Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc

Chương 54

Lúc tỉnh lại Bàng Đốn phát hiện mình đang ở trong một hang động tĩnh mịch xa lạ, không có ánh mặt trời tiến vào, nhưng bên người lại có rất nhiều đàn cá nhỏ phát sáng, tỏa sáng khắp bốn phía hắc ám. Chớp chớp mắt, phục hồi lại ý thức, Bàng Đốn bất ngờ bật dậy! Anh tìm được Sophie! Những sự việc phát sinh cứ mờ ảo như một giấc mộng, Bàng Đốn không thể xác định đó là do mình tự tưởng tượng hay là sự thật, đầu có chút sưng lên, cơ thể vẫn còn lưu lại một chút cảm giác tê liệt, đó là di chứng của trúng độc……… nghĩ như vậy, Bàng Đốn bất giác mỉm cười, không phải là mộng! Chỉ có chất độc của nhân ngư mới lợi hại như vậy, anh thật sự đã tìm được Sophie!

Sophie biến thành nhân ngư, khó trách anh tìm khắp nơi vẫn không thấy. Chính là, Bàng Đốn thở dài, Sophie đã quên mất anh. Sau khi trở lại từ cõi chết, Bàng Đốn đã không còn xúc động như lúc đó. Có gì có thể quan trọng hơn việc Sophie còn sống kia chứ! Đã quên thì cứ quên đi, anh sẽ làm Sophie một lần nữa nhớ tới anh! Nếu không được, anh sẽ một lần nữa truy đuổi cậu!

Có thể nói may mắn là đầu óc Bàng Đốn rất đơn giản, vì thế trong một số chuyện anh không quá chấp nhất như người bình thường. Đối với Bàng Đốn mà nói, mục tiêu chỉ có một: tìm thấy Sophie —— mang cậu về nhà. Hiện tại sự tình đã xảy ra biến cố, vậy trước tiên nên làm Sophie chấp nhận anh một lần nữa, sau đó sẽ mang về nhà.

Chính là………………..Bàng Đốn quan sát đàn cá nhỏ phát sáng đang trông coi bên người mình, Sophie đi đâu rồi? Không phải cứu anh xong lại mặc kệ đi……………. Anh bây giờ còn ở trong giới nhân ngư sao? Sophie có phải đã đuổi anh ra ngoài không?

Sophie đương nhiên không đuổi Bàng Đốn ra khỏi nhà, bình tĩnh thu lại vòng cổ xinh đẹp trên người Bàng Đốn, tuy là đã làm một việc trái với lương tâm nhưng vẫn như trước tới lui cố gắng nói chuyện cười với Cách Lỗ Khắc, thành công nói dối qua ải. Thừa dịp Cách Lỗ Khắc ra ngoài, Sophie nghĩ đại ngốc kia có thể cũng đã tỉnh lại liền gọi bầy cá phát quang dắt mình xuống hang động sâu thẳm đang giấu Bàng Đốn.

Linh hoạt lách người qua khe hở ở cửa hang, thân ảnh Sophie xuất hiện trong hang động. Thấy đại ngốc kia đã tỉnh lại, đang cúi đầu trầm tư, Sophie khinh thường cười nhạo một tiếng, giả vờ thâm trầm cái gì a.

“Uy!” Sophie mở miệng kêu một tiếng, Bàng Đốn đột nhiên ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt trở nên hưng phấn dị thường.

“Sophie!” Bàng Đốn vội vã nhào tới ôm chặt Sophie, vết thương vừa liền sẹo đã quên đau, căn bản xem nhẹ trừng phạt của Sophie cho hành vi vô lễ của anh lúc trước.

“Tránh ra tránh ra!” Sophie chán ghét đẩy Bàng Đốn ra, cậu thật không hiểu nỗi, có phải loại bá khắc lí này đặc biệt thích dây dưa với cơ thể của người khác không a?

“Sophie, theo ta về nhà đi, em rời đi đã rất lâu rồi.” Thái độ Bàng Đốn vô cùng thành khẩn, trong ngôn từ lại lộ ra một chút ngây thơ. Không cần biết trắng đen đúng sai đã kêu người ta cùng anh về nhà, Sophie nghe thấy liền ngẩn người.

“Ngươi bị bệnh à!” Sophie dùng ánh mắt quái dị đánh giá Bàng Đốn.

“Ta có việc muốn hỏi ngươi.” Thái độ Sophie không được tốt cho lắm nói với Bàng Đốn, không biết vì cái gì, cậu vừa nhìn thấy người này lập tức có loại xúc động muốn phát cáu, kỳ thật bình thường rất ít khi cậu tức giận.

“Chuyện gì a?” Bàng Đốn đối với Sophie luôn thành thật.

Sophie bơi tới ngồi bên cạnh Bàng Đốn.

“Ngươi trước kia…………quen biết ta?” Sophie dò xét hỏi.

Bàng Đốn dùng sức gật đầu, đương nhiên biết rồi!

“Em là vợ của ta a!” Bàng Đốn thản nhiên nói, nhưng Sophie nghe thấy vậy lập tức muốn xé người này ra.

“Không có khả năng!” Sophie dứt khoát nói, cậu sao có thể làm bầu bạn với loại người ngu ngốc thế này, hơn nữa trước kia cậu là người máy mà! Nói gì tới chuyện vợ a, thật nực cười!

“Em chính là vợ của ta a…………..” Bàng Đốn thực ủy khuất, vợ của mình quên mình thì thôi đi, còn trở mặt hở ra là đánh, chỉ còn kém là không giết anh thôi.

“Ta là nhân ngư, nhân ngư không có bầu bạn.” Sophie đặc biệt giải thích vấn đề này.

“Ta mặc kệ em là nhân ngư hay không phải nhân ngư, dù sao em cũng chính là Sophie, Sophie là vợ của ta.” Bàng Đốn kiên quyết giữ vững lập trường của mình, chỉ sợ ngay cả trái đất sụp đổ cũng không lay chuyển được anh.

Sophie nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Bàng Đốn, vỗ vỗ trán, thần a, sao trên đời này lại có người ngu ngốc cỡ này a!

“Ta không nói chuyện này với ngươi nữa, ngươi có biết lúc trước ta là ai không?” Sophie hỏi tới vấn đề mấu chốt.

“Ta bị mất một phần trí nhớ.”

“Em là Sophie, vợ của ta a.”

“Không phải cái này! Ta nói là trước kia ta có thân phận gì, có bằng hữu nào không, ta vì sao lại tới nơi này!” Tên ngu ngốc này, sao cứ nói mãi chuyện vợ kia a! Sophie rất muốn biết chuyện này, nhưng Cách Lỗ Khắc vẫn không chịu nói cho cậu biết.

Bàng Đốn nhìn bộ dáng nghi hoặc của Sophie, rốt cuộc tin tưởng Sophie cái gì cũng không nhớ, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mác.

“Em là lữ nhân giữa các vì sao, cùng với Gia Á ngoài ý muốn mà tới đại lục Thụy Bá, lúc trước vẫn sinh hoạt ở bộ lạc Phỉ Tư Thắc, còn có rất nhiều bằng hữu. Đương nhiên, đồng thời em là vợ của ta.” Bàng Đốn đặc biệt cẩn thận lặp lại vấn đề này, từ giở trở đi anh phải cố gắng gấp bội truy Sophie trở về.

“Gia Á…………………….” Nghe thấy cái tên này Sophie đột nhiên chấn động một chút, cảm giác rất quen thuộc, cái tên này giống như đã khắc sâu vào linh hồn.

Đối với Sophie mà nói, Gia Á là người bằng hữu cũng như người thân duy nhất của cậu! Cho dù mất đi trí nhớ, cậu vẫn nhớ rõ cảm giác này.

“Đúng vậy, Gia Á mỗi năm lại đến Đông Hải tìm em.” Gia Á cũng giống như anh, chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm Sophie.

Sophie nhíu mày, ý thức nói cho cậu biết, Gia Á đối với cậu rất quan trọng.

“Ta vì cái gì lại tới không gian nhân ngư?” Sophie hỏi, nếu có bằng hữu quan trọng như vậy nhất định sẽ luyến tiếc rời đi.

“Bởi vì em muốn một cơ thể, chỉ có nhân ngư có thể làm điều này……………….” Bàng Đốn rất muốn nói, Sophie vì muốn cùng anh ở một chỗ mới mạo hiểm tìm kiếm không gian nhân ngư, cuối cùng còn mất tích. Chính là cho dù nói ra, Sophie nhất định sẽ không tin tưởng.

Sophie khiêu đuôi chân mày, người máy trí năng có năng lực suy nghĩ xấp xỉ như nhân loại, mong ước trở thành một người chân chính cũng không phải không có khả năng, chính là Sophie không nhớ rõ trước kia cậu có nguyện vọng mãnh liệt như thế, người máy không có cảm tình, có thân xác rồi cũng không có ý nghĩa gì.

“Thế, vòng cổ này, ngươi lấy ở đâu?” Sophie đưa cái vòng cổ lấy từ trên người Bàng Đốn ra hỏi. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Bàng Đốn đưa tay muốn cầm lại, bị Sophie tránh đi. Sợi dây chuyền này đối với Bàng Đốn rất có ý nghĩa, qua một khoảng thời gian dài như vậy, anh phải nhờ vào nó mới có thể chịu đựng được, sợi dây này do chính tay Sophie đeo cho anh, nó tượng trưng cho lòng tin.

“Đây là em tặng cho ta a, em không nhớ sao?” Bàng Đốn hỏi xong, cười khổ một chút, đúng vậy, Sophie không nhớ.

Sophie đã nghiên cứu thấu đáo sợi dây này, nó là một trang bị có liên hệ trực tiếp với con chip trong não cậu, vì thế cậu mới xác định Bàng Đốn lúc trước chắc chắn có quen biết với mình. Chính là cái này cũng khá kỳ lạ, nó có tác dụng phát ra phóng xạ tẩy não, chỉ cần con chíp của cậu bị phá hủy trang bị này sẽ kích hoạt.

“Ta tặng cho ngươi cái này để làm gì?” Sophie rất nghi hoặc, tặng vòng cổ này tựa hồ có ý muốn hại người đi.

Bàng Đốn nghe vậy nhún vai, bộ dáng thực bình thường.

“Đương nhiên là tín vật đính ước, lúc em đeo cho ta còn hôn ta một cái.”

“Câm miệng!” Sophie vung tay hung hăng đập vào gáy Bàng Đốn, cậu đang hỏi vấn đề nghiêm túc!

Bàng Đốn bị đánh vẫn vui vẻ hớn hở như trước, dù sao Sophie vẫn ở bên cạnh anh là tốt rồi.

“Ngốc muốn chết……………….” Sophie trừng mắt liếc Bàng Đốn.

“Sophie, là ta ngốc, nếu không ngốc sẽ không tìm kiếm em suốt mười sáu năm. Em không nhớ rõ ta cũng không sao, ta chỉ muốn nói cho em biết, ta sẽ không buông tay. Lúc trước em bảo ta chờ, ta chờ, bây giờ, ta phải một lần nữa theo đuổi em!” Bàng Đốn thập phần nghiêm túc nói.

Sophie nghe vậy không khỏi có chút buồn cười, cậu là nhân ngư, Bàng Đốn muốn theo đuổi cậu sao?

“Nhân ngư không có cảm tình.”

“Trước kia em cũng nói người máy không có cảm tình, cuối cùng vẫn đáp ứng làm bầu bạn ta.”

“Câm miệng!”

“Ta không câm!”
Bình Luận (0)
Comment