“Việt nhi, chuẩn bị tốt chưa, chúng ta tới tràng săn bắn.”
“Ân, tốt lắm.” Thanh Việt ăn mặc chỉnh tề đi tới bên người Hoàng Phủ Ngạo.
Bởi vì hôm nay muốn đi săn thú, Thanh Việt không để tóc mình xõa bên vai như bình thường mà dùng một dây cột tóc bằng ngọc lục bảo cột mái tóc bạch kim của mình lên gọn gàng, hơn nữa còn mặc một thân kị sĩ sáo trang, nhìn qua rất có tinh thần.
“Việt nhi thật xinh đẹp.” Hoàng Phủ Ngạo kéo Thanh Việt tới ngồi bên cạnh mình.
“Phụ hoàng có một kiện lễ vật cho Việt nhi. Tạp Ân, mau đưa tới.”
Nghe thấy mệnh lệnh của Hoàng Phủ Ngạo, gương mặt mập mạp của Tạp Ân run rẩy một trận, cơ thịt đau đớn tới cực điểm, không biết là đang nén giận vì Hoàng Phủ Ngạo phung phí, hay sợ Thanh Việt phá hỏng vật quý báu này.
“Còn không mau đi.”
Nhìn bộ dáng Tạp Ân, Hoàng Phủ Ngạo không biết nên mắng hay nên cười, cũng không phải lấy đồ của hắn, thống khổ làm gì a.
“Dạ, bệ hạ.” Tạp Ân bất đắc dĩ lết ra ngoài.
Không bao lâu sau, chỉ thấy Tạp Ân thực cẩn thận nâng một cái khay trở vào.
Hoàng Phủ Ngạo lấy ma pháp trượng được mài từ tử tinh khắc ngọc trên khay, đưa tới tay Thanh Việt.
“Việt nhi thử xem, có thích không?”
Thanh Việt nhìn ma pháp trượng đang tỏa ra quang mang màu tím nhàn nhạt trong tay.
Ma pháp trượng này đại khái dài khoảng một thước, thân trượng thanh mảnh phát ra lưu quang, đỉnh pháp trượng có hình dáng như long trảo, chẳng qua so với cự long có ngũ trảo, thì dư ra hai trảo, hình thức là thất trảo.
Điểm đặc biệt của ma pháp trượng này là phần đỉnh, cư nhiên không hề khảm tinh hạch mê hoặc hay bảo thạch pháp thuật, thất trảo chỉ điêu khắc ma pháp trận rất phức tạp.
Ma pháp trận không gian!
Đối với pháp thuật không gian vô cùng quen thuộc, Thanh Việt liếc mắt một cái đã nhận ra.
“Phụ hoàng, nơi này có khắc trận pháp không gian trữ vật, trong đó chứa gì a?”
“Thật thông minh!” Hoàng Phủ Ngạo kiêu ngạo tán thưởng.
“Việt nhi chuyển một ít pháp thuật vào ma pháp trượng sẽ biết.”
Thanh Việt làm theo, truyền một chút pháp thuật hệ thủy vào pháp trượng.
Cơ hồ là trong chớp mắt, long trảo trống rỗng trên đỉnh ma pháp trượng đột nhiên xuất hiện một viên ma hạch màu lam tản mát ra hơi thở mãnh liệt của nguyên tố thủy, theo sự xuất hiện của ma hạch mà long trảo quấu chặt lại, cố định ma hạch trên đỉnh pháp trượng.
Khóe miệng Thanh Việt nhếch lên, cẩn thận quan sát ma pháp trượng trong tay mình, rõ ràng ma pháp trượng này làm bé rất yêu thích.
“Không thử các nguyên tố khác sao?” Thấy Thanh Việt thích, Hoàng Phủ Ngạo cũng thực cao hứng.
Thanh Việt gật gật đầu, bắt đầu chuyển nguyên tố ma pháp hệ phong vào pháp trượng.
Giống như lúc nãy, trong lòng thất trảo rất nhanh xuất hiện một viên tinh hạch pháp thuật xanh nhạt tản mát hơi thở cường đại của nguyên tố phong.
Tiếp đó, Thanh Việt lại thử hỏa, quang, thổ….. các hệ pháp thuật theo thứ tự mà thay đổi, mỗi lần đưa vào một loại nguyên tố ma pháp, đỉnh pháp trượng sẽ xuất hiện tinh hạch pháp thuật tương ứng.
Thiết kế tinh diệu như thế, cùng với pháp thuật cường đại làm Thanh Việt yêu thích không buông tay.
Thanh Việt tràn ngập hứng thú vuốt ve ma pháp trượng, bộ dáng kia hệt như một đứa bé vừa phát hiện ra một món đồ chơi mới.
Dường như nghĩ ra chuyện rất thú vị, Thanh Việt vận dụng nguyên tố ma pháp cả 7 hệ, đồng thời đưa vào ma pháp trượng.
Tạp Ân thấy ánh mắt Thanh Việt lóe lên tinh quái, trái tim vốn đã đập tới mức quá tải của hắn lại càng liều mạng mà nảy lên, mồ hôi không ngừng chảy xuống, khẩn trương nhìn chằm chằm Thanh Việt, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
‘Ông trời phù hộ a!!! Ngàn vạn lần, ngàn vạn lần đừng để tiểu điện hạ phá hủy ma pháp trượng này a, đây chính là thiệt nhiều, thiệt nhiều tiền a ~~~’
Theo 7 hệ nguyên tố ma pháp đồng thời truyền vào, ma pháp trượng trong tay Thanh Việt rung động kịch liệt một chút, tản mát ra quang mang mãnh liệt, sau đó, thất trảo chậm rãi mở ra, bảy viên tinh hạch thuộc các loại pháp thuật bất đồng, đồng thời xuất hiện trên đỉnh ma pháp trượng, mỗi một viên đều được long trảo cố định thật chặt.
Ánh sáng thất sắc lưu chuyển, thao thất trảo trên đỉnh ma pháp trượng bắt đầu lan rộng, ma pháp trượng hệt như một đóa hoa thất sắc nở rộ trong tay Thanh Việt, hơi thở pháp thuật mãnh liệt tràn ngập cả phòng, nguyên tố ma pháp trong không khí cũng bắt đầu dao động.
Thanh Việt không ngờ ma pháp trượng này cư nhiên có công năng như vậy, bé vui sướng cầm ma pháp trượng trong tay đổi tới đổi lui. Tạp Ân nhìn mà run sợ.
“Tiểu điện hạ a, ngài cẩn thận một chút a, ma pháp trượng này được khảm đều là tinh hạch hệ cự long a, này là bảo vật mấy trăm năm của hoàng cung Nam Việt chúng ta a.”
Nói tới đây, Tạp Ân thân là đại tổng quản hoàng cung, da thịt lại đau đớn một trận.
“Tiểu điện hạ, ngài ngàn vạn lần phải sử dụng cẩn thận a, tinh hạch pháp thuật cao cấp nhất trong hoàng cung, hiện tại có hơn phân nữa là trên tay ngài, còn có này là tử tinh ngọc a, đây chính là một khối tử tinh khảm ngọc a, ngài………”
“Được rồi, ngươi đừng dài dòng nữa, mau đi xem đoàn xe chuẩn bị tốt chưa.”
Hoàng Phủ Ngạo không để ý tới ánh mắt ai oán của Tạp Ân, trực tiếp đánh gảy lời nói thao thao bất tuyệt của hắn.
“Dạ, bệ hạ.” Tạp Ân lại nhìn thoáng qua ma pháp trượng trong tay Thanh Việt, lưu luyến rời đi.
“Việt nhi, ma pháp trượng này có thích hợp không?”
“Ân, thích hợp.” Thanh Việt khởi động ma pháp trượng trong tay, lóe lên quang mang thất sắc, theo sự chỉ huy của bé, ánh sáng thất sắc bao quanh thành một vòng tròn quanh người Hoàng Phủ Ngạo và bé.
“Cám ơn phụ hoàng.” Thanh Việt kiễng mũi chân, song chưởng vòng qua cổ Hoàng Phủ Ngạo, áp sát vào môi y, mút nhẹ.
Hoàng Phủ Ngạo lập tức ôm lấy thắt lưng Thanh Việt, để hai người càng áp sát nhau hơn, từng chút làm sâu nụ hôn này.
“Bệ hạ, đã chuẩn bị tốt cả, chỉ còn chờ bệ hạ.” Âm thanh Tạp Ân có chút thở dốc, từ ngoài tẩm điện truyền vào.
“Hảo.” Hoàng Phủ Ngạo lên tiến, kéo Thanh Việt ra khỏi tẩm điện, lúc bước qua người Tạp Ân, Hoàng Phủ Ngạo đột nhiên mở miệng hỏi.
“Tạp Ân, vừa rồi ở tẩm điện, nhìn thấy gì?”
Vừa nghe thấy lời này Tạp Ân liền kinh hoảng, nhìn ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Hoàng Phủ Ngạo, một khắc này, hắn lập tức quyết định, tuyệt đối không thể nói thật.
“Bẩm bệ hạ, Tạp Ân không tiến vào tẩm điện thì có thể thấy được gì ạ.” Tạp Ân làm vẻ mặt vô tội trả lời.
“Ha hả…….” Thấy bộ dạng của hắn, Hoàng Phủ Ngạo nhịn không được bật cười.
“Tạp Ân ngày càng thông minh.”
“Nhờ phúc của bệ hạ.” Tạp Ân vẫn dùng bộ dáng vô tội trả lời.
Cảm giác Hoàng Phủ Ngạo không tính toán truy cứu, Tạp Ân mới thở phào một hơi, không khỏi tự tán thưởng mình ‘hóa ra ta cũng có lúc cơ trí như vậy a!!!’.
…….
Hoàn Chương 50.