Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Chương 159

Gió lửa tràn ngập chiến trường, nơi nơi đều là chém giết ghê người, thảm thiết vô cùng, máu tươi chói mắt, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng rên rỉ, còn có những thi thể khiếm khuyết, đầy những vết thương buồn thiu chồng chất như một ngọn núi, mãnh đất xinh đẹp dồi dào ngày nào hiện giờ đã bị nhuộm thành một màu đỏ tươi.

Chiến tranh vẫn còn tiếp diễn, Ma tộc đang tháo chạy.

Ma tộc trừ bỏ Ma hoàng vẫn còn đang trụ vững vàng—— mười hai trưởng lão đã chết sáu, bị thương ba, cho dù còn ba người không bị thương nhưng cũng đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, đã không còn phát huy được đến sáu phần thực lực bình thường, hơn nữa, đội quân tinh nhuệ của Ma tộc đã chết quá nửa, lúc này có thể còn sức lực ngăn chặn địch nhân chỉ còn hai thành binh lực.

Nhìn chiến trường giống như địa ngục này, trơ mắt nhìn tộc nhân đã gục xuống vô số, lại còn đang không ngừng ngã xuống, máu tươi của bọn họ thấm đỏ mặt đất dưới chân…

Ma tộc đã không còn sức lực để tái chiến được nữa, hiện giờ trên chiến trường này càng giống là tàn sát hơn.

“A~~~~~”

Cho dù được tộc nhân kính ngưỡng như thần linh, nhưng lúc này đây, Ma hoàng cũng chỉ có thể phát ra tiếng rống thê lương cùng không cam lòng.

“Bệ hạ…”

Tiếng nói dịu dàng, uyển chuyển gọi thần trí của Ma hoàng trở về, thấy người đang tới gần, bi thương, khát máu trong ánh mắt cũng không kiềm được mà toát ra chút ôn hòa, trìu mến, nhưng lập tức lại trở nên lo lắng.

“Đạt Na Y, vì sao còn chưa rời đi? Đi mau!”

“Bệ hạ… ta…”

“Đạt Na Y, ngươi nghe này, hãy chiếu cố hảo cho đứa con còn chưa xuất thế của chúng ta, tuy nó tới không đúng thời điểm, còn chưa xuất thế đã phải lưu vong, nhưng Đạt Na Y, nó là hi vọng còn sót lại của Ma tộc chúng ta, thừa dịp hiện giờ ta còn đủ sức ngăn cản để các ngươi có thời gian, mau dẫn nó đi đi.

Nơi đó, ta vốn định chờ nó hoàn thành sẽ làm lễ vật cầu hôn ngươi, muốn cho ngươi một kinh hỉ, vì thế trừ bỏ ta ra, những trưởng lão khác cũng không biết nơi đó, hẳn nó rất an toàn.

Ngươi cùng Đại trưởng lão mang theo ba nghìn thân vệ của ta, tới đó nghỉ ngơi lấy lại sức, nếu ta còn sống, Ma tộc chúng ta có thể chống cự chặn được cuộc chiến này, ta nhất định sẽ tới nơi đó đón các ngươi.

Nếu không thì ta đã bảo Đại trưởng lão, hắn sẽ chiếu cố các ngươi, ủng hộ con chúng ta thành tân hoàng.”

“Chính là… bệ hạ…”

“Đi mau!”

“Bệ hạ… xin ngài nhất định phải tới… nhất định… ta… sẽ chờ…”

“Đi!”

“…Bệ hạ… cho dù phải chết… ta cũng sẽ bảo hộ… huyết mạch của chúng ta… nếu… nếu ngài thật sự phải chết… nó nhất định cũng sẽ giống phụ thân nó… trở thành kiêu ngạo cùng vinh quang của Ma tộc chúng ta…”



Càng tới gần phòng ngủ, những đoạn trí nhớ đang bị vây trong tình trạng ngủ say trong đầu Hoàng Phủ Ngạo giống như được kêu gọi, trở nên càng lúc càng sinh động, không ngừng tràn ra.

Linh hồn trong cơ thể Hoàng Phủ Ngạo cũng bắt đầu bất chấp hậu quả muốn giãy giụa khỏi áp chế cùng trói buộc, dần dần điên cuồng như muốn xé rách cơ thể y mà trực tiếp xông ra ngoài làm cơ thể Hoàng Phủ Ngạo đau đớn như bị kim châm, khí huyết cũng chầm chậm cuộn trào.

“Phụ hoàng?”

Thanh Việt nhạy bén cảm nhận nắm tay phụ hoàng hơi siết chặt một chút.

“Không có việc gì, Việt nhi.”

Hoàng Phủ Ngạo cười cười, xoa xoa đỉnh đầu Thanh Việt, cố gắng áp chế khó chịu trong cơ thể, Hoàng Phủ Ngạo hiểu rõ, chỉ cần y xuất hiện một chút khó chịu thôi cũng làm nhi tử bảo bối của y cảm thấy lo lắng cùng bất an.

Nhưng mà, hiện giờ y cùng Thanh Việt đều phải tập trung tất cả tinh thần, ai cũng không thể phân tâm.

Hoàng Phủ Ngạo nhìn những vệt máu khô đen sậm đứt đoạn trên hành lang, trong hành lang ánh sáng rất yếu, hơn nữa sàn nhà nơi này vốn có màu tối, vết máu này dễ dàng bị xem nhẹ.

Bất quá may mắn, Mạn Nhĩ Lai thông minh thầm nhắc nhở bọn họ, Mạn Nhĩ Lai là thú nhân, có khứu giác rất nhạy bén, năng lực phân biệt máu tươi không hề thua kém huyết tộc lấy máu để sống.

Nơi này có vết máu, nhưng thân vương huyết tộc vẫn dùng bộ dáng thành thật cùng nhiệt tình dẫn đường phía trước lại không hề có phản ứng, ngược lại còn giả vờ phi thường tín nhiệm bọn họ, bộ dáng rất tùy ý, không chút do dự, tiêu sái đi tới trước, đưa lưng về phía bọn họ dẫn đường.

Hắn là huyết tộc, không có khả năng không phát hiện, này chỉ có thể thuyết minh, hắn đang lấp liếm chuyện gì đó, hoặc là hắn cố ý muốn bọn họ xem nhẹ điều này, theo đó mà lơi lỏng phòng bị!

Thanh Việt vẫn cảm thấy, thân vương huyết tộc trước mắt, nếu cao ngạo chiếm thứ nhất thì ngu ngốc liền chiếm thứ hai, nguyên nhân tạo thành có thể vì hắn vẫn luôn ngồi trên địa vị thân vương huyết tộc cao cao tại thượng, là trưởng lão ma tộc, có rất ít người dám lừa gạt hắn, hoặc là huyết tộc cao ngạo trước nay luôn xem nhẹ chuyện nói dối, vì thế thủ pháp gạt người của hắn mới khá ngốc nghếch như vậy.

Vì thế, lúc Lai Ân • Đường Cổ Lạp đưa bọn họ tới cửa vào phòng ngủ chính thì lúc Thanh Việt cùng Ma Nha tâm ý tương thông lập tức thần tốc túm lấy hắn.

“Nam Việt Tiểu điện hạ, ngươi làm gì vậy?”

Lai Ân • Đường Cổ Lạp nhất thời vô ý bị Ma Nha túm lấy cổ, sau khi phản ứng thì lập tức phẫn nộ, vừa giãy dụa vừa hô lên.

Làm Lai Ân • Đường Cổ Lạp kinh ngạc không thôi chính là bộ xương khô nhìn qua chỉ là ma vật cấp thấp này (nhiều lắm chỉ thông minh hơn bộ xương khô bình thường một chút, xinh đẹp hơn một chút mà thôi), nhưng hắn hoàn toàn không thể giãy khỏi sự trói buộc của nó!

Tuy hắn còn không đến hai phần sức mạnh, nhưng dùng nó để đối phó với cao thủ nhân loại vẫn khá dư dả, bằng không, vừa rồi đang trong tình trạng trọng thương nhưng hắn cùng ba thú nhân Đại kiếm sư giao đấu gần hai canh giờ cũng không thua hoàn toàn.

Nhưng, bộ xương khô này có sức mạnh rất cổ quái, vượt khỏi phạm vi hiểu biết của hắn, hắn không phân biệt được sức mạnh của nó là gì, tự nhiên cũng không có cách tra xét chiều sâu của nó.

“Các ngươi… các ngươi đối đãi với bằng hữu thực tâm giúp các ngươi vậy sao? Nhân loại quả nhiên thực đê tiện!”

Nghĩ tới hắn đường đường là thân vương huyết tộc, một trong mười hai trưởng lão Ma tộc, cho dù là trận chiến thảm thiết năm đó, Ma tộc cuối cùng chiến bại, hắn cũng chưa từng bị đối đãi như vậy a.

“Lai Ân • Đường Cổ Lạp thân vương, đừng giả bộ, vẫn là hảo hảo nói cho chúng ta biết bên trong phòng ngủ này cất dấu thứ gì đi?”

“Cái gì mà cất dấu gì… ta không hiểu… là các ngươi bảo ta dẫn đường… ta mới mang bọn ngươi tới…”

Đối mặt với chất vấn của Thanh Việt, Lai Ân • Đường Cổ Lạp vẫn gân cổ cãi cố, bất quá, nhìn bộ dạng này của hắn, mặc là ai cũng hiểu thứ trong căn phòng ngủ này khẳng định không đơn giản.

“Ngươi nói Hoàng Phủ Tĩnh Nghi ở bên trong?”

“Đúng, bất quá, ta cũng không cam đoan hắn còn sống.”

Thanh Việt nhìn chằm chằm ánh mắt Lai Ân • Đường Cổ Lạp, xem tình hình, những lời này không giống nói dối.

“Kia vì sao hắn lại ở chỗ này?”

“Này làm sao ta biết, lúc ta tới hắn đã ở trong này, nhất thời không để ý mới bị hắn ám toán, nếu không phải vậy, hừ, các ngươi làm sao có thể dễ dàng bắt được ta như vậy?”

Nghe Lai Ân • Đường Cổ Lạp nói những lời này cũng không giống nói dối.

“Hỏi ngươi một lần nữa, trong phòng ngủ này rốt cuộc có thứ gì?”

“Hừ, các ngươi tự mình vào thì không phải sẽ biết sao, thế nào, Nam Việt Tiểu điện hạ không dám vào sao?”

Hỏi chuyện khác, Lai Ân • Đường Cổ Lạp sẽ rất phối hợp, chính là có chết cũng không chuyện có quan hệ với phòng ngủ chính này.

Nhìn bộ dáng hiên ngang lẫm liệt của Lai Ân • Đường Cổ Lạp, Thanh Việt có chút đau đầu, thân vương huyết tộc cao ngạo không phải tiểu lâu la ma tộc bình thường, không phải cứ dụng hình hù dọa, ép hỏi một chút là sẽ cung khai chi tiết.

Nghĩ tới cho dù từng chút từng chút đánh nát xương cốt, hắn có đau chết cũng không nói, ngược lại còn có thể ghi thù, nếu hắn may mắn không chết, kia tuyệt đối sẽ thề chết báo thù.

“Hảo, ngươi đã không muốn nói, chúng ta cũng không ép buộc, xin mời Lai Ân • Đường Cổ Lạp thân vương tiếp tục dẫn đường cho chúng ta.”

Không có biện pháp nào khác, Hoàng Phủ Ngạo chỉ đành để Lai Ân • Đường Cổ Lạp hiểu rõ tình huống trong phòng ngủ chính tiếp tục dẫn đường, bất quá, vì để phòng ngừa hắn giở trò hay chạy trốn, Ma Nha vẫn túm chặt lấy hắn.

Hoàng Phủ Ngạo vừa nói ra quyết định này thì chỉ thấy Lai Ân • Đường Cổ Lạp khẽ run bắn một chút.

‘Rốt cuộc, bên trong có gì vậy, có thể làm đường đường là thân vương huyết tộc e ngại, rồi lại thề sống chết muốn bảo vệ?’



Hoàn Chương 159.
Bình Luận (0)
Comment