Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Chương 164

“Phụ hoàng, người làm sao vậy, phụ hoàng…”

Tuy gương mặt phụ hoàng không biểu hiện quá nhiều thần sắc thống khổ, nhưng Thanh Việt biết phụ hoàng của bé nhất định đang cố gắng kiềm nén, không muốn làm bé lo lắng.

Thanh Việt cuống quít áp bàn tay nhỏ bé lên trán Hoàng Phủ Ngạo, dùng thần thức của mình nhanh chóng dò xét cơ thể phụ hoàng.

Trong cơ thể Hoàng Phụ Ngạo, phệ hồn ma châu vốn tồn tại trong cơ thể y hơn hai mươi năm, đã thành huyết nhục tương liên với cơ thể thế nhưng đã hoàn toàn biến thành mãnh vụn, mà phong ấn của Thần vương cũng bị phá vỡ hoàn toàn.

Ngàn năm trước, vì tộc nhân của mình, Ma hoàng định đồng quy vu tận với Thần vương vì không cam tâm chính mình cứ vậy chết đi, nên sau khi dốc toàn lực đánh một kích vào Thần vương, hắn đã đem linh hồn cùng sức mạnh của mình chứa đựng trong một hạt châu, mong chờ có cơ hội sống lại.

Mà Thần vương lúc trọng thương sắp chết, tự nhiên cũng không trơ mắt để Ma hoàng có cơ hội như vậy, vì thế Thần vương dùng sinh mệnh của mình tạo thành một phong ấn giam cầm trên hạt châu.

Chẳng qua, vì sức mạnh của Ma hoàng cao hơn Thần vương nên mặc dù linh hồn Ma hoàng bị giam cầm bên trong, nhưng hạt châu này vẫn còn sức mạnh của Ma hoàng khi còn sống—— năng lực phệ hồn, đó cũng là nguyên nhân nó được những tộc nhân Ma tộc còn sống sót tôn sùng là thánh vật, xưng là phệ hồn ma châu.

Trăm ngàn năm qua, mỗi khi hạt châu này hút một linh hồn, phong ấn sinh mệnh của Thần vương lại yếu đi một chút.

Thẳng đến hơn hai mươi năm trước, phệ hồn ma châu này bị một cự long lén trộm ra ngoài, nhưng không ngờ lại bị trưởng lão Bạch long trong Long tộc cướp về, lúc ở rừng rậm ma thú, ai cũng không ngờ phệ hồn ma châu đột nhiên nổi loạn, trưởng lão Long tộc trở tay không kịp lại còn đang mang trọng thương trên người, vừa vặn bị hạt châu này giết chết.

(Theo thời gian trôi qua, phong ấn của Thần vương đã xuất hiện rất nhiều khe nứt, phệ hồn ma châu có được chút ý thức của Ma hoàng đương nhiên không nguyện ý trở về Long đảo đoạn tuyệt nhân thế kia, bị bọn họ sử dụng để trấn áp ác linh.)

Bất quá hoàn hảo, linh hồn Long tộc quá cường đại, mà sức lực của phệ hồn ma châu vẫn chưa khôi phục, vì thế linh hồn trưởng lão Bạch long này không bị phệ hồn ma châu hút vào, thành công chạy trốn.

Phệ hồn ma châu cùng thi thể trưởng lão Bạch long cùng rơi xuống rừng rậm ma thú.

Trùng hợp là Hoàng Phủ Ngạo thân trúng kịch độc lại không cam lòng chết đi, vừa lúc cũng đi tới nơi này.

Rõ ràng là cùng đường nhưng vẫn cao cao tại thượng, ánh mắt thâm thúy không hề có sợ hãi cùng bi ai khi phải đối mặt với tử vong, chỉ có kiên nghị cùng không cam lòng.

Bộ dáng của Hoàng Phủ Ngạo rất quen thuộc, tự nhiên hấp dẫn Ma hoàng bị phong ấn trong phệ hồn ma châu nhưng đã khôi phục được chút ý thức cùng sức mạnh.

Cũng vì thế, phệ hồn mới không giống ngày xưa, chỉ cần là vật sống tới gần nó sẽ nhanh chóng hấp thu linh hồn họ.

Ngược lại, nó phát ra chút năng lượng hệ quang mới hút được từ trưởng lão Bạch long khi nãy, thành công hấp dẫn Hoàng Phủ Ngạo không cam lòng cứ vậy chết đi tới, sau đó giống như bám lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà nuốt hạt châu.

Đây là mục đích của Ma hoàng, hắn muốn Hoàng Phủ Ngạo nuốt phệ hồn ma châu, như vậy hắn sẽ khống chế linh hồn Hoàng Phủ Ngạo, chậm rãi dùng linh hồn mình thay thế, tiếp đó đạt được mục đích phục sinh.

Chính là, lần này Ma hoàng đã tính sai.

Vô luận thế nào hắn cũng không ngờ, lúc hắn sử dụng năng lực phệ hồn để khống chế, muốn thay thế linh hồn Hoàng Phủ Ngạo thì cũng là lúc năng lực phệ hồn mất đi tác dụng.

Sức mạnh này không chỉ phản kháng mệnh mệnh của hắn, lại còn cải tạo cơ thể Hoàng Phủ Ngạo, làm y thay da đổi thịt, chẳng những thừa nhận được sức mạnh cường đại, còn có được năng lực phệ hồn.

Bất quá, đối với Ma hoàng mà nói, trong cái rủi có cái may chính là nhân loại này tuy có năng lực phệ hồn nhưng ý niệm của hắn vẫn còn tồn tại trên người y, làm y phải không ngừng dùng linh hồn nhân loại làm thức ăn, nếu ngừng hút hồn phách thì sẽ thống khổ vạn phần.

Cứ vậy, phong ấn của Thần vương vẫn tiếp tục suy yếu, rất nhanh sẽ có một ngày, hắn sẽ phá nát phong ấn chết tiệt này, lại thấy ánh mặt trời.

Cứ vậy linh hồn Ma hoàng vẫn im lặng ẩn núp trong cơ thể Hoàng Phủ Ngạo, tìm kiếm cơ hội xuất hiện, thẳng tới khi cổ đao kia xuất hiện.

Cổ đao kia từng là bội đao của hắn, là đồng bạn cùng vào sinh ra tử trên chiến trường với hắn, trong cổ đao chứa đựng sức mạnh dự trữ của hắn, hắn không thể sử dụng năng lực phệ hồn đối phó Hoàng Phủ Ngạo, nhưng năng lượng này lại có thể/

Sau khi thức tỉnh sức mạnh trong cổ đao, linh hồn hắn bắt đầu xâm chiếm linh hồn Hoàng Phủ Ngạo, định chiếm lấy cơ thể nà.

Chính là Ma hoàng lại một lần nữa không ngờ, đối với nhân loại này, hắn lại một lần nữa tính sai.

Linh hồn của một nhân loại thế nhưng lại kiên nghị, chấp nhất như vậy, dùng sức mạnh mạnh mẽ hơn linh hồn của Hoàng Phủ Ngạo gấp nhiều lần muốn khống chế y, thế nhưng lại cực kì cố sức.

Rốt cuộc, khoảnh khắc sắp thành công thì chuyện làm hắn khiếp sợ tột cùng đã xảy ra.

Năng lực phệ hồn vốn thuộc về hắn đột nhiên bạo phát, không phải trợ giúp hắn mà theo bản năng cầu sinh của Hoàng Phủ Ngạo, bắt đầu giúp Hoàng Phủ Ngạo chống đỡ hắn, hơn nữa cuối cùng còn áp chế toàn bộ sức mạnh của hắn.

Ma hoàng không chỉ không có được cơ thể Hoàng Phủ Ngạo, ngược lại lại bại lộ chính mình, từ lúc đó, Hoàng Phủ Ngạo bắt đầu phòng bị kĩ càng, cho dù chịu thống khổ cũng muốn khắc chế hắn, không hề hút hồn phách, cố gắng áp chế, trói buộc linh hồn Ma hoàng.

Thẳng đến khi tới cung điện dưới lòng đất này.

Hoàn cảnh quen thuộc cùng tình cảm mãnh liệt đều kích thích linh hồn Ma hoàng, khiến hắn hệt như dã thú điên cuồng, liều lĩnh muốn thoát khỏi trói buộc của Hoàng Phủ Ngạo.

Lúc nhìn thấy Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cắn nuốt đứa con mình, Ma hoàng thực sự phát điên, dùng phương thức tự hủy phá nát phong ấn từ sinh mệnh của Thần vương.

Nhưng lúc này, không gian lĩnh vực của Thanh Việt lại mở ra, theo số lượng nguyên tố quang khổng lồ xuất hiện, phong ấn của Thần vương giống như lại có sức mạnh duy trì, lại muốn phong ấn Ma hoàng, mà Ma hoàng lại càng không muốn sống mà chống cự.

Hai sức mạnh tương phản kịch liệt đối kháng làm phệ hồn ma châu rốt cuộc không thể thừa nhận, trực tiếp biến thành mảnh vỡ, càng làm máu huyết trong cơ thể Hoàng Phủ Ngạo quay cuồng lợi hại.

Nhưng đó không phải nguyên nhân làm cơ thể Hoàng Phủ Ngạo có cảm giác bị xé rách từng mảnh kia, còn một sức mạnh kì dị mà bá đạo khác, theo phong ấn trên phệ hồn ma châu vỡ vụn, chen chúc chui ra, sau đó bắt đầu ngưng tụ, cùng dung hợp với Hoàng Phủ Ngạo, cũng vì thế mà phát sinh đau đớn cực độ.



Thần thức Thanh Việt tiến vào trong cơ thể Hoàng Phủ Ngạo, lập tức cảm ứng được linh hồn Ma hoàng đang điên cuồng giãy giụa, cùng với phong ấn Thần vương mượn nguyên tố quang trong không gian lĩnh vực của bé, dùng sức lực lớn nhất trói buộc Ma hoàng.

Thanh Việt bối rối không phát hiện nguồn sức mạnh cực kì bí mật đang dung hợp, bé tưởng vì hai chủng loại sức mạnh giằng co mới tạo thành thống khổ cực hạn cho phụ hoàng.

Khẽ cắn môi, Thanh Việt quyết đoán giơ tay lên, trong nháy mắt khép lại không gian lĩnh vực của mình.

Không còn nguyên tố quang trong không gian lĩnh vực của Thanh Việt cung cấp năng lượng, phong ấn Thần vương rất nhanh bại trận, rốt cuộc vô lực dưới sự tranh đấu của Ma hoàng, mà linh hồn Ma hoàng hiển nhiên vì phong ấn tiêu thất mà giảm bớt chống cự.

“Nếu ngươi đã muốn ra, hảo, vậy hoàn toàn rời khỏi cơ thể phụ hoàng ta đi!”

Trước kia, Ma hoàng nương theo phệ hồn ma châu mà ẩn giấu trong cơ thể Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo đều không có cách tống hắn ra ngoài, mà hiện giờ, không chỉ phệ hồn ma châu vỡ vụn, mà chính bản thân hắn cũng vội vàng muốn thoát ra, cơ hội tốt như vậy, Thanh Việt tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Sau khi quyết định, Thanh Việt nhanh chóng cắt qua đầu ngón tay mình, dùng huyết vẽ phù chú kì dị trên trán Hoàng Phủ Ngạo.

“Phụ hoàng, ngươi nhịn một chút…”

Thanh Việt ngồi xuống, để phụ hoàng gối đầu lên đùi mình, hi vọng làm vậy có thể làm phụ hoàng dễ chịu một chút, nhưng nhìn thấy thần sắc phụ hoàng đã không thể áp chế được thần sắc thống khổ, cơ thể Thanh Việt liền không thế áp chế bắt đầu run rẩy, nhưng rất nhanh lại bị áp chế, bởi vì lúc này y không thể yếu đuối.

“Phụ hoàng… khó chịu thì cứ kêu lên đi… không cần nhịn… Việt nhi không sợ… Việt nhi cũng không lo lắng…”

Không gian lĩnh vực vừa khép lại, nhóm hắc xà vốn bị khắc chế liền trở nên điên cuồng, không ngừng đánh về phía bọn Thanh Việt, Mạn Nhĩ Lai vẫn đang chiến đấu cảm thấy áp lực gia tăng gấp bội, mà đám hắc xà lớn gần bằng người trưởng thành vốn đang ở một bên xem chiến cũng chậm rãi nhích tới gần bọn họ.



Hoàn Chương 164.
Bình Luận (0)
Comment