Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Chương 53

“Bệ hạ, Khải Tề Đại tướng quân cùng Tây Ca đại nhân đã trở lại, đang cầu kiến bên ngoài.”

Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt mới dùng xong ngọ thiện, Tạp Ân liền tiến vào bẩm báo, trước đó vài ngày, Đại tướng quân—— Khải Tề • Đề Đề Tư, cùng đệ nhất mưu thần—— Tây Ca • Lai Đặc đi xứ tới Cáp Đa Cách Lạp đế quốc đã trở lại, đang chờ bên ngoài.

“Bảo bọn họ vào đi.”

“Dạ, bệ hạ.” Tạp Ân vội vàng ra ngoài, dẫn hai người tiến vào.

Hai người vừa vào, chỉ thấy Hoàng Phủ Ngạo phất tay ý bảo bọn họ không cần đa lễ, hai người cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống ghế.

“Mới vừa về đã vội vã muốn gặp trẫm, chẳng lẽ lần này đi tham dự lễ tang của Cáp Đa Cách Lạp vương cũng xảy ra đại sự?”

“Bẩm bệ hạ, chuyện này nếu nói đại sự cũng không đúng, chỉ là làm người ta cảm thấy quỷ dị.” Tây Ca dựa lưng vào ghế, có chút mỏi mệt đáp.

“Cáp Đa Cách Lạp vương quốc công bố trên công văn đối ngoại là Cáp Đa Cách Lạp vương tái phát bệnh cũ mà đột nhiên chết bất đắc kì tử. Nhưng lúc chúng ta tới Cáp Đa Cách Lạp, căn cứ theo báo cáo của nhóm trinh thám ẩn núp trong hoàng cung Cáp Đa Cách Lạp, Cáp Đa Cách Lạp chết rất kì quái, quả thực là không thể tưởng tượng, chỉ có thể dùng mao cốt tủng nhiên [sởn gai ốc] để hình dung. Nghe nói, Cáp Đa Cách Lạp  Thập Tam vương tử là người đầu tiên chạy tới hiện trường Cáp Đa Cách Lạp vương tử vong, đã choáng váng nôn mửa hơn thất tuần [7 lần 7 49 ngày], hơn nữa đã rất nhiều ngày không ăn uống được gì……”

“Tây Ca, nói trọng điểm.” Hoàng Phủ Ngạo nhắc nhở.

“Trọng điểm?” Tây Ca có chút vô tội nhún vai: “Thần chỉ là người được nghe kể lại, bệ hạ muốn nghe trọng điểm thì bảo Khải Tề nói. Ha hả ~~~ Đại tướng quân của chúng ta vô cùng anh dũng trộm mở vương quan [quan tài] của Cáp Đa Cách Lạp vương, muốn biết rõ ràng, bệ hạ hỏi hắn a.” Tây Ca vui sướng khi thấy người gặp họa nói.

Khải Tề vừa nghe Tây Ca nhắc tới vương quan của Cáp Đa Cách Lạp vương, sắc mặt lập tức từ trắng chuyển qua xanh.

Nhìn bộ dạng của hắn, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể nôn mửa.

“Bẩm bệ hạ, thần mở vương quan Cáp Đa Cách Lạp vương thì…. thì thấy…. thân thể Cáp Đa Cách Lạp vương….. đã bị…. tự hắn ăn hết một phần ba.”

Nếu có thể, Khải Tề thực sự không muốn nhớ tới cảm giác ghê tởm mình từng trải qua.

“Tự hắn?” Hoàng Phủ Ngạo cũng cảm thấy thực khó tin.

“Đúng vậy, bệ hạ. Thần đã kiểm tra qua dấu răng trên thân thể Cáp Đa Cách Lạp vương, quả thực, là tự hắn lưu lại.” Khải Tề kiên trì tiếp tục giảng.

“Nghe nói đêm phát sinh chuyện, Cáp Đa Cách Lạp vương một mình tiến vào mật thất, ước chừng khoảng hai giờ sau, nhóm người hầu chờ ngoài tẩm điện chợt nghe thấy tiếng Cáp Đa Cách Lạp vương thống khổ cầu cứu. Nhóm người hầu vội vàng chạy vào tẩm điện, kết quả thấy cảnh tượng kia, không bị hù chết cũng xem như rất kiên cường. Cáp Đa Cách Lạp vương chậm rãi lết ra khỏi mật thất, cả người nhuộm đầy máu tươi, bắp thịt trên hai chân cơ hồ đã không còn, miệng ngậm đầy thịt tươi đầm đìa máu, vừa kêu cứu vừa không ngừng gặm cắn cơ thể mình…….” Nói tới đây, Khải Tề không nói thêm gì nữa.

Đại tổng quản Tạp Ân đứng một bên, nghe mà lạnh sống lưng, không ngừng rùng mình.

“Tra ra là nguyên nhân gì không?”

“Bẩm bệ hạ, chuyện quỷ dị như vậy thần thực sự không biết nên thăm dò thế nào.” Tây Ca cảm giác đầu mình có chút trướng đau, lấy tay đè lại, bất đắc dĩ thở dài.

Khải Tề cũng lắc lắc đầu.

“Các ngươi không cần thăm dò, ta biết nguyên nhân đại khái.”

Người nói chuyện đúng là Thanh Việt nãy giờ vẫn im lặng ngồi bên người Hoàng Phủ Ngạo.

“A?”

“Điện hạ……. biết?”

“Chuyện này cách xa ngàn dặm, điện hạ làm thế nào……”

Mọi người đều kinh ngạc không thể tin nhìn về phía Thanh Việt.

“Nói cho phụ hoàng, sao Việt nhi biết?” Hoàng Phủ Ngạo ôm thắt lưng Thanh Việt, kéo bé vào lòng.

Thanh Việt nâng tay trên không trung rất nhanh vẽ ra hai đạo phù chú, búng nhẹ đầu ngón tay, hai phù chú nháy mắt nhập vào trán Khải Tề cùng Tây Ca.

Khải Tề cùng Tây Ca không hiểu động tác của Thanh Việt có nghĩa gì, nhưng theo cử động của đầu ngón tay Thanh Việt, bọn họ đều cảm nhận được rõ ràng có một dòng khí thanh lương tiến vào cơ thể, mệt nhọc, nôn nóng nhiều ngày nay cư nhiên biến mất một cách kì lạ.

“Các ngươi bị nhiễm oán khí không nặng, đại khái vì Khải Tề chạm vào thi thể Cáp Đa Cách Lạp vương nên bị nhiễm, oán khí này, chỉ sinh ra chút tình tự tiêu cực, cho dù ta không trừ, qua vài ngày nó cũng tự động biết mất.”

Còn không chờ Khải Tề cùng Tây Ca đưa ra nghi vấn, Thanh Việt đã tiếp tục giải đáp.

“Cái đó cùng cái chết của Cáp Đa Cách Lạp vương có liên quan gì với nhau?” Hoàng Phủ Ngạo tò mò hỏi.

Chỉ có Hoàng Phủ Ngạo biết, tử vong, linh hồn, oán niệm đều là những thứ huyền bí mà người thường không thể lí giải, nhưng đứa con bảo bối của y lại biết rất rõ, hơn nữa còn nắm giữ phương pháp thao túng chúng nó.

Vì thế, nghe lời giải thích thật khó hình dung của Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo không có kinh ngạc cùng khó tin như những người khác.

“Đương nhiên là có quan hệ. Bọn họ chạm vào thi thể Cáp Đa Cách Lạp vương đã bị nhiễm oán khí, này chứng tỏ, oán khí trên thi thể Cáp Đa Cách Lạp vương rất nặng, thi thể người thường tuyệt đối không xảy ra trường hợp này.”

“Ý Việt nhi là, Cáp Đa Cách Lạp vương chết có quan hệ tới oán khí này?”

“Ân.” Thanh Việt khẳng định suy đoán của Hoàng Phủ Ngạo, tiếp tục nói: “Phụ hoàng có nhớ 5 năm trước, vương tử bị Cáp Đa Cách Lạp vương dùng làm vật giao dịch trong yến hội kia?”

“Ân, nhớ rõ.” Đối với vương tử kia, Hoàng Phủ Ngạo cũng có chút ấn tượng, lập tức càng nghi hoặc hơn: “Ý Việt nhi là, chuyện này có quan hệ tới vương tử kia? Chính là, vương tử kia không phải đã chết ngay hôm sau sao?”

“Chính vì hắn đã chết, bằng không, sao  Cáp Đa Cách Lạp vương lại thê thảm tới vậy.”

“Ý điện hạ….. có phải là….. có người chỉ huy….. vong hồn vương tử đã chết kia…. đi giết……”

“Không, không phải, là tự hắn, không ai chỉ huy.” Thanh Việt lập tức phản bác quan điểm của Tây Ca.

“Nhưng mà, vong hồn làm thế nào có thể……”

Nghe thấy lời Thanh Việt, mọi người có chút mê hoặc.

Đối với con người trên thế giới này, bọn họ cho rằng vong hồn không có lối suy nghĩ, chỉ có thể hành sự theo sự chỉ huy của các pháp sư vong linh.

“Năm năm trước, Việt nhi đi ngang qua tiểu trì vương tử kia chết, thấy vong hồn của hắn. Nhìn hắn có vẻ không cam lòng, bộ dáng lại tràn ngập oán hận, Việt nhi cũng chán ghét tên quốc vương kia, liền thuận tiện hạ trận pháp tụ âm lên cơ thể hắn, như vậy không những giúp hắn bảo trì hồn phách không bị tiêu tan, còn có thể nhanh chóng nâng cao sức mạnh. Bất quá Việt nhi không ngờ, mới 5 năm ngắn ngủn, hắn đã trở nên lợi hại như vậy, cư nhiên có thể khống chế cơ thể người sống.”

“……….!”

Một người trợn mắt há hốc.

“………?”

Một người mờ mịt.

“………!!!”

Còn một người kinh hồn táng đảm.

Tây Ca, Khải Tề còn có Tạp Ân trực tiếp tiến vào trạng thái ngây dại, chỉ có mình Hoàng Phủ Ngạo có trái tim kiên cường nhất, vẫn còn trụ được.

“Phụ hoàng, các ngươi vẫn nên chuẩn bị một chút đi, đại khái không bao lâu nữa, Tắc Á Tháp vương cũng sẽ có chút thay đổi.”

Thanh Việt như trước nhẹ nhàng quăng một quả boom vào đầu mọi người.

“Ngươi….. ngươi này….. vật nhỏ…..”

Hoàng Phủ Ngạo nhu nhu tóc Thanh Việt, thấy bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng, hùng hồn của bé, y bi ai phát hiện, mình thực sự không biết làm thế nào để quản giáo vật nhỏ này.

‘Đáng sợ a….. khủng bố a….. âm hiểm a….. còn nhỏ như vậy, cư nhiên đã biết mượn đao giết người…….. lại còn là giết người không thấy máu…..’

Tất cả mọi người khóc thét trong lòng.

‘Đứa nhỏ này nói thế nào cũng là nửa hung thủ giết người đi, cư nhiên còn bình thản, thành thành thật thật giảng giải lại quá trình phạm tội cho bọn hắn. Hơn nữa còn hảo tâm nhắc nhở bọn hắn phải chuẩn bị, chuyện này còn chưa xong đâu, còn người sắp bị tai ương. Nói tới chuyện giết người mà tự nhiên như đang dùng dao thái rau.’

Khải Tề âm thầm cảnh cáo chính mình, lát nữa phải căn dặn Phỉ Lí Đặc, ngàn vạn lần không được chọc Ngũ điện hạ tức giận, hậu quả vô cùng đáng sợ a!

……

Hoàn Chương 53.
Bình Luận (0)
Comment