Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Chương 144

Hoàng Phủ Minh Khê dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, chậm rãi tiến vào đại sảnh.

Không hề một hoàng tử vô dụng, nhu nhược, khiếp đảm, đối mặt người khác là run rẩy như trong lời đồn, lúc này Hoàng Phủ Minh Khê khóe miệng mang tiếu ý nhàn nhạt, ánh mắt nhu hòa nhưng phảng phất lại có chút cứng cỏi, cố chấp.

Nhìn kỹ, mọi người đều phát hiện kỳ thật bộ dáng Hoàng Phủ Minh Khê rất giống Hoàng Phủ Ngạo.

Bất quá, Hoàng Phủ Minh Khê không có khí thế sắc bén như gươm ra khỏi vỏ như Hoàng Phủ Ngạo, cũng không cường thế, uy nghi như quân lâm thiên hạ, ngược lại làm người ta lờ mờ có cảm giác lạnh lùng xanh cách đạm đạm, rồi lại ấm áp như mộc xuân phong.

Khí chất rất mâu thuẫn.

Ấm áp như mộc xuân phong hẳn là khí chất vốn có từ khi sinh ra, nó là thiên tính thiện lương cùng khao khát với cuộc sống của Minh Khê.

Mà lạnh lùng xa cách vì những trải nghiệm nhấp nhô trong đời của Minh Khê, Minh Khê thấy được cái gì là nịnh nọt, là lòng người dễ thay, cũng nhận hết nhục nhã khi dễ của mọi người.

“Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”

Hoàng Phủ Minh Khê đi tới trước nhuyễn ỷ Hoàng Phủ Ngạo, khom người hành lễ.

“Đứng dậy đi, trên đường tới đây, có người nói tình hình cụ thể cho ngươi nghe rồi đi?”

“Đúng vậy, phụ hoàng.”

“Vậy qua xem bọn Phỉ Lý Đặc thử đi.”

“Dạ, phụ hoàng.”

Hoàng Phủ Minh Khê hành lễ lần nữa, sau đó đứng thẳng lưng đi về phía trung ương đại sảnh, khoảnh khắc xoay người, nhìn thấy đệ đệ có chút mất kiên nhẫn, bị quấn như bánh chưng trong lòng phụ hoàng, tiếu ý nhàn nhạt bên khóe miệng toát ra chút ấm áp.



Minh Khê nhanh chóng kiểm tra cho bọn Phỉ Lý Đặc, nhìn bệnh trạng cũng không kềm được nhíu mày.

Mặt mày bọn họ sưng thủng tới mức nhìn không ra bộ dáng cùng sắc mặt, bất quá Minh Khê vẫn cảm giác được oán độc cùng tử khí trong cơ thể bọn họ, hẳn bọn họ cũng gặp phải thứ lần trước cậu gặp.

Chỉ là thật kì quái, lần trước Minh Khê bị thương, tử khí cùng oán độc rất nhanh khuếch tán trong cơ cậu, bị chuyển hóa cấp tốc như vậy làm cậu suýt chút nữa đã chết rồi.

Mà tình trạng bọn Phỉ Lý Đặc nghiêm trọng hơn cậu rất nhiều, tử khí cùng oán độc chỉ tụ tập ở vùng ngực và bụng, không khuếch tán ra toàn thân, cứ còn giữ được một hơi thở, đây rốt cuộc là vì sao a.

Chẳng lẽ… trong cơ thể bọn họ có thứ gì đó…

Minh Khê suy nghĩ một chút, bắt đầu vẽ một phù chú phức tạp lên cơ thể trần trụi của Phỉ Lý Đặc.

Linh lực của Minh Khê tuyệt đối không thể so với Thanh Việt, thứ nhất, cậu tuy có tư chất cùng thiên phú nhưng không bắt đầu học tập từ bé, linh lực chỉ mới tích lũy được vài năm mà thôi, thứ hai, Thanh Việt không chỉ là linh thể trời sinh, mà từ tiền thế, lúc bé đã bắt đầu tu luyện, lúc chuyển sinh còn hấp thu linh khí tinh thuần nhất thiên địa trong Thiên Giác châu.

Sở dĩ Thanh Việt không sử dụng phù chú cũng có thể trực tiếp vận dụng linh lực tiêu trừ oán độc cùng tử khí trong cơ thể bọn họ, nhưng Minh Khê nhất định phải dùng bùa chú để phụ trợ.

Sau khi vẽ xong phù chú, Minh Khê lấy từ không gian giới chỉ của mình ba ngọn liên hoa đăng chế tác tinh xảo được điêu khắc phù chú phức tạp.

Vận dụng linh lực đốt ba ngọn liên hoa đăng, với năng lực của Minh Khê hiện giờ có thể khống chế tối đa là sáu ngọn, nhưng phải dùng sinh mệnh thiêu đốt để trả giá, trước mắt hiển nhiên không cần phải làm vậy.

(Lần trước, lúc Minh Khê thập tử nhất sinh Thanh Việt đã sử dụng tới chín ngọn liên hoa đăng, này có thể xem là cực hạn, hơn nữa cũng rất dễ dàng xảy ra sai lầm.

Nhưng Thanh Việt ỷ lại vào linh lực thuần hậu trong cơ thể, thật sự một chút phiền toái cũng không phát sinh, không chỉ có thể nhanh chóng cứu Minh Khê, chính bé cũng không bị tổn hao chút nào.)

Ba ngọn liên hoa đăng đặt xung quanh Phỉ Lý Đặc, dựa theo ý nguyện của Minh Khê, đột nhiên bùng cháy, mà phù chú vẽ trên người Phỉ Lý Đặc cũng giống như có sức sống, theo hỏa diễm mà bắt đầu nhảy lên, giãy giụa bùng dậy.

Hiện tượng vượt quá thường thức làm đám người đang ôm tâm lý chờ xem kịch vui đều trợn mắt há hốc, tiếp đó, tiếng nghị luận bắt đầu vang lên khe khẽ.

“Trời ạ ~~~~ này là chuyện gì a ~~~~”

“Nam Việt đại điện hạ, không, Nam Việt thái tử điện hạ rốt cuộc đã làm thế nào vậy a?”

“Không phải nói Nam Việt đại điện hạ là phế vật sao?”

“Không phải ma pháp, cũng không phải vũ kỹ, hắn rốt cuộc dùng cái gì…”



“…xà…”

Phỉ Lý Đặc đang hôn mê bất tỉnh, cuối cùng cũng hộc ra chữ đầu tiên sau khi được đưa về, tiếp đó, vì đau đớn khó chịu mà rên rỉ, sau đó không nghe rõ hắn nói gì nữa.

Nhưng chữ ‘xà’ này, tất cả mọi người đều nghe thấy rất rõ.

Xà?

Xà làm sao?

Xà có thể biến bọn họ thành vậy sao?

Ba người bọn họ vũ kỹ đều nổi bật trong nhóm đồng lứa, chẳng lẽ đều sợ xà?

Chẳng lẽ mười bảy người đều vì xà mà mất tích? Có xà lợi hại tới vậy sao?

Một vài người xoay mặt nhìn nhau.

Theo linh lực Minh Khê rót vào, hỏa diễm trong ba ngọn liên hoa đăng càng bùng cháy dữ dội hơn, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi ngọn đèn.

Phù chú vẽ trên bụng Phỉ Lý Đặc cũng bắt đầu chầm chậm di động, ngực, vai, cổ, yết hầu…

Mỗi lần nó di động, miệng Phỉ Lý Đặc lại phun ra nhiều chất lỏng tanh hôi hơi có màu vàng lục, còn có chút màu đen của oán độc cùng tử khí mà người thường không thấy được.

‘… Ô… Oa…’

Lúc phù chú di động lên tới cằm Phỉ Lý Đặc, hắn đột nhiên chống tay lên nhuyễn tháp, ói một trận.

Lần này thứ phun ra không phải chất lỏng vàng lục tanh hôi mà là một thứ làm người ta sửng sốt.

Ánh mắt mọi người tập trung vào đống chất lỏng nhầy nhụa, trong đó khoảng mười vật thể to cỡ trứng bồ câu.

Lớp ngoài hơi trong suốt, có thể nhìn thấy thứ bên trong là một vật gì đó có màu đen, lúc nhúc ngọ nguậy như muốn chui ra ngoài.

‘…Ô…’

Không biết là ai chịu không nổi chạy qua một góc nôn mửa, tiếp đó lại có mấy người cũng chạy đi nôn.

Một ngự y sư có tính hiếu kì quá mạnh, nó chiến thắng cả sự buồn nôn và sợ hãi, bước tới trước một chút, hơi run rẩy dùng dao nhỏ cắt lớp nhầy trắng trắng như vỏ bồ câu, để lộ ra vật thể bên trong.

‘A~~~’

Thấy rõ thứ bên trong, ngự y sư hốt hoảng lùi ra, chạy ra một góc nôn khan.

Một con hắc xà thô cỡ ngón tay tiểu hài tử giãy giụa bò ra khỏi vỏ trứng, thật khó tưởng tượng, thứ như vậy lại được phun ra từ cơ thể con người.

Xà có màu đen, ánh mắt đỏ như máu, càng kì quái hơn là nó có sừng màu đỏ.

Sừng đỏ thẫm, trong nhận thức của mọi người chỉ có xích giác xà mà thôi.

Đây rốt cuộc là loại xà gì? Không một ai ở đây biết.

Chỉ là, hai tròng mắt đỏ như máu cứ như cất chứa vô vàn oán hận cùng điên cuồng, phảng phất như ác ma đang định cắn xé, hút cạn máu nhân loại, lúc nó chậm chạp bò về phía mọi người, rất nhiều người cũng chịu không nổi mà lạnh run, lùi ra sau.

Chẳng quá chỉ là một tiểu xà lại có thể làm rất nhiều người cảm thấy e sợ.

May mắn, tiểu xà di chuyển không bao lâu thì không còn động tĩnh, cứng đờ nằm trên mặt đất.

Một lần nữa nhìn thấy thứ này trong khoảng cách gần như vậy, sắc mặt Minh Khê cũng có chút khó coi, nhưng rốt cuộc cậu cũng hiểu được nghi hoặc trước kia của mình.

Sở dĩ bọn Phỉ Lý Đặc vẫn còn một hơi thở, không bị oán độc cùng tử khí xâm chiếm toàn thân mà chết, đại khái bỏi vì đám xà này tính toán dùng cơ thể bọn họ để ấp trứng.

Loại xà này thế nhưng lại lợi dụng người sống để ấp trứng cho mình!

Hẳn là chờ đến lúc trứng xà tiêu hóa hết nội tạng bọn Phỉ Lý Đặc, hút hết tinh khí bọn họ, sau đó phá xác mà ra, bọn họ mới hoàn toàn chết đi.

Thật không thể tưởng được khoảng thời gian đó bọn họ phải chịu đựng sự hành hạ kinh khủng thế nào.

Khó trách ngày đó Minh Khê cùng Mộc Vân đụng đám xà này, chúng nó không trực tiếp công kích, ngược lại giống như muốn đuổi bọn họ tới nơi nào đó, nếu như lúc đó bọn họ không chạy thoát thì hậu quả…

Nghĩ tới đó, nội tâm Minh Khê không ngừng run rẩy, thật là sinh vật vừa khủng bố lại vừa buồn nôn.

Mười bốn thiếu niên quý tộc vẫn chưa tìm được, bọn họ có lẽ…



Hoàn Chương 144.
Bình Luận (0)
Comment