Bàn Long điện, thư phòng hoàng đế bệ hạ.
“Bệ hạ, về chuyện Cẩn quý phi…”
“Nếu người đã chết, sự viêc kia cũng không có nhiều người biết, liền ấn theo lễ nghi của quý phi mà an táng đi.”
“Dạ, bệ hạ.”
Tạp Ân lên tiếng, tiếp đó bổ sung.
“Bệ hạ, nếu theo quý phi chi lễ an táng thì Cẩn quý phi sẽ được an táng ở hoàng lăng, cũng được khắc tên lên đài tế tự, cử hành tế tự bảy ngày, dựa theo quy củ, người cùng Tiểu điện hạ, cùng các vị cung phi có cấp bậc, còn có hoàng tử, công chúa, quý tộc thế gia có huyết mạch hoàng thất đều phải tham dự.”
“Ân, đã biết.”
Hoàng Phủ Ngạo khép lại phần công văn cuối cùng cần phê duyệt, nhìn thời gian cũng không còn sớm, liền mở miệng hỏi.
“Việt nhi đâu, ngủ rồi à?”
“Sao có thể chứ, bệ hạ người biết rõ nhất mà, chỉ cần người chưa quay về tẩm điện thì Tiểu điện hạ sẽ không thành thật đi ngủ, lúc này còn đang ngồi ngoài tiểu hoa viên, không biết đang nghĩ gì, không khí buổi tối rất nặng nề nhưng Tiểu điện hạ lại không chịu nghe tiểu nhân a, tiểu nhân cũng không dám khuyên Tiểu điện hạ quay về tẩm điện nghỉ ngơi.”
Tạp Ân đáng thương hề hề hướng Hoàng Phủ Ngạo bẩm báo, sợ chính mình phải gánh tội danh không làm tròn trách nhiệm.
“Ân, để Việt nhi một mình yên lặng chút đi, mang áo choàng của trẫm qua cho Việt nhi, nói Việt nhi không được để cảm lạnh, trẫm ở tẩm điện chờ.”
“Dạ, bệ hạ.”
…
… …
Hoàng lăng, lăng mộ của Nam Việt đế quốc các đời hoàng đế, hoàng hậu, quý phi cùng một cố sung phi được đế vương sủng ái, hoặc thành viên trực hệ hoàng thất có công lao hiển hách được xây dựng trên dãy núi sững sững ở ngoài ô, cách Đế Đô Nam Việt khoảng trăm dặm.
Theo mã xa dẫn đầu của Nam Việt hoàng đế bệ hạ đi tới chân núi Nam Việt hoàng lăng, tất cả đều xuống mã xa, dọc theo cầu thang rộng lớn xây dựng theo phong cách cổ xưa đi bộ lên trên, bày tỏ sự tôn trọng đối với tổ tiên.
Vừa tiến vào dãy núi sừng sững, nhóm thành viên hoàng thất sẽ nghỉ ở biệt quán trong khoảng thời gian tế tự, Hoàng Phủ Ngạo trực tiếp ôm nhi tử bảo bối ngồi lên nhuyễn ỷ của mình, leo lên núi thật sự rất hao tốn thể lực.
“Việt nhi, có mệt không?”
“Ân.”
Thanh Việt lên tiếng, để cơ thể mình tựa vào lòng ngực, tay vòng lấy thắt lưng phụ hoàng, nhắm hai mắt lại, chậm rãi điều chỉnh hô hấp có chút dồn dập.
Nhìn nhi tử bảo bối như vậy, Hoàng Phủ Ngạo có chút đau lòng cùng bất đắc dĩ.
Hai ngày qua, Thanh Việt tuy không biểu lộ ra tình tự khổ sở, nhưng vẫn luôn uể oải không có tinh thần, hơn nữa so với trước kia còn thích bám dính lấy y hơn nữa, vô luận y đi tới chỗ nào, làm cái gì, vật nhỏ đều thích bị y ôm vào lòng, sau đó vẫn không nhúc nhích mà chờ đợi, hệt như chỉ có làm vậy bé mới có cảm giác an tâm.
Đối với hành động này của Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo cũng chỉ có thể dung túng.
“Việt nhi, uống chút nước đi, rồi tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt, chốc nữa tới buổi tối sẽ có rất nhiều nghi thức cần ngươi một mình hoàn thành, sẽ mệt chết.”
Hoàng Phủ Ngạo tiếp nhận nước trà Tạp Ân dâng lên, đưa tới bên cái miệng nhỏ nhắn của Thanh Việt, uy bé uống.
…
“Bệ hạ, thời gian không sai biệt lắm, đã tối sầm, tế tự đã bắt đầu, hiện giờ hẳn nên tới đài tế tự.”
Nghỉ ngơi không bao lâu, Tạp Ân tận trung với cương vị liền mở miệng nhắc nhở.
“Ân.”
Hoàng Phủ Ngạo gật đầu, biểu thị đã biết, sau đó lập tức đứng dậy, vì Thanh Việt sửa sang lại chút lễ phục thuần trắng, đúng lúc hai người chuẩn bị đi tới đài tế tự thì Ngọc quý phi—— Đông Lệ Nhã, từ đối diện đi tới.
“Bệ hạ, nô tì có việc phi thường quan trọng, muốn một mình bẩm báo với bệ hạ, xin bệ hạ cho nô tì chút thời gian.”
Thần sắc Đông Lệ Nhã có chút lo lắng cùng kích động.
“Tế tự đã sắp bắt đầu, có chuyện gì không thể nói sau sao?”
Thấy thần sắc Đông Lệ Nhã như vậy, Hoàng Phủ Ngạo cũng không thể khinh suất.
“Phi thường quan trọng, bệ hạ, có thể cho phép nô tì một mình hướng người bẩm báo không?”
“Phụ hoàng, vậy Việt nhi ở đài tế tự chờ người.”
Thanh Việt không thích Đông Lệ Nhã, tự nhiên lúc tâm tình không tốt lại càng không muốn nhìn thấy nàng.
“Ân, hảo, kia Việt nhi tới đài tế tự chờ phụ hoàng đi, phụ hoàng rất nhanh sẽ ra, Tạp Ân cũng đi theo Việt nhi đi.”
“Ân.”
“Dạ, bệ hạ.”
Thanh Việt cùng Tạp Ân lên tiếng, sau đó cùng nhau rời đi.
…
Ở nơi cao nhất của đỉnh núi này, cũng chính là đài tế tự cao cao hướng về phía chân trời.
Tập tục của Nam Việt hoàng thất, lúc thành viên hoàng thất quan trọng qua đời, di thể sẽ được đặt trên đài cao nhất có thể tiếp cận chân trời nhất, mà thành viên hoàng thất sẽ ở dưới đài, cử hành tế tự, chúc phúc, cầu nguyện bảy ngày bảy đêm để linh hồn qua đời chuyển sang kiếp khác.
Nơi này là thánh địa của hoàng tộc Nam Việt, bình thường thị tỳ, người hầu, thị vệ đều không được phép tiến vào nơi này nửa bước, ở trong này dù là người quét tước cũng phải là một thiếu nữ quý tộc có huyết mạch hoàng thất.
Mà Tạp Ân xuất thất nô lệ là người hầu duy nhất được Hoàng Phủ Ngạo đặc biệt cho phép tiến vào nơi này, này không thể làm người ta khiếp sợ, vinh quang lớn như trời đất đủ để chứng minh Nam Việt hoàng đế bệ hạ xem trọng Đại tổng quản hoàng cung này cỡ nào, này cũng là lí do mà hoàng hậu, Đông Lệ Nhã, hoàng tử, công chúa đều phải kính trọng Tạp Ân ba phần.
‘A~~~~~’
Thiếu nữ thét chói tai, từ đài tế tự cao cao truyền xuống.
Nàng là một thiếu nữ quý tộc phục trách trước khi tế tự bắt đầu, lên đài một lần cuối cùng, vì Cẩn quý phi—— Tuyết Cơ • Hách Lý sửa sang lại dung nhan, mà tình huống phát sinh trước mắt khiến nàng ta không thể không thất kinh.
Vốn, nơi này còn có hai thiếu nữ quý tộc ở đây canh giữ, chính là hiện giờ hai nàng đang nằm trên sàn nhà, gương mặt tú lệ vẫn còn duy trì vẻ mặt hoảng sợ, trên cổ có dấu vết bị vật sắc bén cắt qua, càng giống như vết cào, máu tươi vung đầy trên mặt đất, hiển nhiên đã chết đi.
Mà càng làm thiếu nữ quý tộc này kinh ngạc vạn phần chính là, di thể Cẩn quý phi—— Tuyết Cơ • Hách Lý không thấy!
Đài tế tự ngoài trừ thành viên hoàng thất thì không cho phép ai tiến vào, vì thế cho dù tế tự sắp bắt đầu, một vài thiếu nữ quý tộc phụ trách công tác chuẩn bị đều lui ra ngoài sau khi sắp xếp xong, mà thành viên hoàng thất tham gia tế tự vẫn chưa có ai tiến vào, nơi này thật sự có một khoảng thời gian trống.
Nhưng, cả ngọn núi này đều bị vệ đội hoàng gia nghiêm mật bao bọc từng vòng từng vòng, ngay cả một con ruồi bọ cũng không thể tiến vào, càng miễn bàn tới khả năng có ai đó đột nhập mà không bị ai phát hiện, hơn nữa, còn giết chết hai thiếu nữ quý tộc cùng mang đi di thể Cẩn quý phi—— Tuyết Cơ • Hách Lý, mang di thể của Cẩn quý phi—— Tuyết Cơ • Hách Lý có thể làm gì cơ chứ?
…
Lúc Thanh Việt cùng Tạp Ân chạy tới nơi này thì nó đã có tình cảnh như vậy.
Đi lên đài tế tự, nhìn xung quanh một vòng, Thanh Việt cho ra kết luận làm Tạp Ân sợ tới mức phát run.
Di thể Tuyết Cơ • Hách Lý được đặt trên đài tế tự cao cao, sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà di thể nàng đột nhiên có thể hoạt động, hơn nữa còn dùng móng tay sắc bén cắt đứt cổ hai thiếu nữ đang hoảng sợ vô cùng, tiếp đó, chậm rãi, tiêu sái đi xuống đài tế tự.
Hồn phách Tuyết Cơ • Hách Lý đã tiêu tán, ngày nàng nhảy khỏi lan can cao nhất của cung điện xuống, Thanh Việt đã tận mắt nhìn thấy hồn phách nàng tan thành mây khói.
Nhưng di thể của nàng vì sao lại động, nàng lại đi tới nơi nào, vừa nãy trên đài tế tự này đã xảy ra chuyện gì?
Thanh Việt chậm rãi bước lên đài tế tự, nghiêm túc xem xét gạch lót màu đen trên đài, tuy không rõ ràng nhưng quả thực có thể phát hiện một ít dấu chân bất chỉnh thuộc về nữ nhân, đây là Tuyết Cơ • Hách Lý lưu lại sau khi giết chết hai thiếu nữ quý tộc kia, chân của nàng bị dính chút máu tươi nên mới để lại những dấu chân không rõ này.
Cuối cùng, Thanh Việt ở bên trái đài tế tự, ở bên rừng cây không biết thông tới nơi nào mà dừng lại, cây cối nơi này có dấu vết bị dẫm đạp không lâu, thực rõ ràng, Tuyết Cơ • Hách Lý đã bước vào nơi này.
…
Hoàn Chương 223.