Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Chương 130

Thư phòng Dĩ Lệ Viên.

Hoàng Phủ Ngạo phê duyệt công văn, Thanh Việt bọc trong thảm nhung thật dày, gối đầu nằm trên đùi Hoàng Phủ Ngạo, bé cuộn mình như con mèo nhỏ, ngủ say sưa (tối qua vui thích cả đêm, quả thực cơ thể Thanh Việt có chút chịu không nổi).

Trong thư phòng chỉ có tiếng lật sách thỉnh thoảng vang lên, cùng tiếng thở khẽ khi ngủ say.

Tạp Ân tiến vào cũng bị bầu không khí im lặng này lây nhiễm, cơ thể mập mạp như nắm cơm thế nhưng cũng có thể di chuyển yên lặng không phát ra tiếng động.

“Bệ hạ.”

Tạp Ân nhẹ giọng gọi một tiếng.

“Nói thẳng.”

Hoàng Phủ Ngạo buông công văn trong tay, nhìn Tạp Ân nói.

“Dạ, bệ hạ, tinh linh đêm qua đã hoàn toàn thanh tỉnh, nhóm ảnh vệ đã dẫn nàng ta lại đây, đang chờ bên ngoài.”

“Cho nàng vào đi.”

“Dạ, bệ hạ.”

Tạp Ân vội vàng đi ra ngoài truyền lời.

Thanh Việt đang ngủ say nghe đến hai chữ ‘tinh linh’ liền mẫn cảm tỉnh lại, tuy không mở to mắt, nhưng đôi bàn tay bé xíu ôm chặt thắt lưng Hoàng Phủ Ngạo.

Cô gái tinh linh có mái tóc lục nhạt cùng đôi mắt cùng màu chậm rãi tiến vào thư phòng.

Cho dù dùng thẩm mỹ của tinh linh để bắt bẻ thì cô gái tinh linh lúc này cũng không thể phủ nhận, đế vương nhân loại ngồi trên cao kia có vẻ ngoài cực kì xuất sắc, anh tuấn, tuấn dật, đạm mạc nhưng lại không mất uy nghiêm, ánh mắt lạnh như băng giống như bản thân mình đứng trên tất cả vạn vật nhưng lại làm người ta không dám ngưỡng mộ.

Bởi vì tình cảnh thịt đã đặt lên thớt làm cô gái tinh linh không thể ức chế mà run nhè nhẹ, ánh mắt màu lục nhạt tươi mát lóng lánh tình tự sợ hãi, chán ghét, phẫn nộ… đủ loại thần sắc không thể che dấu.

Nhưng cho dù khiếp đảm, sợ hãi vì lọt vào hiểm cảnh, tính cách trời sinh đã là trung tâm hơn hẳn mọi thứ làm nàng không thể nào hướng nhân loại hèn mọn mà nhún nhường hành lễ, cho dù cơ thể không ngừng phát run nhưng vẫn đứng thẳng.

“Tinh linh hệ mộc?”

Giằng cho một lát, Hoàng Phủ Ngạo mở miệng trước.

Ngữ khí không nghe ra chút cảm xúc nào làm cơ thể cô gái tinh linh lại run sợ một trận, nhưng quật cường cắn đôi môi đỏ mộng, không đáp lời.

“Không mở miệng sao?”

Tinh linh cao ngạo trước giờ luôn khinh thường nhân loại, (nhân loại đối với bọn họ mà nói chính là danh từ đại diện cho tham lam, đê tiện, tàn nhẫn, háo sắc…) bọn họ đương nhiên không tùy tiện trả lời câu hỏi của nhân loại.

Đối mặt với phản ứng này của cô gái tinh linh, Hoàng Phủ Ngạo cũng không có chút tức giận, thản nhiên mở miệng nói tiếp.

“Không muốn nói? Ngươi hẳn đã kiến thức qua thủ đoạn của nhân loại đi? Còn muốn thử lại sao?”

Đúng như Hoàng Phủ Ngạo dự đoán, nghe tới những lời này, cơ thể cô gái tinh linh lại càng run rẩy dữ tợn, hiển nhiên mấy ngày qua đã chịu nhiều đau khổ.

“Ta… gọi là… Mộc Mộc Diệp Hoa… quả thực… là… tinh linh hệ mộc…”

Cuối cùng, dù sao vẫn còn rất trẻ, sợ hãi khắc cốt vẫn chiến thắng lòng kiêu ngạo, cô gái tinh linh cam chịu trả lời.

“Tinh linh hệ mộc, ma pháp công kích không cao nhưng trời sinh có năng lực câu thông thực vật cùng sinh vật sống, hơn nữa năng lực cảm giác vị trí tồn tại của chúng rất mạnh, đúng không?”

‘Năng lực cảm giác vị trí tồn tại của chúng rất mạnh’ đây mới chính là vấn đề Hoàng Phủ Ngạo quan tâm.

“Đúng vậy.”

Cô gái tinh linh thành thật trả lời.

“Bất quá ta vẫn chưa trưởng thành, năng lực cảm giác cũng không quá mạnh, thời gian cảm nhận cũng dài hơn.”

“Nếu trẫm bảo ngươi cảm giác một loại thực vật trên ngọn Tuyết Sơn này, ngươi đại khái cần bao nhiêu thời gian?”

Nghe Hoàng Phủ Ngạo nói vậy, cô gái tinh linh ít nhiều cũng đoán được chút ý đồ, sở dĩ tối qua buông tha nàng, hơn nữa còn cứu nàng chỉ sợ không thoát khỏi quan hệ với chuyện này đi.

Nếu nàng có thể chứng minh năng lực của mình, có lẽ nàng có thể đàm phán.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô gái lóng lánh dâng thêm một phần hi vọng.

“Thực vật ở sườn núi Tuyết Sơn rất sum xuê, nhưng lên trên thì giảm hẳn, nếu là sườn núi, vì số lượng quá nhiều nên ta cần khoảng nửa tháng.

Bất quá nếu là trên sườn núi thì địa thế tuy phức tạp hơn, nhưng thực vật lại thưa thớt, cho ta thời gian 5 ngày, nhất định có thể tìm được vị trí thực vật ngươi muốn!”

“Thực vật trẫm muốn tìm, tên là ——Tuyết Sơn Thất Sắc Liên.”

Thấy cô gái tinh linh tràn đầy tự tin, bộ dáng như đã dự định trước, Hoàng Phủ Ngạo hiển nhiên rất hài lòng, nói ra loại thực vật mình muốn tìm.

Khí hậu trên đỉnh Tuyết Sơn hay thay đổi, địa hình lại phức tạp, không biết lúc nào lại xảy ra tuyết lở, bão tuyết hay rơi xuống khe băng sâu không đáy, hơn nữa diện tích tuyết sơn rất lớn, nếu không có mục tiêu xác định, tìm kiếm trên Tuyết Sơn mờ mịt không thể nghi ngờ chính là mò kim đáy biển, ngổn ngang trăm bề.

Nhưng nếu xác định được mục tiêu, nắm giữ phương hướng cùng chuẩn bị đầy đủ, như vậy cơ hội thành công lớn hơn rất nhiều.

“Có thể tìm được không? Trẫm cần là Tuyết Sơn Thất Sắc Liên sắp nở, nếu ngươi có thể tìm được vị trí chính xác của nó, trẫm liền trả tự do cho ngươi.”

Tuyết Sơn Thất Sắc Liên vốn đã cực kì khó tìm, huống chi còn là sắp nở! Tuyết Sơn Thất Sắc Liên, hơn mười năm mới nở hoa một lần, thời gian nở chỉ có 3 ngày!

Nhưng mà nếu tìm được, nàng có thể có tự do… có thể trở về rừng rậm tinh linh…

“Sau khi tìm được Tuyết Sơn Thất Sắc Liên, ngươi cam đoan trả tự do cho ta? Sẽ không gạt ta?”

Tinh linh cao ngạo chưa bao giờ dễ dàng tin tưởng nhân loại, nhưng bây giờ nàng không còn lựa chọn nào khác.

“Trẫm nói chuyện từ trước đến nay luôn giữ lời.”

Hoàng Phủ Ngạo khẳng định.

“Hảo, ta đáp ứng!”

Cô gái tinh linh khẽ cắn môi, được ăn cả ngã về không gật đầu đồng ý, vô luận có thành công hay không, vô luận lời hứa này là thật hay giả, vì tự do nàng muốn thử một lần.

“Xin cho ta 5 ngày, hơn nữa cho ta một gian phòng im lặng, lúc ta vận dụng cảm ứng thực vật xin đừng để bất cứ ai tới quấy rầy.”

“Không thành vấn đề.”

Thấy cô gái tinh linh đồng ý giao dịch, tâm tình Hoàng Phủ Ngạo cũng vui sướng hẳn.

Chỉ mong lời đồn kia là thật.

Lúc Tuyết Sơn Thất Sắc Liên hoàn toàn nở rộ, mùi hương của nó có thể hấp dẫn Xích Giác Xà, như vậy chỉ cần tìm được hoa sắp nở thì có cơ hội gặp Xích Giác Xà rất lớn.

Xích Giác Xà còn sống.

Vô luận có thật hay không, y nhất định phải thử một lần!



Hoàn Chương 130.
Bình Luận (0)
Comment