Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Chương 22

Đại Sư trị liệu hệ quang—— La Á • Tạp Tư Lạp hiện tại vô cùng buồn bực.

Nguyên nhân buồn bực là tiểu điện hạ bị ngất, bệ hạ triệu hắn hỏa tốc tiến cung.

Ba năm trước trải qua một lần trị liệu cho tiểu điện hạ, kí ức đó vẫn còn rất mới mẻ với La Á, kia có thể nói là kí ức đau khổ cùng tổn thất nặng nề a.

Lần trị liệu đó, lúc bắt đầu, tiểu điện hạ kì quái không hề phản ứng chút nào với pháp thuật hệ quang, vì không muốn mất mặt trước mặt bệ hạ, hắn dùng ma pháp cấp 8—— quang chi phục tô thuật lên người tiểu điện hạ!

Kia chính là ma pháp cấp 8 a!

Sau đó, tiểu điện hạ lại kì quặc không có việc gì, nhưng mà hắn thì không được may mắn như vậy!

Lần trị liệu đó cơ hồ rút hết tất cả ma lực của hắn, phải biết rằng, hiện đại nguyên tố quang trên đại lục rất hiếm, vì thế mà hắn muốn khôi phục ma lực cũng rất chậm.

Hắn nằm trên giường gần nửa năm mới có thể đi lại được, lại vất vả điều dưỡng hơn 2 năm mới cơ bản phục hồi được trình độ trước đây, mỗi ngày hắn đều bị cảm giác suy nhược tra tấn tới sắp phát điên.

Tháng trước hắn mới cùng người nhà mở tiệc ăn mừng hắn khôi phục pháp thuật, tháng này, tiểu điện hạ cứ như cố ý làm khó dễ hắn, lại gặp chuyện không may.

Lúc nghe thị vệ trong cung truyền lệnh triệu kiến, La Á buồn bực tới mức muốn chết đi, sao hắn lại mệnh khổ như vậy a, sao lại có một vị tiểu tổ tông thích liều mạng như vậy a!!!

Bất quá, buồn bực thì buồn bực, oán giận thì oán giận, nhưng mệnh lệnh của bệ hạ, La Á vẫn không dám cãi lời.

Vì thế, sau khi nghe bọn thị về truyền lệnh triệu kiến của Hoàng Phủ Ngạo, La Á chỉ đành cắn chặt răng, nuốt máu, ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo bọn thị vệ rời phủ, rất có khí thế của tráng sĩ thấy chết không sờn.

Kết quả không sai biệt với lần trước lắm, lúc đi, La Á bị bọn thị vệ hỏa tốc cõng vào hoàng cung, lúc trở về cũng đồng dạng là bị khiêng về, điểm bất đồng là lần trước La Á xem như khá tỉnh táo được khiêng về, còn lần này là sau khi ngất xỉu được bọn thị vệ khiêng đi, nghĩ tới cuộc sống thê thảm suốt 3 năm qua của mình, hắn không trực tiếp buồn tới chết, chỉ ngất đi thôi đã tính rất kiên cường.

Hoàng Phủ Ngạo triệu y sư chuẩn đoán bệnh cho Thanh Việt, xác định bé chỉ kiệt sức tới hôn mê mới nhẹ nhàng thở ra. Lại sai người triệu Đại Sư trị liệu La Á tới, thấy hắn vì Thanh Việt thi triển 7,8 lần quang chi phục tô thuật, rốt cuộc yên lòng.

Vốn, Hoàng Phủ Ngạo tính toán chờ Thanh Việt tỉnh lại liền hung hăng giáo huấn một chút. Chính là Thanh Việt mê man suốt 10 ngày, sau giờ ngọ ngày thứ 10, Hoàng Phủ Ngạo mới đợi được nhi tử bảo bối tỉnh lại.

Thanh Việt mê man mấy ngày nay làm Hoàng Phủ Ngạo lo lắng tới sắp hỏng mất, cơ hồ mỗi ngày đều triệu y sư tới kiểm tra. Hiện tại cơn tức cũng phai gần hết, lúc này thấy Thanh Việt tỉnh, Hoàng Phủ Ngạo ngay cả một câu nặng lời cũng không nỡ, chỉ ôm lấy nhi tử bảo bối của y đặt lên đùi, đánh mông vài cái, sau đó cao hứng ôm bé vào lòng.

Hoàng Phủ Ngạo tiếp nhận chén thuốc trong tay Tạp Ân, từng muỗng từng muỗng đút cho Thanh Việt.

Thanh Việt bị đắng tới nhíu mày, nhưng vẫn ngoan ngoãn uống hết dược Hoàng Phủ Ngạo uy mình.

“Bây giờ mới biết khổ? Không thích? Nhưng mà, sau này trong một thời gian dài, ngươi đều phải uống!”

Hoàng Phủ Ngạo thấy Thanh Việt uống dược, tâm tình cũng tốt lên.

“Không cần!”

Uống một, hai ngày còn được, uống một thời gian dài thì không, Thanh Việt cự tuyệt. Bé hiện tại đã khôi phục tốt lắm, linh lực trong cơ thể so với trước kia còn tăng gấp đôi!

“Ha hả….. phản đối không có hiệu quả! Ở đây thì phụ hoàng định đoạt!”

Hoàng Phủ Ngạo thấy Thanh Việt xuất hiện phản ứng này, hoàn toàn nằm trong dự kiến, vì thế không để ý bé kháng nghị, tiếp tục nói.

“Ngươi tùy tiện chạy tới tiểu thụ lâm, làm phụ hoàng bị dọa chết khiếp, lại hôn mê lâu như vậy, hại phụ hoàng lo lắng thật lâu, để ngươi uống dược dưỡng cơ thể đã rất tiện nghi, còn dám phản đối?”

“Đúng vậy, tiểu điện hạ.”

Tạp Ân lập tức hùa theo lời Hoàng Phủ Ngạo.

“Ngài đi tiểu thụ lâm cũng không nói một tiếng làm bệ hạ rất lo lắng, mang theo thiệt nhiều thị vệ tìm ngài, không biết còn tưởng đang đi đánh giặc! Tiểu nhân đáng thương, tiểu thụ lâm đáng sợ như vậy cũng phải đi theo bệ hạ a!”

Kì thật câu cuối cùng của Tạp Ân mới là trọng điểm.

“Phải uống bao lâu?” – Thanh Việt cúi đầu, rầu rĩ hỏi.

“Còn chưa quyết định.” – Hoàng Phủ Ngạo trả lời rõ ràng.

“Không cần lâu lắm!” – Thanh Việt kéo ống tay áo Hoàng Phủ Ngạo.

“Ha hả…. xem tình huống mà định đi!” – Hoàng Phủ Ngạo hôn gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Việt, trả lời.

Tạp Ân vô cùng ai oán nhìn chén thuốc trong tay, hồi tưởng lại những ngày trước có phải hắn đã làm chuyện gì khiến bệ hạ tức giận hay không. Bằng không, vì cái gì bệ hạ trước lúc vào triều lại đem công việc thống khổ hầu hạ tiểu điện hạ uống dược cho hắn a?

Quả nhiên, giống như Tạp Ân đoán từ trước, Thanh Việt nổi trận lôi đình trừng chén thuốc Tạp Ân đưa tới, nhưng vẫn thành thật tiếp nhận, cơn tức không có chỗ phát liền vừa uống vừa trừng Tạp Ân cho hả giận.

“Tiểu điện hạ, để ngài ăn canh dược không phải chủ ý của tiểu nhân a!”

Tạp Ân bị Thanh Việt trừng tới mức lưng toát mồ hôi lạnh, đáng thương hề hề giải thích.

“Là bệ hạ bảo tiểu nhân làm, tiểu nhân vô tội a! Kì thực bệ hạ như vậy cũng vì lo lắng cho ngài, ngày đó dẫn theo thiệt nhiều thị vệ vào tiểu thụ lâm tìm ngài, tiểu nhân cũng có phần a!”

Những lới này, Tạp Ân tăng mạnh giọng điệu.

Nghe hắn nói vậy, Thanh Việt nhớ tới một việc.

“Ngày đó thị vệ tới tiểu thụ lâm tìm ta rất nhiều sao?”

“Dạ! Tổng cộng chia làm bốn nhóm, theo bốn hướng vào tiểu thụ lâm tìm ngài.”

Tuy rằng không hiểu vì sao tiểu điện hạ đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng mà thấy tiểu điện hạ không còn trừng mắt nhìn mình. Tạp Ân thở phào một hơi, lập tức trả lời.

“Vậy có ai phát hiện hai đứa nhỏ 7,8 tuổi không?”

“Có a, tiểu điện hạ ngay cả chuyện này cũng biết! Thực sự rất…..”

“Nói trọng điểm, sống hay chết?”

“Dạ dạ dạ, đích xác là có hai đứa nhỏ, được bọn thị vệ phát hiện ở ven tiểu thụ lâm, nghe nói trên người đều là thương, cũng không biết bị gì, sau đó tra hỏi thì biết bọn họ là đứa nhỏ ở doanh trại huấn luyện đã đưa trở về.”

“Doanh trại huấn luyện ở đâu?”

“Doanh trại huấn luyện cách tiểu thụ lâm không xa.”

“Vậy dẫn đường đi.”

“A?”

“Nếu bọn họ còn sống, ta cũng nên thực hiện lời hứa.”

Tạp Ân mơ mơ màng màng dẫn đường cho Thanh Việt, bất đắc dĩ phát hiện mình không theo kịp lối suy nghĩ ào ạt như bão táp của tiểu điện hạ.
Bình Luận (0)
Comment