽ sẽ vĩnh viễn bị giam cầm trong ảo giác!

Ngay lúc này, Gia Á còn tưởng Tắc Vạn hoàn toàn vô sự nhưng đột nhiên nhìn thấy trên người y bắt đầu xuất hiện những vết thương, đã bắt đầu chảy máu, Gia Á thấy vậy vô cùng kinh ngạc.

“Xem ra không đơn giản chỉ là ảo giác! Nó có thể gây ra tổn thương cho cơ thể! Mau cứu y tỉnh lại!” Gia Á không biết vừa rồi Sophie đã làm thế nào, chỉ dùng điện giật sao!

Sophie đưa bình thuốc kỳ lạ tới mũi Tắc Vạn, một lúc sau chân mày Tắc Vạn đã bắt đầu nhíu lại, hô hấp ngày càng dồn dập. Điện quang màu lam nhạt xuất hiện trên tay Sophie, bắt đầu kích thích Tắc Vạn, cơ thể y run rẩy vài cái bị điện giật bắt đầu tỉnh lại.

Tình trạng khi Tắc Vạn tỉnh lại cũng giống như Gia Á khi nãy, biểu tình vô cùng kinh ngạc, không biết vừa nãy đã xảy ra cái gì. Nhìn thấy vết thương trên người mình có chút giật mình.

“Đây đã xảy ra chuyện gì?” Tắc Vạn nhìn những vết thương trên cánh tay, trên ngực mình. Vừa rồi y vừa chiến đấu sao? Sao lại không thể nhớ được? Suy nghĩ cẩn thận một chút, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác thống khổ, giống như vật quan trọng bị cướp đi.

“Ta thấy ảo ảnh này thực sự rất quỷ dị, nhanh chóng làm mọi người tỉnh lại đi!” Gia Á nói, hắn cũng chưa gặp qua tình trạng này lần nào, cho dù tiềm thức có năng lực mạnh mẽ thế nào cũng không thế làm cơ thể bị thương như bị ngoại lực tác động như vậy. Này căn bản không giống ảo ảnh, giống gặp quỷ hơn!

Sophie sau khi đánh tỉnh mọi người, tất cả không tùy tiện tiến tới trước nữa. Nơi này thật sự rất kỳ quái, bốn phía tối đen, không thể phân biệt được phương hướng, lại có thể làm người ta lâm vào ảo giác.

“Khó trách những người trước kia đi dò thám đều không thể trở về……” Bàng Đốn không khỏi cảm khái, y không nhớ rõ những hình ảnh mình đã trải qua trong ảo cảnh, nhưng loại cảm giác thống khổ vẫn còn tồn tại rất rõ trong lòng. Nếu không phải Sophie kích điện làm y tỉnh lại có lẽ mình đã chết trong ảo cảnh kia.

“Loại ảo cảnh này rốt cuộc là sao nhỉ!” Ngay cả Sophie cũng không nén được nghi hoặc, những vết thương xuất hiện trên người Tắc Vạn, khoa học không thể giải thích được vấn đề này.

Nháo một trận như vậy, tất cả mọi người bị mất phương hướng trong bóng đêm. Bởi vì từ trường quấy nhiễu nên thiết bị định vị trên cơ thể Sophie cũng mất tác dụng.

“Cái này đúng là khó khăn! Phải ở đây chờ chết sao?” Á Sắt rốt cục hiểu được vì sao những người phái đi do thám đều không thể trở về, nơi quỷ quái này có thể trở ra đúng là kỳ tích.

“Sophie, vì sao chỉ có mình ngươi không bị gì?” A Nam kế thừa sự đa nghi của bộ lạc Phong Thần, đồng dạng có thể sử dụng năng lực ám để thăm dò cơ thể sinh vật, đối mặt với Sophie không hề có dấu hiệu sinh vật luôn bảo trì cảnh giác.

Sophie nghe vậy có chút chần chờ, cậu nên trả lời thế nào?

“Ta có ý chí kiên định, không thể sao!” Sophie dùng khẩu khí không vui hỏi lại.

“Dù có ý chí kiên định cũng không thể giải thích được dòng điện lưu kỳ quái trên người ngươi, kia căn bản……….”

“Bây giờ không phải lúc để gây nội chiến!” Bàng Đốn không kiên nhẫn đánh gãy hoài nghi của A Nam với Sophie, có lầm hay không a, chính Sophie vừa cứu mọi người!

“Sophie, ngươi không sao là tốt rồi.” Bàng Đốn không quan tâm nhiều như vậy, nhìn thấy Tắc Vạn trên người mang đầy vết thương, anh cảm thấy rất may mắn khi Sophie không lâm vào ảo ảnh đáng sợ này.

Sophie tựa vào bên người Bàng Đốn, loại cảm giác khó chịu khi bị nghi ngờ thoáng chốc biến mất.

“Sophie, loại dược này ở đâu ra?” Gia Á để ý khi Sophie cứu tỉnh mọi người đều phải dùng loại nước kia, nó không phải thuốc từ trái đất.

“Này là lần trước ta đi thạch thất lấy được.” Sophie nói xong nhìn Bàng Đốn.

“Đại ngốc, ngươi còn nhớ không, này chính là thứ thuốc màu ngươi lấy giúp ra sau khi phân giải thành chất lỏng.” Sau lần đó trở về, Sophie có xét nghiệm loại nước thuốc này, phát hiện nó có thể kích thích khu thần kinh của con người, có một ích dược làm kích thích, đồng thời còn có một vài thành phần không thể xác định. Không biết do đâu, có lẽ là giác quan thứ 6, lúc xuất phát Sophie cũng đem nó theo.

Lúc này mọi chuyện bắt đầu có chút quỷ dị. Thứ lấy ra từ mật thất lại có thể chống lại ảo cảnh ở vùng đất hắc ám, này nhất định có mối liên hệ.

Đám người dừng lại một hồi lâu quyết định tiếp tục tìm con đường sống sót, so với ngồi chờ chết vẫn tốt hơn. Nhưng suốt ba ngày sau bọn họ vẫn bị bóng đêm như trước vây quanh. Thực vật đem theo đã sắp hết, nếu còn không tìm thấy đường ra, chờ đợi bọn họ chính là cái chết. Có lẽ là mèo mù gặp phải chuột chết, hoặc trời phá lệ khai ân, ngay lúc mọi người đều lâm vào tuyệt vọng, A Nam mẫn cảm cảm nhận được có sinh vật sống tới gần bọn họ.

“Chờ chút! Có gì đó!” A Nam nói.

Tắc Vạn dập tắc ngọn lửa, bốn phía vô cùng im lặng, chợt vang lên tiếng bước chân lẹp xẹp ở gần đó, đột nhiên trước mắt sáng ngời, một bó đuốc sáng rực xuất hiện trước mắt mọi người.

“Sau ba ngày vẫn còn chưa chết sao? Có chút kỹ năng đấy.”

Mọi người còn chưa kịp hồi phục tinh thần đã nghe thấy âm thanh lạnh lùng vang lên bên tai.

Gia Á chăm chú quan sát, trước mắt là một khảm đặc, làn da trắng nõn dị thường, tướng mạo anh tuấn, lòng bàn tay tản mác ra ánh sáng giống như ma pháp, chiếu sáng bốn phía.

“Ngươi là ai?” Tắc Vạn là người đầu tiên phản ứng.

“Nơi này là vùng đất sương mù trong Dạ Chi vực, suốt trăm ngàn năm qua không có ai có thể kiên trì giữ được ý chí sống sót trong ba ngày, các ngươi thực sự rất may mắn.” Ánh mắt Tạp Nhĩ đảo qua đoàn người, đột nhiên lúc lướt qua Sophie chợt ngừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Có lẽ chuyện này cũng không liên quan tới vận khí, tiểu tử kia thật thú vị…………..” Ánh sáng trong lòng bàn tay Tạp Nhĩ chiếu thẳng vào Sophie, đôi mắt lạnh lùng dường như có thể nhìn thấu tất cả đánh giá Sophie.

“Nhóm các ngươi đã có thể xuyên qua vùng không gian sương mù, như vậy ta cũng phải tuân theo lời hứa, mời các vị theo ta.” Tạp Nhĩ xoay người, Gia Á và đoàn người theo sát phía sau, người này đột nhiên xuất hiện quả thực rất kỳ quái nhưng đây cũng là sinh vật duy nhất bọn họ gặp từ khi tiến vào nơi hắc ám này! Trừ bỏ đi theo cậu ta cũng không còn lựa chọn khác!

Đi theo người kỵ lạ tự xưng là người dẫn đường này, nương theo ngọn đuốc phát sáng kỳ lạ mọi người dần dần thoát khỏi hắc ám. Bọn họ tiến vào một thế giới khác! Trong bóng đêm bắt đầu xuất hiện những đốm sáng, hội tụ cùng một chỗ giống như đường cong của đèn đường, thực vật xung quanh phát ra ánh sáng rọi sáng thế giới tối đen này. Trên bầu trời xuất hiện những con chim rực rỡ đủ màu sắc phát sáng, trên mặt đất có những động vật nhỏ thoăn thoắt lẩn trốn, bốn phía tràn ngập sự sống. Nơi này thật sự có phải là thành phố chết nổi tiếng của Dạ Chi vực không?

Sương mù không gian có tác dụng với sinh vật vì thế nơi đó không có sự sống tồn tại.” Giống như nhìn thấu nghi hoặc của mọi người, Tạp Nhĩ lên tiếng giải thích. Dạ Chi vực không phải là thành phố chết, chỉ là không gian trong vùng sương mù thôi.

“Ta có thể hỏi một vấn đề không?” Gia Á từ trong kinh ngạc hồi phục lại, nam tử này xuất hiện đột ngột như vậy, theo lời của cậu ta thì cậu đã sớm biết có người lạc trong không gian sương mù.

“Ngươi hỏi đi.”

“Ngươi là người của bộ lạc Tát Đức.” Chỉ có một giải thích này.

Tạp Nhĩ gật đầu, cậu là người dẫn đường của bộ lạc Tát Đức. Đây là quy định của bộ lạc, phải là người kiên trì sống sót sau ba ngày trong không gian sương mù mới có tư cách tiến vào Dạ Chi vực.

“Các ngươi đã kiên trì trong không gian sương mù ba ngày nên mới có cơ hội tiến vào Dạ Chi vực.” Đã lâu rồi Tạp Nhĩ không gặp người bên ngoài, nên nói là từ khi cậu kế thừa làm người dẫn đường không hề gặp qua.

“Ta rất hiếu kỳ các ngươi làm sao có thể tỉnh lại trong ảo cảnh.” Tạp Nhĩ đột nhiên tươi cười.

“Nhưng khi thấy cậu ta, ta liền hiểu được.” Ánh mắt Tạp Nhĩ đưa về phía Sophie, cậu cảm ứng có 5 sinh mạng, nhưng khi nhìn thấy lại phát hiện có 6 người. Người kia không hề có sinh mạng đặc thù, chỉ là một đống sắt thép thôi. Đây đúng là sáng tạo làm người ta phải líu lưỡi, cũng không phải do ma pháp tạo thành, là lực lượng nào đó cậu chưa bao giờ gặp sao. Xem ra là phi nhân loại này có thể bảo trì thanh tỉnh, trợ giúp đám người này vượt qua khu vực sương mù.

Sophie không nói gì, cậu cũng đã hiểu được, không gian sương mù chỉ nhằm vào sinh vật, cậu là một vật chết nên căn bản không bị ảnh hưởng. Tạp Nhĩ này liếc mắt một cái đã nhìn thấu thân phận của cậu, phần da thịt trên cánh tay lại có thể phát sáng, thật đúng là gặp quỷ! Sophie vốn không tin sức mạnh vô hình tồn tại, địa cầu từ rất lâu đã không còn tồn tại tôn giáo, cậu và Gia Á đều theo chủ nghĩa vô thần, tín ngưỡng khoa học. Nhưng hiện tại, Sophie bắt đầu sinh ra hoài nghi với tín ngưỡng của mình. Trước là không gian sương mù, giờ là Tạp Nhĩ, những điều này hoàn toàn không thể dùng khoa học để lý giải.

Xuyên qua khu rừng rậm, cách đó không xa có một tòa thôn trang như ẩn như hiện trên một cái cây khổng lồ, có rất nhiều thụ ốc phân bố chằng chịt trên cây, phía dưới thụ ốc có một thân cây thật dài kéo dài tới tận mặt đất làm thành một con đường.

“Mau nhìn đi! Là người thông qua được!”

Tạp Nhĩ đứng ở lối vào bộ lạc, người trong bộ lạc nhìn thấy có người lạ xuất hiện liền từ trên thụ ốc trượt xuống đất.

Gia Á lúc này mới để ý, trong bộ lạc đều là khảm đặc, không hề có lỗ đạt tồn tại, đây là một bộ lạc do khảm đặc xây dựng nên! Hiểu ra điểm này, Gia Á lại bắt đầu suy nghĩ tới phương thức sinh sản kỳ quái ở đây. Bạn đang �

“Im lặng!” Trong không khí ồn ào nghị luận, một giọng nói uy nghiêm đột ngột vang lên.

Đó là một nam tử có mái tóc vàng rất đẹp, lúc người này xuất hiện tất cả mọi người đều im lặng, hơn nữa còn dạt sang hai bên chừa ra một con đường.

“Tộc trưởng.” Tạp Nhĩ nhìn thấy người vừa tới cung kính nói.

“Những người này đã sống sót sau ba ngày ở không gian sương mù nên ta dắt bọn họ tới đây.”

“Ngươi làm tốt lắm, Tạp Nhĩ.” Lạc Khả gật gật đầu, nhìn về phía những người khách lạ.

“Các ngươi đi theo ta.” Lạc Khả nói.

Đám người Tắc Vạn đi theo Lạc Khả tới một tông miếu, thấy tộc trưởng những tộc nhân canh giữ lập tức lui ra ngoài.

“Người có thể kiên trì suốt ba ngày ở vùng sương mù, mới có tư cách tiến vào Dạ Chi vực, đây là quy định của chúng ta. Nhưng mà ta cũng phải nói cho các ngươi biết, Dạ Chi vực không chào đón người từ bên ngoài tới.” Lạc Khả nói.

“Nói, các ngươi vì sao có thể vượt qua được vùng đất sương mù?” Ảo cảnh rất lợi hại, một khi lâm vào không thể tỉnh lại, nhưng những người này lại có thể bình yên vượt qua.

Sophie đi tới.

“Là thuốc này đã giúp chúng ta, nguyên nhân trong đó thì ta cũng không biết.” Sophie đưa bình dược cho Lạc Khả, cậu có cảm giác nam tử trước mắt rất ôn hòa, vô hại.

Lạc Khả ngửi một chút, nhíu mày trầm mặc hồi lâu, thần sắc phức tạp nhìn về nhóm người.

“Không phải con người, sao ngươi có được thứ này?” Lời nói của Lạc Khả không chút nào khách khí, trực tiếp nói thẳng thân phận Sophie làm cậu vô cùng lúng túng.

“Này nói ra có chút phức tạp.” Gia Á đúng lúc giải vây cho Sophie.

“Chúng ta tìm thấy loại dược này trong một thạch động, đồng thời còn tìm được một tảng đá độc hại, đó cũng là mục đích của chúng ta tới lần này.” Gia Á lấy một tảng RWAR trong ba lô ra, hào quang từ nó phát ra rực rỡ tỏa sáng cả căn phòng.

Lạc Khả nhìn thấy nó sắc mặt lập tức đại biến.

“Thần thạch?”
Bình Luận (0)
Comment