Các nghiên cứu viên cúi người ôm đầu thét lên.
Bạch Ánh Đình chỉ ngẩng đầu lên, thời gian trong lúc này tựa như ngừng trôi, những con thằn lằn vẫn còn đang giữ nguyên tư thế nhảy trong không trung thì đột nhiên ở cuối phần đuôi của nó bị phân giải với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, máu thịt văng tung tóe khắp nơi, thi thể be bét máu me của bọn chúng rơi rải rác xung quanh Bạch Ánh Đình.
Lí Khiêm choáng váng khi được chứng kiến một màn kinh dị đặc sắc như thế này.
“Mau mở cửa ra! Tôi phải đuổi kịp Chu Thanh!”
Bạch Ánh Đình cầm điện thoại vô tuyến nói.
Lí Khiêm lập tức mở cửa ra, Bạch Ánh Đình nhanh chóng đuổi theo, áo khoác màu trắng bay phấp phới ở phía sau hắn tựa như một con diều đang chao liệng trên bầu trời.
Đồ Lâm đang vác tiến sĩ Khương bỗng nhiên dừng lại, thân thể của gã tựa như bị luồng sức mạnh nào đó trói buộc, cho dù gã có gồng sức bao nhiêu thì cũng không thể cử động, giống như bị đóng đinh tại chỗ vậy.
Chu Thanh vốn theo sát Đồ Lâm cũng dừng lại theo, cậu cho rằng Đồ Lâm sắp làm gì đó với cậu nhưng qua một hồi gã vẫn không xoay người lại.
Trên phía trần nhà kim loại cách đó không xa vang lên tiếng nứt chói tai, sau đó có một người tuổi trẻ mặc trang phục rằn ri nhảy xuống từ khe nứt đó.
Mái tóc màu đen của hắn gợn sóng trong không khí rồi nhẹ nhàng rũ xuống, lúc mũi chân chạm đất không hề phát ra tiếng động nào, hắn có dung nhan anh tuấn khiến người ta theo bản năng đi mô tả từng đường nét trên đó, cùng với bá khí đế vương tỏa ra quanh thân làm cho Chu Thanh nhớ đến Mặc Dạ.
Sự kinh ngạc trong mắt Đồ Lâm dần biến thành ý cười điên cuồng “Ta còn tưởng là Thủy tổ Ymir rách nát đó chứ! Thì ra là ngươi nha, tiểu chủ nhân của ta.”
“Không được gọi ta là tiểu chủ nhân.” Tống Lẫm đi tới trước mặt Đồ Lâm, nhẹ nhàng đỡ lấy tiến sĩ Khương bị gã vác lên vai.
Tiến sĩ Khương nhìn Tống Lẫm, trong nhất thời không biết nên nói gì.
“Chú nhỏ không sao chứ?” Tống Lẫm quay đầu lại, giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Tiến sĩ Khương há miệng rồi đột nhiên hung hăng đẩy Tống Lẫm một cái “Đã nói nhóc không được về đây rồi mà! Cái thằng này sao khi không lại trở về thế hả! Oắt con ngu ngốc ngu ngốc! Nhóc sẽ biến mọi cố gắng của Tống Trí thành công cốc hết đó!”
“Là ba ba bảo con quay lại đây để cứu chú.” Tống Lẫm trả lời.
“Xung quanh đây đều bị giám sát nghiêm ngặt, bọn họ sẽ phát hiện ra nhóc trở về đây để cứu chú!”
Tiến sĩ Khương sốt ruột không thôi, còn Chu Thanh thì bị một màn trước mắt làm ngây ngốc cả người, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Người trẻ tuổi tên Tống Lẫm đang bị dạy dỗ trước mặt này rõ ràng không phải là người bình thường, cậu nhớ lại Tống Trí đã từng nuôi dưỡng một sinh vật cấp S tên là Tống Lẫm. Nhưng cái người Tống Lẫm này đến đây là để cứu tiến sĩ Khương, vậy thì quan hệ giữa tiến sĩ Khương và Tống Trí rốt cuộc là như thế nào?
“Con đã phá hết các thiết bị giám sát, không có ai nhìn thấy con đi vào, và còn… Có cần con giết người này không?” Tống Lẫm nhìn về phía Chu Thanh.
“Không được! Cậu ta không phải là tâm phúc của tập đoàn Cự Lực! Mà là bạn của chú đó!” Tiến sĩ Khương lập tức che chắn trước mặt Chu Thanh.
“Vậy thì con sẽ bảo vệ hắn.” Giọng nói của Tống Lẫm từ đầu tới giờ vẫn lãnh đạm như vậy.
“Ngài không nên gọi người khác là ‘Ba’ của mình, như vậy thì người cha chân chính của ngài sẽ thất vọng lắm.” Đồ Lâm cười lạnh.
“Ta tự quyết định ai là cha ta.”
Tống Lẫm nghiêng mặt nhìn Đồ Lâm, đôi mắt của hắn lóe lên ánh sáng vàng, sức manh thuộc về hắn phóng ra từ đôi mắt đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong đầu Đồ Lâm, gã có cảm giác toàn bộ xương cốt cùng với mỗi tế bào đều vang vọng lên âm thanh răng rắc.
Tống Lẫm muốn giết gã.
Ngay trong lúc sức mạnh của Tống Lẫm sắp tiến vào nơi sâu nhất trong đầu của Đồ Lâm khiến gã chết ngay tại chỗ, bỗng nhiên có một luồng sức mạnh tuyệt đối cường thế xông ra, đẩy lùi sức mạnh của Tống Lẫm ra khỏi cơ thể của Đồ Lâm, gã vốn đang đau đớn không dứt thì dùng sức hít sâu một hơi rồi cúi người thở dốc, gã nhìn Tống Lẫm lộ ra nụ cười đắc ý “Xem ra có người không muốn ta chết. Và còn, chúng ta không thể quyết định ai là cha của mình được, bởi vì gen mới có quyền đó, ngài nên hiểu rõ thực tế đi. Cha của ngài sẽ dạy cho ngài biết thế nào là chân chính mạnh mẽ.”
Tống Lẫm nghiêng mặt sang một bên muốn áp chế luồng sức mạnh trong đầu Đồ Lâm kia nhưng lại bị hất văng ra ngoài.
Rất rõ ràng, luồng sức mạnh kia mạnh hơn Tống Lẫm rất nhiều.
Không chỉ có như thế, Đồ Lâm vốn bị Tống Lẫm cố định tứ chi hiện giờ đã có thể tự do hoạt động.
“Đây là thời điểm cho ngài nếm thử sức mạnh thực sự của cha mình.”
Gã vừa dứt lời, Tống Lẫm đột nhiên quỳ một chân xuống như bị ai đó thụi một cú vào ngực, hắn vươn tay siết chặt vị trí trái tim của mình, trông có vẻ hô hấp rất khó khăn.
“Tống Lẫm, Tống Lẫm, nhóc sao rồi?” Tiến sĩ Khương lo lắng không thôi, nhưng Tống Lẫm không cón sức để trả lời hắn.
“Tiến sĩ Khương xin hãy yên tâm đi, Đế Hân sẽ không tổn thương con trai của ngài ấy đâu, ít nhất trong phạm vi có thể tha thứ của ngài.”
Danh tự ‘Đế Hân’ này làm cho tiến sĩ Khương run rẩy cả lên, hắn kinh ngạc nhìn Đồ Lâm “Anh cư nhiên tìm được Đế Hân? Có phải anh đã cấu kết với hắn rồi không? Chả trách anh lại có thể vượt qua khỏi cấp bậc sức mạnh của Hoa Thược Dược Tử Vong và có thể điều khiển một sinh vật cấp A như Đằng Xà!”
“Đúng vậy, đây không phải là lần đầu tiên tôi hợp tác với Đế Hân. Ngài ấy so với tập đoàn Cự Lực còn đáng tin hơn nhiều. Tiến sĩ Khương, anh cảm nhận được sự sợ hãi chưa? Hay là anh rốt cuộc cũng hiểu ra nên chọn bên phe nào mới là quyết định sáng suốt nhất, hửm?”
Ngay tại lúc Đồ Lâm vươn tay muốn vác tiến sĩ Khương lên vai mình thì bỗng nhiên đầu ngón tay của gã cứng còng rồi phát ra âm thanh răng rắc như bị luồng sức mạnh nào đó bẻ gãy, cuối cùng các khớp ngón tay của gã đứt thành từng đoạn nhỏ.
“A…” Đồ Lâm che tay mình lùi lại về phía sau, gã nghiêng mặt hung hăng nhìn Bạch Ánh Đình đang chạy tới.
“Giáo sư Bạch!” Chu Thanh vừa thấy Bạch Ánh Đình thì rốt cuộc cũng cảm nhận được hy vọng.
Biểu tình trên mặt Bạch Ánh Đình vô cùng nghiêm túc, hắn chắn trước mặt Chu Thanh rồi liếc nhìn Đồ Lâm tựa như đang nhìn một con kiến hôi.
“Ngươi cho rằng Đế Hân mới là sinh vật cường đại nhất Nibelungen này sao?”
Đồ Lâm ngước mắt nhìn hắn cười lạnh “Chứ chẳng lẽ là ngươi? Ít nhất Đế Hân không có bị nhiễm bệnh độc, vẫn còn giữ được sức mạnh chân chính của một sinh vật cấp S, còn ngươi? Ngươi hiện tại đã rất suy yếu rồi, không phải sao? Nếu không nhờ vào khả năng thẩm thấu của ngươi thì ngươi làm sao có thể dùng cơ thể của một con người làm trung gian môi giới chứ?”
“Ngươi thật là ngây thơ. Nếu như Đế Hân không có bị nhiễm bệnh độc, gã căn bản không thèm để mắt đến cái gọi là ‘con trai’. bởi vì gã dễ dàng có được đứa thứ hai, thứ ba. Gã có thể ung dung hủy diệt đứa con trai không biết nghe lời là Tống Lẫm, trừ phi gã đã biết bản thân bị nhiễm bệnh độc, sau lần tự chữa trị trước, gen của gã đã không thể truyền đến hậu đại được nữa.”
“Giáo sư Bạch…” Chu Thanh kinh ngạc nhìn bóng lưng của Bạch Ánh Đình, cậu tựa hồ đang chắp vá lại chân tướng.
Tại sao anh ta lại xuất hiện bên cạnh mình? Tại sao mình lại cảm thấy anh ta trông rất quen thuộc? Tại sao anh ta có thể mang mình chạy thoát khỏi sự tấn công của Kiếm Xương Bướm? Hơn nữa đám thằn lằn quái vật kia căn bản không phải là đối thủ của một nghiên cứu viên như anh ta. Mà câu trả lời cho mọi nghi vấn của cậu đã gần ngay trước mắt.
“Vậy thì sao, ngài ấy cũng mạnh hơn so với Thủy tổ Ymir yếu ớt sắp chết như ngươi!” Đồ Lâm cười lạnh, nhưng ánh mắt của gã lại không thể che giấu được sự sợ hãi.
“Được rồi, vậy thì ta cho ngươi thử cảm nhận 1% sức mạnh của ta.”
Dứt lời, Bạch Ánh Đình liền đi tới trước mặt Đồ Lâm đang quỳ một chân trên mặt đất, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào mắt của Đồ Lâm, gã tựa hồ biết được gì đó liền muốn quay mặt sang chỗ khác, nhưng lại có một luồng sức mạnh vô hình khống chế đầu óc của gã, bắt buộc gã phải đối mặt với ánh mắt của Bạch Ánh Đình.
Sức mạnh của Bạch Ánh Đình khác biệt hoàn toàn với Tống Lẫm, sức mạnh của hắn mang theo sự lôi cuốn cứng cỏi, được tôi luyện từ thuở khai sơn lập địa, dễ dàng tiến vào mỗi một tế bào trong cơ thể của Đồ Lâm, gã có thể cảm nhận rõ ràng thân thể của mình đang từ từ bị phân giải ra.
Gã đau đớn gào thét, trừng mắt nhìn Bạch Ánh Đình với sự căm hận lẫn tuyệt vọng.
Sức mạnh của Bạch Ánh Đình khác với Đế Hân, sức mạnh của hắn được hình thành từ hàng tỉ tỉ năm, đủ khả năng quyết định sống chết của một sinh vật bất kì ở Nibelungen, điều này làm cho Đồ Lâm sợ hãi không thôi.
Ngay tại một giây đó, khóe mắt của Bạch Ánh Đình đột nhiên rỉ máu làm cho Chu Thanh giật mình.
Đồ Lâm vốn đang hấp hối sắp chết liền hít sâu một hơi, gò má rướm máu của gã cùng với bắp thịt bị nứt ra dần dần khép lại.
Đồ Lâm chợt đứng dậy gắng gượng chạy ra ngoài.
Gã phải lập tức rời khỏi phạm vi sức mạnh của Bạch Ánh Đình, nếu như bị hắn bắt lại được thì chắc chắn gã sẽ chết không toàn thây!
Bạch Ánh Đình cũng lập tức đuổi theo “Ngươi cho là ngươi có thể chạy thoát được sao?”
Đồ Lâm quay đầu lại nhìn thấy khóe mắt của Bạch Ánh Đình đang rỉ máu nhưng lại kiên quyết đuổi theo gã.
“Cơ thể tạm bợ này vốn không thể chịu nổi sức mạnh to lớn như vậy của ngươi! Nếu như ngươi cứ tiếp tục dùng sức mạnh giết ta thì chủ nhân của cơ thể này cũng sẽ chết theo!”
Đồ Lâm vừa chạy trốn vừa hô to.
“Ngươi cảm thấy ta sẽ quan tâm sao?” Giọng nói của Bạch Ánh Đình như phảng phất vang lên từ dưới địa ngục, chèn ép thần kinh của Đồ Lâm, gã chật vật chạy trối chết, vừa vọt ra khỏi căn cứ liền lập tức nhảy lên đầu Đằng Xà.
Đằng Xà nhanh chóng xê dịch thân thể buông lỏng căn cứ rồi dùng tốc độ sao xẹt chạy trốn khỏi đây.
Đồng thời, vách tường kim loại của căn cứ bị Đằng Xà siết chặt nãy giờ phát ra âm thanh bùm bùm, toàn bộ căn cứ trừ phần bên trong ra thì hơn một nửa diện tích bên ngoài đều đã biến thành đống đổ nát.
“Giáo sư Bạch! Giáo sư Bạch!” Tốc độ của Bạch Ánh Đình quá khủng, Chu Thanh chỉ có thể xa xa chạy theo bóng lưng của bọn họ.
Chu Thanh một đường chạy ra khỏi căn cứ, nhìn khắp xung quanh toàn là đống đổ nát rồi nhìn đến hoàng hôn đỏ rực phía cuối chân trời, Chu Thanh cảm thấy không rét mà run, chỉ số nguy hiểm của thế giới này cao hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cậu.
Bạch Ánh Đình đang đứng ở lối ra đổ nát, hắn hơi ngửa đầu ngắm nhìn phương hướng chạy trốn của Đằng Xà, phảng phất như một bị thần thủ hộ bên vách đá.
Chu Thanh nhìn bóng lưng đối phương, đột nhiên cậu cảm thấy khoảng cách giữa mình và Bách Ánh Đình trở nên thật xa xôi.
“Đừng sợ, gã đã đi xa rồi.” Bạch Ánh Đình khôi phục lại giọng nói dịu dàng thường ngày.
Chu Thanh thở phào một hơi “Giáo sư Bạch…”
Khoảnh khắc hắn xoay người lại kia, Chu Thanh liền giật mình.
Hai mắt Bạch Ánh Đình đang chảy máu, ngay cả lỗ tai và lỗ mũi đều chảy ra rất nhiều máu. Tình cảnh trước mắt này làm cho Chu Thanh nhớ tới Mặc Dạ.
Mặc Dạ bị phong ấn sức mạnh vì Chu Ngự mà phát điên, vô số sinh vật nguy hiểm cảm nhận được cơn thịnh nộ của Mặc Dạ mà tấn công căn cứ, lúc đó Mặc Dạ đã vượt quá giới hạn của mình, tình trạng của y chả khác gì Bạch Ánh Đình trong lúc này.
Bạch Ánh Đình khẽ lung lay thân thể ngã sấp về phía trước, Chu Thanh bất chấp tất cả chạy vội tới đỡ lấy hắn.
“Giáo sư Bạch, anh sao rồi! Anh mau tỉnh lại đi, hãy nhìn tôi này!” Chu Thanh lau sạch khuôn mặt đầy máu của hắn thì mới phát hiện thân thể của hắn đã lạnh như băng, thậm chí còn bắt đầu run rẩy.
Chu Thanh lập tức cởi áo khoác trắng Blouse của mình ra đắp lên người Bạch Ánh Đình rồi hô lớn “Có ai không! Mau tới đây đi! Giáo sư Bạch xảy ra chuyện rồi!”
Lúc này, tiến sĩ Khương và Tống Lẫm nghe thấy tiếng liền chạy tới.
“Hắn đã tiêu hao hết sức mạnh của mình, mà cơ thể của con người vốn không thể chịu đựng sức mạnh to lớn của Thủy tổ Ymir, nội tạng bên trong đã bị tổn thương nặng, Thủy tổ Ymir đã rời khỏi cơ thể của người này rồi, bây giờ các người cần tìm bác sĩ có trình độ chuyên môn cao để vá lại cơ quan nội tạng đã bị xuất huyết của người này.” Tống Lẫm nói.
“Đúng rồi, Hàn Lật Đẳng vẫn còn ở đây, còn có bác sĩ Daniel nữa! Chúng ta phải nhanh chóng đưa giáo sư Bạch đến phòng cấp cứu!” Chu Thanh khôi phục lại sự tỉnh táo.
Tiến sĩ Khương xoay người lại nhìn chằm chằm Tống Lẫm “Nhóc không thể tiếp tục ở đây được nữa, lập tức rời đi mau.”
Tống Lẫm đứng dậy, rũ mi mắt nhìn tiến sĩ Khương “Vậy thì… Hẹn gặp lại chú sau. Nhớ bảo vệ tốt bản thân.”
“Hãy đi tìm Tống Trí, chú sợ Đồ Lâm sau khi chạy trốn sẽ trả thù anh ta mất.” Tiến sĩ Khương nhắc nhở.
Dứt lời, Tống Lẫm liền nhảy ra khỏi đống đổ nát, trượt xuống một vách tường bị sập nghiêng, vững vàng tiếp đất rồi nhanh chóng mất hút.
Tiến sĩ Khương thở dài nhìn theo phương hướng hắn rời đi.
Hắn và Chu Thanh mỗi người một bên đỡ lấy bả vai của giáo sư Bạch đưa người quay lại căn cứ, rồi trực tiếp mang tới phòng cấp cứu.
Người chủ trì cuộc phẫu thuật là Hàn Lật Đẳng vì bác sĩ Daniel có nhiệm vụ đột xuất nên đã rời khỏi căn cứ. Chuyện này gây áp lực cực lớn cho tiểu tổ của Hàn Lật Đẳng.
Nhưng cho dù như thế nào thì cuối cùng giáo sư Bạch cũng đã qua khỏi cơn nguy hiểm.
Trong lúc này, đoàn xe của Tống Trí đang chạy bon bon về căn cứ.
Màn đêm sắp buông xuống.
Cả ngày lái xe chạy tới chạy lui, luôn lâm vào tình trạng cảnh giác cao độ, Ngô Vận lắc lắc bao thuốc lá ngậm lấy một điếu, liếc nhìn mọi người xung quanh một hồi, cuối cùng vẫn không có đốt.
“Sao không hút?” Chu Ngự hỏi.
“Không có bật lửa.” Ngô Vận nhếch mép.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ là Tống Trí ngồi phía sau bỗng nhiên ném một cái bật lửa cho hắn.
“Tôi coi như đây là sự cho phép hút thuốc nha.” Ngô Vận cười ra tiếng “Không ngờ Tống tiên sinh cũng hút thuốc nữa.”
“Nicotin giúp cho tôi tập trung tinh thần hiệu quả hơn, cậu không cảm thấy như vậy sao?” Tống Trí lãnh đạm đáp lại.
(Nicotin là dạng hóa chất có trong một vài thực vật thuộc họ cà như thuốc lá. Đây là một chất độc thần kinh rất mạnh ảnh hưởng rất lớn đối với côn trùng nên thường được sử dụng như thuốc trừ sâu. Còn đối với động vật có vú, nhất là con người thì lại là một chất kích thích mạnh, dễ gây nghiện và khó bỏ.)“Haizz, sau chuyến đi này về căn cứ, tôi mới có thể làm bạn với khói thuốc.” Ngô Vận nói.
“Cấp độ giữa hai chúng ta kém nhau nhiều lắm, cậu vẫn nên hút đi.”
“Nếu Tống tiên sinh có thể cho tôi một điếu thuốc ngon thì cấp độ của tôi sẽ tăng lên rất nhiều.”
“So với rượu chát, ít nhất cậu còn có mắt thưởng thức thuốc lá ngon, tôi sẽ tạm chấp nhận lời đề nghị này.”
Ngô Vận điều chỉnh kính chiếu hậu, vừa vặn nhìn rõ khuôn mặt của Tống Trí “Tống tiên sinh, vừa rồi là ông đang cười đó hả?”
“Tôi không có.” Tống Trí lạnh lùng nói.
“Lúc ông cười trông đáng yêu lắm đấy.” Ngô Vận trêu đùa.
“Thời điểm ngươi cười thì chắc chắn nơi đó của Tống Lẫm sẽ cứng lên.” Mặc Dạ nghiêng mặt nhìn Tống Trí, đôi mắt hẹp dài không có bị hòa làm một vào màn đêm như ánh trăng, ngược lại càng sáng hơn và tràn đầy cảm giác thần bí.
Bất thình lình, Chu Ngự giơ tay đè đầu Ngô Vận xuống, một viên đạn xuyên qua cửa kiếng của xe, ghim vào thân cây bên cạnh.
“Là súng ngắm!” Ngô Vận đổ mồ hôi lạnh, nếu như không có Chu Ngự phản ứng kịp lúc, giờ nãy hắn đã trở thành cái xác không hồn rồi.
“Tất cả nhân viên cẩn thận, có tập kích!” Chu Ngự cầm bộ đàm thông báo cho đoàn xe đi theo sau bọn họ.
Chu Ngự lắp ráp xong khẩu súng trường, thế nhưng đối với khu rừng rậm rạp này, căn bản không thể trong một thời gian ngắn là có thể xác định được vị trí bắn tỉa của đối phương.
Hơn nữa tay súng bắn tỉa bên phe địch không chỉ có một, rất nhanh, có nhiều người lái xe đã bị bắn trúng, những cái xe bị bắn trúng lập tức mất tay lái đụng vào thân cây, những đội viên khác cũng nhanh chóng rời khỏi xe ẩn mình vào phía sau cây cổ thụ, nhưng vẫn có người bị bắn trúng trong lúc di chuyển.
“Tay bắn tỉa của căn cứ số ba lợi hại đến thế ư?” Ngô Vận vừa lái xe vừa lo lắng hỏi.
“Tôi không có ấn tượng.” Tống Trí cúi đầu.
Mặc Dạ đột nhiên la lớn “Mau dừng xe lại!”
“Sao vậy? Dừng ở chỗ này để thành bia ngắm à” Ngô Vận tuy nói vậy nhưng vẫn dừng xe lại.
“Phía trước có chôn mìn.” Chu Ngự nói xong liền dứt khoát mở cửa đi xuống, cúi thấp người hết mức có thể, ngay lúc đó, có vài phát đạn sượt qua gót chân cùng với sống lưng của anh nhưng anh đều thần kì tránh được. Năng lực phản ứng của anh so với trước tăng lên không ít.
Ngô Vận đi theo sau lưng Chu Ngự, Mặc Dạ bảo vệ Tống Trí, nhưng nhân viên khác cũng rối rít xuống xe, chẳng qua là có không ít người bị bắn trúng.
“Sao cậu biết ở phía trước có chôn mìn?” Ngô Vận nâng súng đề phòng cùng mọi người trốn dưới tán cây, ở trong bóng râm so với bãi đất trống còn an toàn hơn nhiều.
“Tôi ngửi thấy mùi thuốc nổ.” Chu Ngự nói.
“Không thể nào? Tôi chỉ ngửi được mùi mồ hôi trên người mình mà thôi.” Ngô Vận lấy ra kính ngắm đêm đeo lên mắt, cẩn thận tìm kiếm tay súng bắn tỉa trốn trong bóng tối, nhưng chẳng khác gì mò kim đáy biển, hoàn toàn vô dụng.
“Là do bệnh độc mà Đồ Lâm tiêm vào trong người Chu Ngự đã sinh ra biến dị, chẳng qua loại biến dị này làm cường hóa cơ thể của Chu Ngự và tăng sự nhạy bén của ngũ quan và khả năng cảm ứng, và cũng hoàn toàn không giống với đám thằn lằn quái vật bị tướt mất lí trí, tôi nghĩ đó là bởi vì Mặc Dạ từng cứu sống Chu Ngự mà trao đổi huyết dịch với cậu ta. Tiến sĩ Khương cho rằng hệ thống miễn dịch của con người và khả năng tự chữa lành của sinh vật cấp S có cơ chế hoạt động giống như nhau. Cho nên đã trợ giúp Chu Ngự chống lại được bệnh độc và tiến hóa thân thể.”
“Thì ra là như vậy, Mặc Dạ nè, ngươi cũng trao đổi một chút huyết dịch của ngươi cho ta đi.” Ngô Vận nói.
“Xin lỗi nha Ngô Vận, tôi không được anh nuôi lớn nên gen của hai chúng ta không có giống nhau.”
Ngay lúc đó, bọn họ cảm nhận được có người đang cấp tốc đi về phía này, hơn nữa là rất nhiều người.
“Xem ra người bên căn cứ số ba đúng là không ít. Tống tiên sinh, ngươi nên tăng mị lực của bản thân lên chút đi, ngươi xem đó, Đồ Lâm có thể dễ dàng làm cho căn cứ số ba nhanh chóng đầu quân cho gã, mà ngươi chỉ có mỗi mình ta và Chu Ngự là đáng giá tín nhiệm.”
“Ta cũng đã sắp xếp người mà ta tín nhiệm vào địa phương cần đi rồi.” Tống Trí trả lời.
“Cái gì? Vậy thì ta và Chu Ngự thì sao? Vì mệnh lệnh của ngươi, hai chúng ta đã phải rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng đó, vậy mà cũng không thể có tên trong danh sách tín nhiệm của ngươi à?”
“Không phải là do ta làm, mà là mệnh lệnh của tiến sĩ Cook.”
Ngay trong lúc này, Ngô Vận và Chu Ngự liếc nhau gật đầu một cái, hai người cầm súng vọt ra khỏi nơi ẩn nấp, không phân biệt đông tây nam bắc liền xả súng kịch liệt.
Chu Ngự bỗng nghiêng người đẩy ngã Ngô Vận, viên đạn bắn vào phần lưng của anh, cảm ứng quá mức rõ ràng làm cho Ngô Vận suýt vọt tim ra ngoài.
“Chu Ngự! Chu Ngự cậu sao rồi!” Ngô Vận nhanh chóng ngồi dậy cầm súng phòng bị, một phát bắn trúng một tên đang có ý định bắn bọn họ.
“Không chết được.” Chu Ngự đứng dậy giống như không có bị thương gì.
Lúc này Ngô Vận mới nhớ lại lời nói của Tống Trí, trong cơ thể Chu Ngự đang chảy dòng máu của Mặc Dạ, bây giờ anh đã có được siêu năng lực tự chữa lành vết thương.
Còn Mặc Dạ thì nhảy từ trên cành cây xuống đạp gãy cổ của một tên trong phe địch, sau đó xoay cùi trỏ húc gãy xương sống của tên kế tiếp, âm thanh vỡ vụn của xuống cốt vang vọng trong mảnh rừng rậm.
Ngay trong lúc này có một quả lựu đạn được ném ra từ một bụi cây, mục tiêu là đầu của Chu Ngự.
Lúc Chu Ngự còn đang xoay người thì Mặc Dạ đã đứng chắn sau lưng anh, một tay vững vàng bắt lấy quả lựu đạn đang bay tới.
“Anh nên cẩn thận một chút. Nếu như bị nổ trúng đầu thì cho dù anh có năng lực tự chữa lành của sinh vật cấp S nhưng nếu đã vượt xa ngoài khả năng của tôi thì anh sẽ chết.” Mặc Dạ lạnh lùng nói.
“Thôi chết!” Chu Ngự bỗng nhiên nhận ra gì đó liền lập tức xoay người lại.
Tống Trí từ từ đi ra khỏi phía sau cây cổ thụ.
Hắn hơi ngửa cằm lên, lộ ra biểu tình lạnh lùng.
Tất cả tiếng súng đều ngừng lại.
Người đang đứng sau lưng Tống Trí, chính là Đồ Lâm.
“… Đồ Lâm… Sao gã lại ở đây…” Ngô Vận há hốc miệng.
“Tôi phải chạy như bay mới tới được đây đón các người đó.” Đồ Lâm chọt chọt miệng súng vào ót của Tống Trí.
Bắp thịt toàn thân của Chu Ngự căng lên, anh nâng súng chỉa về phía Đồ Lâm, Tống Trí bất đắc dĩ chắn trước mặt Đồ Lâm.
Ánh mắt Mặc Dạ lạnh xuống, con ngươi biến thành màu vàng rực.
“A ha, Mặc Dạ… Ta biết sức mạnh của ngươi, ngươi có thể thử xem liệu sức mạnh của ngươi có thể xâm nhập vào bên trong cơ thể của ta không?”
Mặc Dạ nhíu mày lại “Là Đế Hân? Gã đang bảo vệ ngươi. Mặc dù có thể ta sẽ tiêu hao không ít sức mạnh so với bình thường nhưng ta vẫn có thể giết chết ngươi.”