Ngay tại khoảnh khắc đầu ngón tay Chu Ngự chạm vào, nó không ngừng thu nhỏ lại, biến thành hình dáng của con người.
Đó là một thiếu niên tuấn mỹ chỉ cần liếc mắt một cái là làm người ta không thể nào quên được, đôi mắt thâm thúy đến nỗi khiến cả linh hồn Chu Ngự chìm đắm vào trong đó, thời gian cũng theo đó đọng lại.
Y ôm lấy Chu Ngự bơi tới phía ánh sáng bên trên.
Chu Ngự đột nhiên mở mắt ra, dùng sức hô hấp giống như vừa mới ngoi lên khỏi mặt nước, mà trước mắt anh là trần phòng ngủ.
Anh lấy tay che mắt mình lại.
Chính xác là sinh vật cấp S cứu mình, hơn nữa hình dáng rất giống với sinh vật cấp S mà Tống Trí đang tìm kiếm. Đó chắc hẳn không phải ảo giác của mình, bởi vì trong lúc đó anh còn chưa nghe qua loại sinh vật này trông như thế nào mà cũng chưa tiếp nhận trí nhớ của Earl Pease, ảo giác này ở trong trí nhớ của anh cũng không có căn cứ chứng minh gì. Lại càng không nói đến lúc làm nhiệm vụ ở khu 12 y cũng đã cứu mình lần nữa.
Nhưng tại sao anh lại nằm mơ thấy… Mặc Dạ biến thành sinh vật cấp S kia?
Chu Ngự nghiêng mặt nhìn Mặc Dạ đang nằm bên cạnh anh, nó ngủ rất ngon a, đôi cánh nhỉ trên lưng theo hô hấp mà nâng lên hạ xuống, căn bản không giống sinh vật cấp S gì cả.
Chu Ngự thở phào một hơi ôm lấy Mặc Dạ, nhưng trong lòng anh lại có rất nhiều suy nghĩ rối rắm. Mặc Dạ là sinh vật Dạ Linh có liên quan đến sinh vật cấp S màu bạc kia, có phải trong tình thế cấp bách lúc đó nó triệu hồi sinh vật cấp S?
Hoặc là đúng mình được sinh vật cấp S cứu thì hình ảnh Mặc Dạ hóa thành sinh vật màu bạc kia chỉ là tưởng tượng của anh. Mặc Dạ không màng nguy hiểm trực tiếp tấn công Vua Biển Mạng để cứu mọi người, cho nên mình mới tưởng tượng nó biến thành sinh vật màu bạc cứu mình ở sông Thiên Sứ Giác?
“Mặc Dạ… Có phải mi có rất nhiều bí mật mà ta không biết không?” Chu Ngự sờ sờ cái lưng của nó.
Những lời nói đó làm Mặc Dạ thức giấc, gác đầu lên ngực Chu Ngự, ngước mắt nhìn anh.
Chu Ngự luôn có lỗi giác bị nó nhìn thấu. Suy nghĩ của anh, sự chờ mong của anh với thế giới này, sự sợ hãi tận sâu trong nội tâm của anh đều bị Mặc Dạ nhìn thấy.
Mặc Dạ lấy mũi đẩy đẩy cằm Chu Ngự, sau đó nhảy xuống giường, hướng Chu Ngự quơ quơ chân, ý nói ‘Đi ăn cơm chiều thôi!’
Chu Ngự đột nhiên bật cười.
Nếu Mặc Dạ thật sự đúng là sinh vật cấp S, nó ở bên cạnh mình nhằm mục đích gì? Chẳng lẽ chỉ vì uống chút máu của anh sao?
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Ngự mang Mặc Dạ đi gặp Carlos.
Chu Ngự đi đầu, nhàn nhã tản bộ bên trong thông đạo. Khó có được sáng sớm thảnh thơi như vậy, Chu Ngự rũ mắt nhìn Mặc Dạ đi bên cạnh mình, bước chân của nó với anh rất giống nhau, ngẫu nhiên lắc đầu một cái, tựa như tâm tình của nó cũng rất tốt giống như Chu Ngự vậy.
Một đội nhân viên nghiên cứu và nhân viên bảo vệ đang đẩy một cái lồng kính dinh dưỡng chứa một sinh vật đi qua người bọn họ.
Chu Ngự nhìn lướt qua, trong lồng kính dinh dưỡng là một sinh vật có màu vàng trong suốt, ở trong nước nhẹ nhàng chuyển động xoay tròn, vô cùng đẹp, tựa như đang nhảy một điệu Waltz.
Tầm mắt Chu Ngự bị hấp dẫn: Cái kia… Hình như là loài sứa ở Nibelungen…
Rất đẹp… Nhưng cũng rất nguy hiểm…
Còn chưa ngắm được một giây, Mặc Dạ cắn ống quần của Chu Ngự, Chu Ngự cúi đầu nhìn Mặc Dạ, khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của nó, Chu Ngự không khỏi bật cười.
Ánh mắt Mặc Dạ trợn to, tràn ngập bất mãn.
Trong nhận thức của nó, người mà Chu Ngự quan tâm đến trừ bỏ Chu Thanh còn có Ngô Vận và một vài người khác, còn lại là đặt trên người nó. Nhưng Chu Ngự lại nhìn con sứa Nibelungen kia vượt qua một giây đồng hồ, điều này đối với Mặc Dạ là quá sức chịu đựng của nó. (Em nó ghen ~)
Chu Ngự nở nụ cười, cúi người xuống dùng cằm đỉnh đỉnh đầu Mặc Dạ “Được rồi, được rồi, chúng ta đí gặp Carlos!”
Ngành nghiên cứu hàng mẫu của Carlos tương đối bận rộn.
Hắn vừa thấy Mặc Dạ liền hưng phấn chạy tới.
“Trời ạ! Mặc Dạ! Mi lại lớn thêm rồi! Sắp tiến vào thời kỳ phát dục rồi sao? Lớn rất nhanh a!”
Chu Ngự cúi đầu nhìn Mặc Dạ, phát hiện Mặc Dạ trông như… trưởng thành…
Carlos muốn đo chiều dài cho Mặc Dạ nhưng Mặc Dạ giống như bị động kinh nhích tới nhích lui. Carlos đổ mồ hôi hột, dù hắn cố sống cố chết cũng không thể đo được Mặc Dạ, đương nhiên cũng chẳng có ai bắt được nó cả.
Chu Ngự có chút đồng tình với Carlos, vì thế anh mở miệng “Mặc Dạ, mi ngoan một chút đi.”
Mặc Dạ liếc nhìn Chu Ngự một cái, rất không vui đứng yên quay đầu sang chỗ khác.
Carlos rốt cuộc cũng đo được chiều dài Mặc Dạ, hắn ngạc nhiên nói “Lại dài thêm 3 cm, tốc độ sinh trưởng này quả thực rất nhanh!”
Không chỉ Carlos ngay cả Chu Ngự cũng ngây dại.
So với lần đo đầu tiên không quá 3 ngày, vật nhỏ thế nhưng lại dài thêm?
Đây là loại tốc độ sinh trưởng gì a?
“Mặc Dạ, có thể mi đã tiến vào thời kỳ phát dục a! Cho nên mới phát triển nhanh như vậy!” Carlos muốn kiểm tra đầu của Mặc Dạ nhưng Mặc Dạ lại bỏ chạy.
“Kỳ phát dục? Không thể nào! Nó sinh ra cho tới giờ mới có mấy tháng mà?”
“Không nên đem thời gian sinh trưởng của con người so với sinh vật Nibelungen. Sinh vật ở nơi này có thời kỳ sinh trưởng rất ngắn, nhưng thời kỳ trưởng thành của chúng có thể tiếp tục kéo dài mấy ngàn năm, thậm chí là hàng ngàn năm.” Carlos nói.
“Nói cách khác… Nó rất nhanh sẽ trưởng thành?” Chu Ngự cố ý dùng mũi chân cọ cọ cằm Mặc Dạ, Mặc Dạ không thích lùi ra xa “Xem ra vài ngày tới mi chân chính trở thành nam tử hán độc lập, không thể làm nũng với ta nữa a.”
“Trừ bỏ chiều cao ra, chúng tôi hy vọng có thể lấy một ít nước bọt của Mặc Dạ, cùng với máu và lông tơ trên lưng của nó nữa.” Carlos khẩn cầu Chu Ngự.
“Để tôi thử xem đã, nhưng tôi đoán Mặc Dạ sẽ không vui đâu.” Chu Ngự hướng Mặc Dạ vẫy vẫy tay, Mặc Dạ đương nhiên hiểu Carlos nói gì, cho nên nó không chịu lại, còn chạy ra xa thêm vài bước.
Chu Ngự tới gần Mặc Dạ, nó liền chạy đến chỗ khác, ý muốn cự tuyệt vô cùng rõ ràng.
Chu Ngự chỉ có thể thở dài nói với Carlos “Xin lỗi… Nó không muốn, cho dù là tôi cũng không thể ép nó được…”
Carlos gật đầu “Có thể thấy được Dạ Linh quả không dễ dàng gì. Chúng tôi tạm thời gác việc lấy hàng mẫu qua một bên, nhưng đối với trí lực của Dạ Linh, chúng ta phải có hiểu biết toàn diện. Mặc Dạ có thể hiểu anh nói gì… Đương nhiên nó cũng hiểu tất cả mọi người nói gì, tôi muốn biết trình độ trí lực của nó có thể giao tiếp với con người được không. Cái này đối với Mặc Dạ chẳng qua là chơi trò chơi mà thôi.”
Chu Ngự nhìn Mặc Dạ ôn tồn nói “Không rút máu của mi, cũng không bứt lông của mi đâu, chỉ muốn mi chơi vài trò chơi thôi, thế nào?”
Lúc này Mặc Dạ mới tiến lại gần.
Carlos giơ tay lên “Đi theo tôi!”
Trước mặt Carlos có rất nhiều món đồ chơi.
“Nếu Mặc Dạ có thể tiếng nói của con người thì nó cũng có trí lực giống như con người, chúng ta sẽ cho nó chơi một vài trò chơi phức tạp. Nhìn nè Mặc Dạ, đây là Rubik, mi có thể xoay các mặt trở về cùng một màu không?” Carlos cầm một khối Rubik xoay làm mẫu cho Mặc Dạ nhìn.
Chu Ngự cảm thấy cái này quá phức tạp, thậm chí ngay cả người trưởng thành cũng chưa chắc làm được.
Nhưng đối với Carlos mà nói, Mặc Dạ không cần phải xoay thành công khối Rubik đó, đây chỉ là muốn thí nghiệm nó có cùng tư duy logic của con người hay không.
Mặc Dạ lộ ra biểu tình hưng phấn, hai móng vuốt nhỏ của nó ôm lấy khối Rubik đùa nghịch một chút. Bởi vì móng vuốt của nó không có linh hoạt như với tay người nên nó phải dùng cái mũi đỉnh sau đó phối hợp với chân sau.
Nhưng là Carlos nhìn ra được Mặc Dạ đang cố gắng xoay các mặt cùng màu với nhau lại.
Nghĩ chắc Mặc Dạ phải xoay rất lâu, Carlos đi pha hai ly cà phê, mới vừa đưa cho Chu Ngự một ly thì nghe anh nói “Mặc Dạ xoay xong rồi.”
“Xoay xong… Cái gì?” Lúc Carlos quay đầu lại thì vô cùng sững sờ.
Mặc Dạ ngáp một cái nằm sấp xuống, cái cục Rubik kia bị ném qua một bên, các mặt đều được xoay cùng màu với nhau.
“Nó so với tôi thông mình hơn nhiều.” Chu Ngự chỉ mình cười nói.
Vừa cười vừa kinh ngạc trí lực của Mặc Dạ.
Carlos lại làm thêm vài cái thí nghiệm có độ khó cao hơn, thậm chí còn có những câu hỏi hình học IQ của Đại học Harvard.
Mặc Dạ lần thứ hai thách thức độ hiểu biết với Carlos, nó làm đúng hết những câu hỏi IQ.
Carlos vô cùng hưng phấn, trong lòng rất cao hứng với chỉ số thông minh của Mặc Dạ.
“Còn chữ viết thì sao nhỉ? Nói không chừng Mặc Dạ còn biết cả chữ nữa!”
Nói xong, Carlos đi tìm cái bảng trắng đến.
Hắn bảo Chu Ngự viết tên tiếng Trung của mình lên bảng, sau đó chỉ chữ viết trên bảng nói “Mặc Dạ, đây là tên của Chu Ngự, mi xem rõ không?”
Mặc Dạ vươn cổ cẩn thận xem, sau đó gật đầu.
Carlos hưng phấn xóa chữ viết đi, sau đó bảo Chu Ngự viết thật nhiều những chữ khác trên giấy, những chữ viết giống với tên của Chu Ngự, Carlos xếp giấy trước mặt Mặc Dạ “Mặc Dạ, mi có thể tìm ra tên của Chu Ngự không?”
Mặc Dạ ngửa đầu nhìn Carlos, hắn nghĩ Mặc Dạ nghe không rõ nhưng liền thấy Mặc Dạ lấy hai tờ giấy ra, tờ thứ nhất là chữ ‘Chu’, còn tờ thứ hai là ‘Ngự, không một chút do dự nào.
Carlos ôm cổ Chu Ngự “Trời ạ! Dạ Linh có thể học chữ! Hơn nữa năng lực học tập so với con người còn giỏi hơn!”
Chữ viết của Trung Quốc vô cùng phức tạp, từ ngữ cũng rất nhiều, thế mà Mặc Dạ có thể phân biệt rõ ràng như vậy.
Chu Ngự đứng ngốc tại chỗ nhìn Mặc Dạ, đây chẳng phải… Anh có thể dạy chữ cho Mặc Dạ, sau đó cũng có thể hiểu được Mặc Dạ nghĩ gì?
Carlos còn dự định thí nghiệm thêm nhiều phương pháp phức tạp khác, Chu Ngự mượn Carlos vài quyển sách.
Dọc đường trở về, Chu Ngự ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng kích động.
Rốt cuộc anh cũng có thể dùng phương pháp giao tiếp của con người để nói chuyện với Mặc Dạ rồi.
Về tới phòng ngủ, Mặc Dạ trực tiếp nhảy lên giường, như thường ngày lăn lết trên gối đầu của Chu Ngự.
“Mặc Dạ, mi thích sách gì?” Chu Ngự sờ đầu Mặc Dạ, tuy rằng đây là thói quen thường ngày nhưng Chu Ngự cảm thấy Mặc Dạ trưởng thành rồi.
Điều này làm Chu Ngự không hiểu sao sinh ra lỗi giác đang già đi.
Mặc Dạ vươn chân trước mở vài cuốn sách trước mặt ra, nghiêng đầu tinh tế đánh giá, giống như đang xem lướt qua.
Cuối cùng, nó đè một quyển sách màu đen, trang sách bên trong hơi ố vàng.
“Là quyển này sao?” Chu Ngự không nghĩ tới Mặc Dạ lại chọn một quyển sách cũ.
Anh còn tưởng Mặc Dạ sẽ chọn một quyển sách có bìa bắt mắt.
Mặc Dạ dùng móng vuốt vỗ vỗ, ý nói muốn lấy quyển này.
“Mi cũng biết chọn quá ha, đây là quyển 《Chu Sinh tuyển tập》. Mi có biết nhà văn Chu Sinh là ai không?”
Mặc Dạ lắc đầu nhưng cũng tò mò dùng đầu cọ cọ cằm Chu Ngự.
Chu Ngự ôm lấy Mặc Dạ, mở quyển sách để trước mặt nó, dòng chữ lưu niệm ở trang đầu tiên làm Chu Ngự ngây ngẩn cả người, bởi có chữ kí ‘Tống Trí’.
Nét chữ thoạt nhìn có vẻ gò bó, kỷ luật nhưng rất tràn ngập tình cảm của người viết, dòng chữ lưu niệm này làm cho Chu Ngự có cái nhìn khác về Tống Trí.
Anh nghĩ đến chữ viết của Tống Trí mang theo cảm giác máy móc nhưng thật ra cũng phải như vậy.
Chu Ngự lật ra trang thứ nhất, anh bỗng nhiên có lỗi giác muốn tìm hiểu sâu hơn về thế giới nội tâm của Tống Trí.
Mặc Dạ vỗ vỗ mu bàn tay của Chu Ngự, ý nói ‘Sao anh còn chưa đọc cho tui nghe nữa?’
Chu Ngự hắng giọng, dùng âm thanh lạnh lùng không chút cảm xúc đọc “Đừng lo lắng về tuổi già đang đến, bạn tuy già nhưng vẫn rất đáng yêu. Hơn nữa nếu bạn trăm tuổi thì tôi cũng trăm tuổi, thế giới này cũng trăm tuổi. Tất cả mọi thứ cũng đều giống nhau mà thôi.”
Đây là lần đầu tiên Chu Ngự đọc văn chướng của Chu Sinh, có chút không hiểu lắm, anh cảm thấy Mặc Dạ cố ý chọn quyển sách này.
Mặc Dạ giống như biết rõ Chu Ngự nghĩ gì.
Nhìn có vẻ như Chu Ngự chỉ là đơn thuần đọc sách cho Mặc Dạ nghe, nhưng ẩn sâu trong đó là Mặc Dạ tựa như đang nói với Chu Ngự rằng nó không cần sinh mệnh trường tồn của mình để sống với sinh mệnh ngắn ngủi của Chu Ngự. Nó nguyện ý bồi Chu Ngự cùng nhau già đi.
Chu Ngự nhất thời cảm thấy buồn cười với sự bình tĩnh và lý trí của mình.
Mặc Dạ… Làm sao có thể… Nó cũng đâu có phải là con người. Anh đến từ thế giới khác mà nó lại thuộc về Nibelungen.
Mặc Dạ thấy Chu Ngự ngừng đọc thì quay đầu lại, vươn lưỡi liếm cằm Chu Ngự giống như đang an ủi Chu Ngự, làm anh tỉnh hồn lại.
“Tốt, tốt. Chúng ta tiếp tục nào.” Chu Ngự sờ sờ đầu Mặc Dạ, cố ý gác cằm mình lên đầu nó.
“Tôi sẵn sàng giao tiếp với nguồn cảm hứng này, nó luôn mang lại sự thoải mái cho tôi, tựa như vệt sáng của sao băng vậy, làm bừng sáng ước mơ mỏi mệt của tôi. Vĩnh viễn tồn tại một niềm an ủi… Ngay trong khoảnh khắc…”
Chu Ngự bỗng nhiên theo bản năng đoán rằng nếu đến lúc hợp đồng chấm dứt, thời điểm trở về, mình có thể đủ dũng khí nói lời từ biệt với Mặc Dạ sao?
“…Tỉnh lại cảm thấy yêu em vô cùng.”
Chu Ngự nhịn không được lấy tay đè hai mắt của mình lại nở nụ cười.
Đầu ngón tay của anh khều khều đôi cánh đã khép lại của Mặc Dạ “Mi mà biết yêu sao? Khái niệm này có lợi gì cho mi đâu chứ…”
Yêu là một khái niệm trừu tượng. Mặc Dạ đi theo Chu Ngự nghe bọn họ nói chuyện phiếm cũng biết được cái gì là giường, cái gì là sách, Chu Ngự là ai, nhưng cái yêu này lại không có cách nào hình dung được, Mặc Dạ sao có thể hiểu được chứ?
Khoảnh khắc anh đối mặt với ánh mắt của Mặc thì ngây ngẩn cả người.
Từ trước tới giờ Chu Ngự đều cảm thấy đôi mắt của Mặc Dạ rất đẹp, trong suốt đến tận cùng… Mà giây phút này đôi mắt màu hổ phách của nó tựa như biển cả rộng lớn, thâm trầm bao phủ hết thảy mọi thứ.
Mặc Dạ vươn cổ ra khẽ chạm lên môi Chu Ngự. Giống như đang trả lời Chu Ngự rằng nó cái gì đều hiểu được.
Thể giới của Chu Ngự run rẩy cả lên.
“Vật nhỏ nhà mi, toàn thích học xấu! Không được hôn lung tung!” Chu Ngự nhét đầu Mặc Dạ vào trong chăn.
Mặc Dạ ngọ nguậy chui ra.
Chu Ngự biết sức lực của mình không bằng Mặc Dạ, chỉ là nó muốn cùng anh vui đùa thôi.
Bỗng nhiên Mặc Dạ giang rộng hai cánh ra, tựa như một cái ôm ấp, bao phủ toàn bộ Chu Ngự.
Chu Ngự đặt tay lên mặt Mặc Dạ, anh hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Đôi cánh của Mặc Dạ đã lớn đến thế này rồi cơ à?
Hai mắt Mặc Dạ híp lại như đang cười. Chu Ngự biết nó muốn nói: Trước giờ đều là anh ôm tui, hiện tại tui cũng có thể ôm lại anh!
Chu Ngự buồn cười ngồi dậy nhìn Mặc Dạ nói “Mi còn muốn lớn lên nữa đó, chắc căn phòng này không chứa nổi mi đâu, đến lúc đó ra ngoài hành lang mà ngủ nha.”
Mặc Dạ nhìn Chu Ngự, giống như sợ anh nói thật, nó lập tức cuộn mình lại một khối, muốn chứng minh nó không có chiếm cứ không gian đâu.
Chu Ngự cười lớn.
Điều này làm cho mọi sầu não của anh tan biến. Anh có thể cảm nhận được sự ăn ý giữa anh và Mặc Dạ, nếu anh và Chu Thanh cũng trò chuyện vui vẻ như vậy thì tốt quá rồi.
Giữa anh và Chu Thanh có sự tôn trọng và thấu hiểu lẫn nhau. Chính là từ khi Chu Thanh trở thành giáo sư đại học mãi lo vùi đầu vào việc nghiên cứu, còn anh lại thường xuyên chấp hành một ít nhiệm vụ nguy hiểm, hai người ngày càng ít nói chuyện với nhau hơn.
“Mi nói xem, nếu ta và mi không hiểu ý của nhau thì làm sao có thể giao tiếp với nhau được?” Chu Ngự nhìn Mặc Dạ, bỗng nhiên cảm thấy vấn đề này thật thần kỳ.
Mặc Dạ mở một con mắt lười biếng nhìn Chu Ngự, tỏ vẻ khinh bỉ vấn đề này.
Ngày hôm sau tạm thời không có nhiệm vụ, Chu Ngự mang Mặc Dạ đến những khu vực tự do hoạt động trong căn cứ để đi dạo. Hiện tại mà có người nhìn thấy Mặc Dạ thì sẽ không còn sợ hãi như lúc trước nữa.
Chu Ngự tới khu vực nghiên cứu của Chu Thanh, vốn muốn thăm cậu một chút thì phát hiện dấu vân tay của mình không thể mở cửa được. Không biết là Chu Thanh không có thiết lập dấu vân tay của anh hay là do chính sách bảo mật của tập đoàn Cự Lực.
“Đi thôi, chúng ta đi gặp Carlos.”
Nhắc tới Carlos, Mặc Dạ lộ ra biểu tình không vui.
Chu Ngự ngồi xổm trước mặt Mặc Dạ, xoa đầu của nó.
“Mặc Dạ, kỳ thật Carlos đối với mi cũng không tệ lắm a.”
Mặc Dạ lắc đầu, ý nói: Tui khinh bỉ tên đó cứ làm mấy cái thí nghiệm thiếu muối.
Làm lơ việc Mặc Dạ không thích gặp Carlos, Chu Ngự vẫn rất muốn biết quá trình nghiên cứu xương cốt Dạ Linh của Carlos đã tới đâu rồi, tuy rằng theo đạo lý thì anh không việc gì phải quan tâm đến vấn đề này.
Carlos nhìn thấy Mặc Dạ thì vui vẻ hẳn lên, cúi người cười nói với Mặc Dạ “Mi sắp có đồng loại rồi đó. Mi hy vọng đó là một tiểu huynh đệ hay một cô nương xinh đẹp?”
Mặc Dạ đối với vấn đề này không thấy hứng thú, thậm chí có chút chán ghét. Nó đi ra sau lưng Chu Ngự, nằm sấp xuống.
“Mặc Dạ giống như không muốn chúng tôi mang hàng mẫu này về. Cho nên bác sĩ Carlos, trong quá trình nghiên cứu mọi người nên cẩn thận. Tôi sợ đến phút cuối sẽ xảy ra chuyện gì đó.”
Carlos nở nụ cười “Hiện tại chúng ta đã xác định Dạ Linh có chỉ số thông mình rất cao, nói không chừng nó bất mãn là vì sắp có một con Dạ Linh khác thay thế địa vị của nó ở đây. Chắc nó nghĩ muốn mình là số 1 trong lòng Chu Ngự anh đó mà. Tựa như một đứa nhỏ không muốn cha mẹ quan tâm anh chị em hơn nó.”
Chu Ngự bật cười.
Carlos hướng Chu Ngự vẫy tay, Chu Ngự nghiêng người qua, Carlos nhỏ giọng nói “Tôi dẫn anh đi xem tiến độ nghiên cứu hiện tại của chúng tôi.”
“Có thể sao?” Chu Ngự kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên là có thể.” Carlos nhìn Mặc Dạ “Bất quá Mặc Dạ có lẽ sẽ không muốn vào đâu. Tôi sợ nó kích động phá hư.”
Nghe có vẻ như là một lời nói đùa.
Mặc Dạ bất mãn dựa vào ngoài cửa, mà Chu Ngự đi theo Carlos vào bên trong.
Trong một cái bể dinh dưỡng trong suốt có một phôi thai. Nó rất nhỏ, đôi mắt nhắm lại, cuộn mình lại giống với tư thế bị nước ối của người mẹ bao lấy. Màng bọc bên ngoài hơi trong suốt, thoạt nhìn vô cùng mong manh dễ vỡ. Quan sát kỹ thì chỉ có thể thấy mờ mờ nhưng hình dạng lại tương tự như Mặc Dạ.
Trái tim Chu Ngự không hiểu vì sao đập nhanh, đây không phải là cảm giác vui sướng khi thấy sự tiến triển của nghiên cứu mà là cảm giác vô cùng chán ghét. Ngay cả Chu Ngự cũng không hiểu vì sao mình lại có tâm lý mâu thuẫn này.
“Rất thú vị đi… Sinh mệnh đúng là thật kỳ diệu. Mà chúng ta là người sáng tạo ra…”
Ánh mắt của Carlos tràn đầy chờ mong. (Ừ cứ chờ mong cho đã vào đi)
Chu Ngự lạnh nhạt cười, anh nói sang đề tài khác “Hôm nay Mặc Dạ có làm thí nghiệm gì không?”
“A, đương nhiên có chứ!” Carlos phục hồi tinh thần lại “Là thí nghiệm đo sức lực. Anh đã nói trực thăng không thể xuyên qua cơn bão do Vua Biển Mạng gây nên mà Mặc Dạ lại có thể. Chúng tôi muốn biết thể lực của Mặc Dạ tới đâu.”
“Chỉ có như vậy?” Chu Ngự hỏi.
“Đúng vậy. Có vấn đề gì sao?”
“Nếu anh muốn lấy hàng mẫu trên người nó để bồi dưỡng cho con Dạ Linh này thì nó sẽ không phối hợp đâu.” Chu Ngự nói.
Carlos bị Chu Ngự nói trúng tim đen liền lộ ra một tia xấu hổ.
Từ lúc Mặc Dạ tới đây, cảm xúc mâu thuẫn của nó rất lớn, khí gây mê cũng không có tác dụng đối với nó, Carlos không thể lấy được hàng mẫu trên người nó.
Còn Mặc Dạ hiện tại, nếu tâm tình nó tốt thì có thể phối hợp với Carlos làm một vài thí nghiệm kiểm tra trí lực để vui vẻ một chút. Nhưng nếu muốn động vào người nó, cho dù là một cọng lông tơ thì nó chắc chắn sẽ không đồng ý.
“Tôi cam đoan, hôm nay chỉ làm thí nghiệm kiểm tra thể lực mà thôi.” Carlos hứa hẹn.
Dù sao chỉ là ‘Hôm nay’ mà thôi.
Chu Ngự mở cửa thì thấy Mặc Dạ đang nằm ngây đơ trên mặt đất, vừa nghe thấy bước chân của Chu Ngự liền đứng dậy đi theo sau anh.
Tác giả có lời muốn nói: Đây là thú nhận của Mặc Dạ ~~~