Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Chương 25

Từ lúc Thanh Việt bắt đầu học tập pháp thuật, Hoàng Phủ Ngạo liền sai người thiết kế một phòng thí nghiệm trong nội điện Bàn Long điện, để tiện cho Thanh Việt nghiên cứu pháp thuật.

Hôm nay như bình thường, Thanh Việt từ chỗ mấy lão nhân trở về liền chui vào phòng thí nghiệm.

Tới lúc dùng cơm cũng không thấy Thanh Việt ra. Mọi người đều suy đoán, không biết lần này tiểu điện hạ lại muốn làm thí nghiệm gì thú vị?

“Tạp Ân, ngươi xác định Việt nhi bây giờ vẫn còn trong phòng thí nghiệm?”

“Đúng vậy, bệ hạ, tiểu nhân khẳng định. Tiểu điện hạ lúc trở về liền vào phòng thí nghiệm. Hơn nữa, xem bộ dáng tiểu điện hạ, dường như phát hiện ra chuyện gì làm tiểu điện hạ vô cùng hưng phấn.”

Tạp Ân trả lời xong vẫn còn cảm thấy sợ hãi, căn cứ theo kinh nghiệm thương đau của hắn, chuyện càng làm tiểu điện hạ hưng phấn, đối với đám người hầu bọn hắn mà nói, lại càng không phải chuyện gì tốt đẹp, thời gian tiểu điện hạ ở phòng thí nghiệm càng lâu, vậy thuyết minh, một lúc nữa tiểu điện hạ ra ngoài lực phá hoại lại càng lớn. Bệ hạ có thể chịu đựng tới hôm nay, Tạp Ân quả thực bội phục sát đất! Nếu đây là con của hắn, hắn đã sớm tức chết rồi.

“Tạp Ân, ngươi đi xem thử đi……”

“A~~~~~”

Hoàng Phủ Ngạo còn chưa nói xong đã bị một tiếng hét kinh hãi đánh gảy.

Tiếng hét sợ hãi từ xa xa truyền tới gần, như có vật gì đó rất khủng bố chạy về phía này, sợ tới mức đám tì nữ, người hầu kinh hoảng la hét chói tai.

“Bệ hạ, tiểu nhân đi xem.”

Tạp Ân vội vàng chạy ra ngoài xem xét, đám hạ nhân này sao không có quy củ như vậy! Này không phải tát lên mặt Đại tổng quản hắn sao!

Tạp Ân tức giận bước nhanh tới cửa, trong tình huống không hề chuẩn bị tinh thần đã phát hiện mình dí sát một sinh vật vô cùng khủng bố.

“A!!!”

Tạp Ân với lá gan nổi tiếng bé xíu quát to một tiếng, vô dụng té phịch xuống đất.

Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạo lướt qua Tạp Ân, liền thấy nhi tử bảo bối của mình.

Bất quá, hiện tại trọng điểm không phải nhi tử bảo bối của y, mà chính là bên cạnh bé còn có một bộ xương khô quỷ dị——cả người đỏ rực!

Hiện tại, tất cả mọi người rốt cuộc hiểu được tiểu điện hạ nghiên cứu cái gì trong phòng!

“Phụ hoàng, người xem!”

Giống như bình thường, Thanh Việt vô luận là nghiên cứu ra cái gì cũng lập tới mang tới cho Hoàng Phủ Ngạo nhìn một cái.

Thanh Việt đi tới trước mặt Hoàng Phủ Ngạo, bộ xương khô cũng ‘cách, cách, cách‘ nghênh ngang theo sau.

Tuy rằng gương mặt của nó là xương khô, vốn không có khả năng nhìn ra biểu tình, nhưng Hoàng Phủ Ngạo lại có thể cảm giác được, thấy nhiều người sợ tới mức run rẩy như vậy, bộ xương này rất đắc ý. Nhưng mà, lúc nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạo, bộ xương khô dường như cảm ứng được cái gì, đột nhiên sợ hãi, thật cẩn thận nhích tới sau lưng Thanh Việt.

Đắc ý? Sợ hãi? Cẩn thận?

Từ trước tới nay bộ xương khô phản ứng đờ đẫn, trì độn, không có tư tưởng, chỉ biết nghe theo lệnh pháp sư triệu hồi nó đi làm việc, từ khi nào làm người ta cảm nhận nó có nhiều tình tự như vậy?

“Việt nhi, đây là……”

“Phụ hoàng, nó gọi là ‘Ma Nha‘, là thứ Việt nhi học được trong một quyển pháp thuật hắc ám——ám chi triệu hoán thuật, từ minh giới triệu hồi về.”

Ám chi triệu hoán thuật là pháp thuật cấp thấp, cơ hồ là bất cứ ma pháp sư hắc ám sơ cấp nào cũng có thể vận dụng. Bất quá, Ma Pháp Sư cấp bật càng cao, ma vật triệu hồi lại càng lợi hại.

Hoàng Phủ Ngạo nhìn bộ xương khô đỏ rực được gọi là ‘Ma Nha‘.

“Việt nhi, sao phụ hoàng cảm giác nó không giống mấy bộ xương khô khác?”

“Đương nhiên không giống, bộ xương khô cấp thấp bình thường sao có thể so với Ma Nha. Ma Nha thông minh hơn.”

Tuy trí lực Ma Nha bây giờ chỉ bằng đứa bé 3, 4 tuổi, nhưng dần dần theo sự trưởng thành của nó, trí lực cũng cao hơn.

Thanh Việt phi thường tin tưởng thành quả nghiên cứu của mình.

“Việt nhi dùng ám chi triệu hoán thuật gọi về một bộ xương khô bình thường, phát hiện nó là một linh hồn không trọn vẹn, vì thế liền loại trừ linh hồn kia, sau đó để một linh hồn khá hoàn chỉnh kết hợp với thân xác nó.”

Linh hồn khá hoàn chỉnh trong lời Thanh Việt chính là oán niệm Tu La bị bé thanh lọc đi phần lớn oán khí, sau đó chuyển hóa thành Huyết Tu La.

Huyết Tu La không có thực thể, Thanh Việt liền lấy máu mình làm môi giới, để nó cùng bộ xương khô kia dung hợp, thành bộ xương khô đỏ rực hiện tại—— Ma Nha!

Ma Nha không những có toàn bộ sức mạnh của Huyết Tu La, vì đã có thực thể nên có thể thực hiện công kích vật lí. Quan trọng nhất, sau khi có máu của Thanh Việt, Ma Nha có sức kháng cự với hai nguyên tố pháp thuật ám, quang cực cao, hơn nữa lại đặc biệt trung thành nghe theo mệnh lệnh của Thanh Việt.

“Như vậy cũng được sao?”

Hoàng Phủ Ngạo cảm giác có chút không thể tưởng, giật mình nhìn Ma Nha.

“Ân.”

Thanh Việt khẳng định gật đầu.

“Những cái khác Việt nhi không nắm chắc, nhưng mà nói tới linh hồn, không ai so được với Việt nhi.”

“Ác? Lời này có nghĩa gì?”

Hoàng Phủ Ngạo bị bộ dáng kiêu ngạo của Thanh Việt chọc cười, càng cảm thấy hứng thú với lời bé hơn.

Thanh Việt kiễng chân, áp sát bên tai Hoàng Phủ Ngạo.

“Nói cho phụ hoàng một bí mật, Việt nhi là linh thể trời sinh.”

“Linh thể trời sinh? Phụ hoàng tới bây giờ chưa từng nghe qua.”

“Ân, chính là vừa sinh ra đã có thể cảm giác được linh hồn, trời sinh có năng lực điều khiển linh hồn. Bất quá, Việt nhi bây giờ vẫn còn nhỏ, sức mạnh không đủ, chính là nói cho phụ hoàng, phụ hoàng cũng không hiểu rõ được. Chờ Việt nhi lớn một chút, phụ hoàng có thể cảm giác được rõ hơn.”

“Thật không, hóa ra bảo bối của phụ hoàng lại lợi hại như vậy a!”

Hoàng Phủ Ngạo ôm Thanh Việt đặt lên đùi mình, hôn một ngụm lên gương mặt nhỏ nhắn của bé.

“Như vậy xem ra, linh hồn của phụ hoàng và Việt nhi đều thực đặc biệt a, hai chúng ta thực hợp phách!”

“Ân.”

“Tốt lắm, không nói chuyện này nữa, Việt nhi đói bụng chưa?”

“Đói bụng.”

“Hảo, chúng ta đi dùng bữa.”

“Bệ….. bệ hạ…… tiểu nhân đến……hầu hạ.”

Nghe thấy Hoàng Phủ Ngạo muốn dùng thiện, Tạp Ân cho dù sợ hãi, cũng chỉ run rẩy chậm rãi lết tới.

“Tạp Ân, ngươi không cần sợ nó, không có lệnh của ta, nó nhiều lắm là dọa người một chút mà thôi.”

“Dạ…… dạ……. tiểu điện hạ.”

Nghe xong lời Thanh Việt, Tạp Ân hơi trấn định một chút.

“Tiểu điện hạ……”

Tạp Ân chỉ chỉ bộ xương khô, không biết nên xưng hô thế nào.

“Nó kêu Ma Nha.”

“Ác, hóa ra kêu Ma Nha! Chính là, vì cái gì lại kêu ‘Ma Nha‘, tên này có chút kì quái a?”

“Ngươi sẽ sớm biết.”

Thanh Việt tựa tiếu phi tiếu nhìn Tạp Ân.

Tạp Ân vốn định chuyển đề tài để mình không sợ nữa. Ai ngờ……

Thanh Việt vừa mới nói xong, Tạp Ân liền cảm giác bả vai mình bị cái gì đó kéo kéo, theo phản xạ quay đầu lại, một cái đầu lâu đỏ au, đang cắn lớp áo trên vai hắn.

Tiếp xúc gần gũi như vậy Tạp Ân chịu không nổi kích thích, kêu được nửa tiếng liền trực tiếp ngất xỉu.

Tiếp đó, Bàn Long điện truyền ra một trận cười nham hiểm, ai nghe thấy cũng run rẩy sợ hãi.

Lúc trước khi còn ở tiểu thụ lâm, Ma Nha đã thích dọa đám người đi lạc vào đó sợ chết khiếp, thỏa mãn ác thú của nó sau đó mới hút máu huyết bọn họ. Bây giờ đi theo Thanh Việt, không có mệnh lệnh của Thanh Việt, nó không dám giết người, nhưng không có nghĩa nó không dám hù dọa người a. Nơi này, so với tiểu thụ lâm còn nhiều người hơn.

Từ sau khi Bàn Long điện xuất hiện bộ xương khô Ma Nha, không tới ba ngày, cơ hồ tất cả hạ nhân trong Bàn Long điện đều bị hù dọa n lần, hơn phân nửa trực tiếp bị dọa ngất xỉu. Người trước vừa ngất xỉu, người sau đã bị Ma Nha tiếp tục kích thích, tố chất tâm lí của bọn hạ nhân Bàn Long điện nâng cao đáng kể, dần dần đã có xu thế chết lặng đối với các sự kiện khủng bố.

Hiện tại, mỗi lần múc nước, đột nhiên trong giếng nhú lên một cái đầu lâu, cười hắc hắc, người múc nước trực tiếp kéo nó qua một bên, tiếp tục múc nước. Đội thị vệ tuần tra ở Bàn Long điện, đi tới đi lui một hồi, đột nhiên phát hiện trong đội ngũ của mình lòi ra thêm một bộ xương mặc quần áo thị vệ, cũng làm như không thấy tiếp tục tuần tra…..

Ma Nha thấy nơi này đã không thể thỏa mãn ác thú của mình, lại vươn ma trảo ra ngoài Bàn Long điện.

Một đêm khuya nào đó, một thị vệ đang tuần tra ở ngự hoa viên, chưa đi được bao lâu chợt nghe thấy tiếng khóc của một cô gái cách đó không xa truyền tới. Âm thanh trầm thấp uyển chuyển, nức nở nghẹn ngào, nghe tới mức thị vệ mở cờ trong bụng, lập tức đi qua. Quả nhiên, bên hồ có bóng dáng một nữ tử mặc quần áo cung nhân, dáng người cao gầy. Thị vệ tiến lên nhẹ giọng an ủi vài câu, thực săn sóc đưa khăn tay mình qua, chợt nghe thấy nữ tử ôn nhu như nước nói cảm tạ. Đang lúc thị vệ suy nghĩ miên man, nữ tử chầm chậm quay người lại——hé ra gương mặt xương khô!!! Tên thị vệ kia sợ tới mức tè ra quần.

Một ngày nào đó, một tì nữ ôm một đống vật phẩm cao hơn cả đầu, lắc lắc lắc lắc đi về hướng phòng tạp vụ. Lúc đang đi thực khó khăn, đột nhiên cảm thấy giỏ đồ trong tay mình nhẹ bổng, mớ vật phẩm chắn mất tầm mắt mình được người nọ khiêng lên, vừa định nói cảm tạ liền thấy cái đầu lâu khô quắc, lập tức hôn mê.

…….

Sự kiện cùng loại nhiều không kể xiết, tội lỗi chồng chất. Cuối cùng vẫn phải bẩm báo lên hoàng đế bệ hạ, mới có thể ức chế bộ dáng kiêu ngạo bệ vệ của bộ xương khô kia, chính là ngẫu nhiên nó vẫn chạy ra ngoài gây án.

“Bệ hạ, Ngọc quý phi cầu kiến.”

Tạp Ân bẩm báo với Hoàng Phủ Ngạo đang nhàn nhã phẩm trà trên nhuyễn tháp.

“Cho nàng vào.”

“Dạ, bệ hạ.”

Ngọc quý phi——Đông Lệ Nhã, là công chúa Đông Chích, là em gái của hoàng đế Đông Chích hiện tại, mẹ đẻ của Nhị hoàng tử Nam Việt.

Trên đại lục, các quốc gia đều có cưới hỏi, cơ hồ mỗi lần quốc quân đăng cơ, các quốc gia sẽ đưa công chúa bổn quốc tới làm một trong số lễ vật.

Hoàng Phủ Ngạo đăng cơ năm 17 tuổi, hai năm sau, công chúa Đông Chích Đông Lệ Nhã vừa tròn 15 được đưa tới Nam Việt.

Đông Lệ Nhã bởi vì từng cứu mệnh Hoàng Phủ Ngạo lúc còn ở Đông Chích, vừa tới Nam Việt đã được phong làm Ngọc quý phi, thường xuyên sai người tới Trác Ngọc điện tặng chút đồ cổ quý hiếm, quang vinh sủng ái không ngừng. Sau khi sinh hạ Nhị hoàng tử, địa vị lại vượt qua hoàng hậu, cả hậu cung đều nhìn theo sắc mặt Ngọc quý phi mà làm việc. Hoàng Phủ Ngạo cũng mặc kệ việc này không hỏi tới.

Rất nhanh, Tạp Ân liền dẫn Ngọc quý phi tới.

Đó là một nữ tử xinh đẹp, quyến rũ, mái tóc váng óng bới cao, càng nổi bật phần cổ thon dài và bộ ngực sữa lộ ra ngoài lớp quần áo hoa lệ. Bất quá, theo gương mặt hơi hếch cao của nàng có thể nhìn ra, đây là một nữ tử cao ngạo bốc đồng.

“Ngạo ca ca.”

Đông Lệ Nhã trực tiếp ngồi lên nhuyễn tháp, tựa vào người Hoàng Phủ Ngạo.

Lúc không phải trường hợp nghiêm túc, Đông Lệ Nhã vẫn duy trì xưng hô lúc còn nhỏ với Hoàng Phủ Ngạo. Đông Lệ Nhã biết, Hoàng Phủ Ngạo đối với mình bất đồng với các nữ nhân khác, tuy không dám làm càn trước mặt Hoàng Phủ Ngạo, nhưng một ít hành động vợ chồng thân mật vẫn dám. Đây vốn là điều kiêu ngạo của nàng trước mặt hoàng hậu và nhóm phi tử.

“Tìm trẫm có việc?”

“Nhã nhi không có việc không thể tới gặp Ngạo ca ca sao.”

Hoàng Phủ Ngạo từ chối cho ý kiến tiếp tục ẩm trà.

Thấy Hoàng Phủ Ngạo không phản ứng, Đông Lệ Nhã chỉ có thể giải thích ý đồ của mình.

“Ngạo ca ca, nghe nói lần này ngài cần đi Đông Chích.”

“Ân.”

Hoàng Phủ Ngạo gật đầu.

“Ngạo ca ca, có thể mang Nhã nhi theo không? Nhã nhi…. đã nhiều năm chưa được về.”

Đông Lệ Nhã nói tới hoa lê đẫm mưa.

“Muốn đi thì đi đi, cũng không phải chuyện lớn gì.”

Hoàng Phủ Ngạo không quan tâm.

Đông Lệ Nhã bắt đầu tính toán, dọc theo đường đi có thể cùng bệ hạ thăng tiến tình cảm, có nàng đi theo, đám lĩnh chủ, quốc vương v…v…. cũng ngại ngùng hiến mĩ nữ, nam sủng cho Ngạo ca ca.

“Còn muốn báo cho Ngạo ca ca một tin tốt. Mạc nhi của chúng ta lần này cũng được học viện chọn, sẽ tham gia tỉ thí! Mạc nhi theo Hỏa chi Kiếm Thánh——Lí Đức Kha • Lí Kì học kiếm thuật 5 năm, hiện tại mới 12 tuổi, lần này là tuyển thủ nhỏ tuổi nhất!”

Đông Lệ Nhã kích động nói không ngừng.

“Lần này đáng ra Mạc nhi phải đi cùng viện trưởng và những tuyển thủ khác, nhưng Nhã nhi thực nhớ nó, để nó đi cùng chúng ta, Mạc nhi ngày mai sẽ về, Ngạo ca ca, để Mạc nhi đi cùng chúng ta được không?”

Nếu không để Mạc nhi gặp phụ hoàng, nói không chừng ngay cả phụ hoàng nó cũng quên mất y có một đứa con trai như vậy, Đông Lệ Nhã nói thầm trong lòng. Gần đây, trong hoàng cung đều đang nghị luận, nói hoàng đế bệ hạ sủng ái Ngũ điện hạ cỡ nào, nàng nghe thấy mà nổi trận lôi đình.

“Nếu đã an bài tốt lắm, còn hỏi trẫm?”

“Ai nha~~~ Ngạo ca ca~~~~”

Đông Lệ Nhã làm nũng, thân thể đầy đặn mềm nhũng áp sát Hoàng Phủ Ngạo không ngừng cọ xát.

Thanh Việt vừa tới liền thấy màn này, một nữ nhân bé không biết đang ngồi trên vị trí thường ngày của bé.

“Ma Nha!”

Không cần nhiều lời, Ma Nha lập tức hiểu được chỉ thị của Thanh Việt.

Đông Lệ Nhã đang làm nũng, đột nhiên cảm giác có người kéo váy mình, lại nghe thấy tiếng cười đặc trưng thanh thúy của con nít, nghĩ tới là Ngũ điện hạ đã quay lại, lập tức làm bộ thân thiết, mỉm cười hiền lành, tao nhã xoay người, đập vào mi mắt là một bộ xương khô đỏ au——đang ngồi xổm bên chân nàng.

“A ~~~~~~”

Đông Lệ Nhã hoa dung thất sắc chạy ra thật xa, Tạp Ân vội vàng tiến tới đỡ.

Ma Nha đe dọa thành công, lập tức phát ra một trận cười gian.

“Việt nhi.”

Thấy Ma Nha, Hoàng Phủ Ngạo biết Việt nhi đã trở lại.

“Phụ hoàng.”

Không ngoài dự kiến Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt từ sau gốc đại thụ đi tới, cởi hài, leo lên nhuyễn tháp tới bên Hoàng Phủ Ngạo.

“Vật nhỏ này!”

Hoàng Phủ Ngạo gõ nhẹ đầu Thanh Việt, lại nhìn Đông Lệ Nhã còn run rẩy đứng tít đằng xa.

“Lệ Nhã có việc gì không, Việt nhi rất thích đùa giỡn, ngươi đừng chấp nhặt với tiểu hài tử.”

Đông Lệ Nhã bực bội!!! Cả đời nàng chưa từng chật vật đến vậy, không ai dám đùa giỡn nàng như thế! Điều càng làm nàng phẫn nộ hơn chính là Ngạo ca ca nhẹ nhàng nói quên đi như vậy!!! Không thể tha thứ, nàng nhất định sẽ tìm biện pháp thu thập tiểu quỷ dám lăng nhục nàng!

“Ngạo ca ca, Nhã nhi thấy không khỏe, về trước.”

Đông Lệ Nhã cố gắng ức chế lửa giận trong lòng, phẫn hận nhưng bình tĩnh cáo lui.

“Việt nhi, sao ngươi lại chọc nàng làm gì.”

“Hừ, nhìn nàng đáng ghét!”

“Ngươi…… ngươi……”

Hoàng Phủ Ngạo bị nhi tử như ác bá trả lời làm dở khóc dở cười.

“Xem ra phụ hoàng sủng vật nhỏ ngươi tới hư rồi.”

Hoàng Phủ Ngạo trực tiếp nâng bé lên không trung, thưởng thức Thanh Việt giãy giụa một chốc mới để bé xuống nhuyễn tháp.

Thanh Việt vừa thoát thân liền cắn một ngụm lên cánh tay Hoàng Phủ Ngạo, cắn không mạnh, tê tê ngứa ngứa.

Hai người đùa giỡn một hồi, Hoàng Phủ Ngạo ôm Thanh Việt vào lòng.

“Việt nhi, tính tình Lệ Nhã cũng không phải dễ chọc a.”

“Hừ, Việt nhi cũng không phải dễ chọc.”

Thanh Việt không thèm để ý.

“Ngươi nha……..”

Hoàng Phủ Ngạo thấy Thanh Việt không chịu tiếp thu, lại chỉ chỉ Ma Nha đang đứng bên cạnh.

“Ngày mốt chúng ta đi Đông Chích, Việt nhi cũng muốn mang nó theo?”

“Muốn. Phụ hoàng không thích?”

“Không có, chỉ cảm thấy chuyến đi này nhất định rất náo nhiệt.”

Hoàng Phủ Ngạo có chút đau đầu trả lời.
Bình Luận (0)
Comment