Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 86

Ngay tại lúc Isaac sắp nổ súng bắn thủng đầu đối phương, Chu Ngự liền nắm lấy họng súng của hắn giơ lên.

“Ngài Eaton, ngài nhất thiết phải giết thêm một người nữa trước mắt nhiều nghiên cứu viên như vậy sao?” Chu Ngự lạnh giọng hỏi.

Isaac nhìn vào ánh mắt của Chu Ngự, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Ngay trong nháy mắt, trong nụ cười ấm áp đó xuất hiện một tia sát khí, hắn xảo diệu tránh thoát khỏi cổ tay của Chu Ngự, rồi đưa súng nhắm ngay ngực của anh, tốc độ nổ súng làm người ta không thể bắt kịp nổi.

Ngô Vận kinh hoảng đứng phắt dậy, Hàn Lật Đẳng đứng cách đó không xa hốt hoảng làm rơi ly rượu, song song với âm thanh vỡ vụn của thủy tinh, Chu Ngự vừa nghiêng người sang một bên vừa vươn tay ra với tốc độ sét đánh tháo hết đạn trong khẩu súng của Isaac. Cánh tay còn lại đặt ngay cổ họng của Isaac, áp ngã hắn xuống bàn ăn.

Bàn ăn chấn động dữ dội.

Chu Ngự lạnh lẽo nhìn đối phương, còn đám vệ sĩ của Isaac nhanh chóng rút súng nhắm ngay phía Chu Ngự.

Isaac nằm trên bàn ăn, sợi tóc ngắn màu đay rơi ra phía sau đầu làm lộ ra cái trán, điều này khiến sống mũi của hắn như cao thêm một chút.

Hắn lơ đễnh cười một tiếng, hung hăng đập khẩu súng không đạn vào lưng Chu Ngự.

Chu Ngự dứt khoát tránh khỏi, còn Isaac thì thong thả đứng dậy, rất có phong độ chỉnh chu lại bộ vest của mình.

“Thân thủ của cậu không tệ.”

“Cám ơn.” Chu Ngự trả lời.

“Cậu nói không sai, nơi này có rất nhiều nhân viên làm việc cho tập đoàn Cự Lực. Làm sao có thể giết người trước mắt họ được chứ.” Isaac phất tay một cái, những vệ sĩ kia liền cất súng vào.

Hắn đi tới trước mặt tên đội viên kia, nhấc tay thay đối phương chỉnh sửa lại cổ áo.

“Tao không cần mày giả vờ giả vịt làm bộ làm tịch! Mau một phát bắn chết tao đi! Để cho mọi người ở đây thấy rõ bộ mặt thật của chúng mày!”

“Tôi còn chưa nói cho anh sống tốt nha. Khi anh tìm mọi cách đến đây thì đã làm trái với ước định của bản thân đã kí kết với tập đoàn. Là thời điểm để cho mọi người biết, ở trên thế giới này, tập đoàn Cự Lực đã cho mọi người sự bảo vệ như thế nào.”

Dứt lời, hai tên vệ sĩ một trái một phải kèm chặt tên đội viên kia đưa người ra ngoài căn cứ.

Màn hình ti vi to lớn trong phòng ăn không còn chiếu MV ca nhạc nữa mà là hình ảnh bên ngoài căn cứ thông qua máy giám sát.

Tên đội viên kia đang đứng trước cửa căn cứ, mặc dù trên mặt gã là biểu tình vô tư lự, nhưng bả vai run rẩy đã bại lộ nỗi sợ hãi của gã.

Isaac nhìn mọi người trong nhà ăn, cười một tiếng nói “Mọi người có thể tiếp tục dùng cơm, hãy quên hết chuyện hồi nãy đi.”

Ngô Vận khẽ hừ một tiếng “Đúng là đủ dối trá.”

Ngay lúc đó, bên trong bãi cát ở ngoài căn cứ có cái gì đó đang chuyển động.

Mọi người rối rít ngẩng đầu lên nhìn màn hình.

Mấy con Tuyến Tính Sa Trùng từ dưới lớp cát phóng ra, há to miệng cắt đứt nửa người của tên đội viên đó rồi kéo vào trong cát.

Một màn này vô cùng kích thích thị giác.

“Á—-” Một vài nữ nghiên cứu viên thét toáng lên.

Còn những người khác vội vàng quay mặt sang chỗ khác.

Mặc dù chuyện như vậy chỉ xảy ra ở bên ngoài căn cứ, nhưng rất có khả năng sẽ xảy ra ngay trên người mình, vì vậy ai ai cũng cảm thấy bất an.

Tuy Chu Ngự và Ngô Vận không phải lần đầu nhìn thấy hình ảnh này nhưng trong lòng vẫn rất không thoải mái.

Đây vốn là bữa tối khiến người ta mong đợi nay lại kết thúc trong bầu không khí vô cùng u ám.

Chu Ngự và Mặc Dạ trở về phòng ngủ.

Vừa mới bước chân vào thì Mặc Dạ liền đẩy ngã Chu Ngự xuống giường.

Chu Ngự hơi cảm thấy kinh ngạc vì không ngờ Mặc Dạ lại làm như vậy, anh nhanh chóng giơ chân đá lên người Mặc Dạ, nhưng Mặc Dạ lại nắm vững lấy cổ chân anh.

“Này— Em lại phát khùng gì đấy!” Chu Ngự nghiêng mặt nhìn Mặc Dạ.

Nhưng sâu trong nội tâm anh lại có một sự mong chờ vô hình.

Tiểu quỷ này sẽ làm gì với mình đây?

Không biết sẽ dùng cách gì làm cho mình mất kiểm soát nhỉ?

Trước cảm giác sớm nắng chiều mưa này làm cho lòng anh ngứa ngáy không thôi.

Nếu như Mặc Dạ nói rằng rất nghiện anh, thì làm sao anh sẽ không nghiện lại y cơ chứ?

Mặc Dạ không có thả cổ chân của anh ra mà là chậm rãi nương theo gập cẳng chân của anh lại, cúi người xuống cách một lớp quần rằn ri mà hôn lên đầu gối của anh.

Nụ cười trên mặt anh từ từ biến mất, vẫn là lần đầu tiên Chu Ngự không thể hiểu được tâm tình của mình, biểu cảm lạnh nhạt cự tuyệt này lơ đãng tỏa ra sự quyến rũ mơ hồ.

“Vốn là muốn lấy dây nịt trói tay anh lại.” Giọng nói của Mặc Dạ vang lên, giống như tiếng nước sóng sánh đậm đà của ly rượu vang đỏ được ủ lâu năm, phẩm chất tinh khiết cùng với hàm súc tinh tế nhấm nháp lấy.

“Dây nịt có tác dụng với tôi?” Chu Ngự cũng lười phản kháng, trực tiếp nằm tại chỗ nhìn đối phương.

“Isaac Eaton có hứng thú với anh.” Mặc Dạ đặt một chân của Chu Ngự xuống giường, còn chân kia thì để lên vai mình, từ từ cúi người xuống, hai tay đặt lên hai bên gối của anh.

Cái tư thế này tương đối mờ ám.

“Ồ, em có thể đọc được suy nghĩ của Isaac Eaton, vậy đó là gì?”Chu Ngự thờ ơ hỏi.

“Em không cần đọc suy nghĩ, chỉ nhìn ánh mắt thôi cũng đủ hiểu.”

Tay trái của Mặc Dạ lướt qua vành tai của Chu Ngự, ngón tay vân vê một đường xuống cổ, tay kia cởi từng nút áo rằn ri của anh, rồi duỗi vào vuốt ve lưu luyến lên xương quai xanh của anh.

“Ồ, mắt của em thấy gì?” Chu Ngự nghiêng mặt hỏi, nhìn biểu tình của Mặc Dạ nhưng là đang nhìn một đứa trẻ cáu kỉnh.

“Khi cổ tay của hắn xoay tròn ly rượu vang, tầm mắt của hắn lượn lờ quanh eo của anh. Hắn một bên thưởng thức rượu vang, một bên thưởng thức anh.” Mặc Dạ hoàn toàn đè lên người anh, tầm mắt của y vô cùng nóng bỏng, mạch máu nơi lòng bàn tay cứ như là muốn sôi trào lên.

“Tôi vẫn luôn cho rằng đó là chuyện mà chỉ em mới có thể làm.” Chu Ngự chống tay, mặc dù tư thế này có hơi vặn vẹo khó chịu nhưng anh vẫn hôn lên môi Mặc Dạ.

Đó nụ hôn của phái nam, không hề có sự uyển chuyển hay tinh tế mà chỉ tràn đầy lực cảm sắp sửa bùng nổ.

Mặc Dạ không nhiều lời liền đè ép xuống, không khí dao động xung quanh hai người như bị đun nóng lên.

Đầu lưỡi của y quét qua từng ngóc ngách bên trong miệng anh, cường hãn tuyên thệ chủ quyền, đây không phải là đợt giao lưu tình cảm ôn hòa mà là một trận cướp đoạt điên cuồng.

Trong thân thể của y tựa như có một luồng sức mạnh nào đó sắp vỡ tung ra, mà y lại càng muốn luồng sức mạnh đó rót vào bên trong thân thể của Chu Ngự.

Cho đến khi Chu Ngự vỗ mạnh lên lưng y, trong đầu thầm cảnh cáo y không được quá đáng. (Đốt lửa cho đã rồi kêu em nó nhịn xuống =^=)

Nhưng Mặc Dạ không hề có ý định buông tha, anh thấy được hình ảnh cố chấp của Isaac Eaton trong đầu y.

Tầm mắt mang theo sự ám chỉ cùng với nụ cười đầu độc lòng người, nhìn kiểu gì cũng thấy đây là sản phẩm ‘được chế biến trong đầu’ của Mặc Dạ.

Hôn môi không thể giải phóng mọi ưu tư của Mặc Dạ, lần này, Chu Ngự sẽ dạy Mặc Dạ cách tự xử.

Trong căn phòng chật hẹp tràn ngập hơi thở của đàn ông, mùi vị của Mặc Dạ hết sức đậm đà.

Chu Ngự hối hận tại sao lúc nãy về phòng không xin Ngô Vận một điếu thuốc.

Anh nằm nghiêng người, Mặc Dạ nằm kế bên vẫn còn nắm chặt lấy tay anh, Chu Ngự cảm thấy lòng bàn tay của mình sắp bị tuốt mất một lớp da.

“Mịa…” Chu Ngự nhìn cái trán đẫm mồ hôi của Mặc Dạ, thấp giọng chửi tục.

“Có muốn em giúp anh không?” Giọng nói khàn khàn của Mặc Dạ vang lên.

“Không cần.” Mặc dù mùi vị lởn quởn trong không khí quả thật làm anh có chút rục rịch.

“Sẽ nghẹn chết đấy.” Mặc Dạ cười đểu.

“Vậy thì để hư luôn.” Chu Ngự vất vả rút tay về.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Ngự nhận được tin tức Ymir bị sụp đổ.

Tin này làm anh không thể không căng thẳng trong lòng.

Anh nhìn về phía Mặc Dạ, trong lòng hỏi: Em có phải đã nói Tống Lẫm đưa Chu Thanh đi gặp Ymir?

Mặc Dạ trả lời: Đừng lo lắng. Chu Thanh đã khỏi bệnh.

Đáp án này làm Chu Ngự một phen kinh ngạc. Anh không ngờ Ymir lại có năng lực mạnh đến như vậy.

Mà trong lúc này, Cook và Isaac cũng đang trù tính đi nghiên cứu hài cốt của Thủy tổ Ymir.

Cook và Isaac xảy ra tranh chấp kịch liệt, Cook cho rằng chuyện liên quan đến sinh vật cấp S và vi khuẩn lây bệnh cho sinh vật ở đây là chức trách của ả, nhưng Isaac cũng muốn đích thân đi xem xét, điều này làm cho Cook rất lo lắng cho sự an toàn hắn.

“Ngài Eaton! Nếu như Đồ Lâm biết được thì gã sẽ ám sát anh đấy!”

“Vậy thì sao? Không phải chúng ta đã có Mặc Dạ và Chu Ngự à?” Isaac thờ ơ hỏi.

“Ngài… Ngài biết rất rõ là chúng ta không thể khống chế được bọn họ mà!” Tiến sĩ Cook nhỏ giọng nói.

“Cô cứ ở đây nghiên cứu thi thể của Lý Thắng Nam đi. Cô ta thừa hưởng được sức mạnh siêu phàm của sinh vật cấp A là Đằng Xà, loại sức mạnh này tương đối quan trọng với tập đoàn Cự Lực. Nếu trong thời gian ngắn không thể giải mã được gen của sinh vật cấp S, chúng ta chỉ có thể rút lui và cầu kỳ tích.” Isaac nói.

“Ngài Eaton, ngài là đang đùa giỡn với mạng sống của chính mình!”

Isaac ngả người dựa lên lưng ghế, nhìn lên trần nhà trống rỗng “Sở dĩ tôi đây quý giá như vậy chẳng qua là công cụ kiểm nghiệm phương pháp trị liệu của người kia mà thôi.”

“Ngài nói thế là quá thất lễ!” Tiến sĩ Cook đứng phắt dậy vỗ mạnh lên cái bàn trước mặt Isaac.

Isaac không hề lo lắng gì, vươn ngón tay tới chạm lên trán Cook rồi đẩy ả ra “Có phải cha cô đã gắn vật gì đó vào trong đầu cô rồi không?”

Tiến sĩ Cook ngã ngồi xuống ghế.

Sự chênh lệch sức mạnh giữa ả và Isaac tương đối rõ ràng.

“Yên tâm đi. Mục đích của chuyến đi lần này là muốn dụ dỗ Đồ Lâm ra mặt. Kẻ này trộm lấy sức mạnh thuộc về tập đoàn, còn vọng tưởng làm bá chủ thế giới này, chúng ta tất yếu phải diệt trừ gã. Nhưng chẳng qua chỉ dựa vào khả năng của tôi hay là cô mà muốn chống lại sức mạnh khổng lồ của Đế Hân thì đúng là không biết tự lượng sức mình.”

“Cho nên… Anh là muốn mượn sức của Chu Ngự và Mặc Dạ?”

“Đúng vậy. Cho dù không giết được Đồ Lâm, chẳng lẽ cô không muốn biết Chu Ngự đã lấy được bao nhiêu sức mạnh rồi sao?” Isaac chậm rãi nghiêng người về phía trước, ngũ quan của hắn dần dần hiện lên một tầng bóng ma “Mặc Dạ bị phong ấn sức mạnh, nhưng Chu Ngự thì không. Cậu ta là người trong số chúng ta có thể đạt được giới hạn sức mạnh của Nibelungen. Lấy nhiệm vụ này làm một trận khảo sát đi, Cho dù tôi có chết thì cũng sẽ có những nhân bản khác thay thế. Không cần phải bận tâm đâu.”

“Nhưng… Cha đã nói qua anh là…”

“Tôi là tốt nhất…”

Ngày hôm sau, Chu Ngự và Ngô Vận nhận được nhiệm vụ, chuẩn bị lên đường đi tới Thủy tổ Ymir.

Ngô Vận một bên kiểm tra sắp xếp, một bên buồn cười nói “Hiếm khi để tôi và cậu cùng nhau làm nhiệm vụ. Bộ bọn họ không sợ tôi và cậu dắt tay nhau bỏ trốn à?”

Sau lưng Ngô Vận truyền tới tiếng ho khan.

Mặc Dạ ngồi trên bàn cầm con dao Thụy Sĩ quân dụng ném lên không trung, lúc rơi xuống suýt chút nữa vẽ đường máu lên gò má của Ngô Vận.

“Này, cho dù có bỏ trốn thì cũng phải là tôi dắt tay Chu Ngự đi. Còn anh thì đóng vai một đứa con ghẻ bị hắt hủi.” Mặc Dạ ngoẹo đầu nói.

Ngô Vận bất đắc dĩ liếc mắt lên trời “Quả nhiên lúc nhỏ vẫn là đáng yêu nhất.”

“Anh có biết vì sao sinh vật nguy hiểm lúc nhỏ lại đáng yêu không? Ví dụ như hổ và sư tử ở thế giới loài người.”

“Không biết.” Ngô Vận cũng không có hứng thú muốn biết.

“Vì để làm giảm sự cảnh giác trong lòng anh, lấy được tình cảm của anh, trong lúc bản thân còn yếu ớt tranh thủ cơ hội sinh tồn. Và đừng nên trông chờ mãnh thú lớn lên rồi mà vẫn còn ‘đáng yêu’, bởi vì nhẫn nại lâu như vậy thì nay đã đến lúc cướp đoạt tất cả.”

Ngô Vận nhìn Chu Ngự đang kiểm tra kính ngắm của súng “Lão Chu, sao tôi cảm thấy con trai anh có mưu đồ riêng nha.” (người trong cuộc biết hết ròi ông ơi:))) chỉ chưa có làm đến bước cuối thoy)

“Hừ.” Chu Ngự liếc Ngô Vận “Bộ anh không biết hôm bữa ở nhà ăn, Isaac Eaton diễn vở tuồng kia là cho ai xem à?”

“Cho tất cả mọi người. Dĩ nhiên, chủ yếu là cho cậu xem. Để cho cậu biết rằng, một khi cậu phản bội tập đoàn Cự Lực thì em trai Chu Thanh, cấp dưới Mai Khê ở bên kia và người thân của những đồng đội đã hy sinh của cậu, tập đoàn Cự Lực sẽ cho họ lãnh đủ.” Ngô Vận đáp.

Chu Ngự đi tới bên cạnh Ngô Vận, dùng sức ấn mạnh một phát vào vai hắn “Đừng có suy nghĩ quá nhiều. Nên làm gì thì cứ làm thế đó.”

Nhiệm vụ lần này không có điều động Hummer mà là đi bằng một chiếc máy bay trực thăng.

Bởi vì sự sụp đổ của Ymir đã làm toàn bộ lục địa đều bao phủ bởi đống gỗ mục tàn phế, gây ảnh hưởng đến đường đi của Hummer.

Khi bọn họ bay lên cao cách xa căn cứ, phía dưới là một bãi sa mạc cát vàng đồ sộ.

Ngô Vận cúi đầu nhìn cảnh tượng đó.

“Nơi này rất đẹp.” Isaac ngồi đối diện Chu Ngự nói “Cho dù là sa mạc Sahara cũng không có nét đẹp thuần túy như vậy.”

Trong lúc Isaac còn đang nói thì một con cá voi sa mạc từ mặt cát nhảy lên không trung, dẫn theo bầy đàn của nó tiến về nơi xa.

Khi cá voi sa mạc đã đi xa, Isaac nâng mí mắt lên, vừa vặn cùng Chu Ngự chạm mắt.

“Ở nơi này, xinh đẹp đồng nghĩa với nguy hiểm.” Chu Ngự không hề cố kỵ nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Mặc Dạ như đang nghĩ gì đó mà khẽ nhướng mày, bỗng nhiên nhấc chân giẫm lên bên cạnh Isaac, vệ sĩ của hắn khẩn trương muốn rút súng ra.

“Chẳng qua đầu gối của tôi hơi mỏi thôi mà.” Mặc Dạ cong khóe môi cười nói.

Tay của Isaac nâng cổ chân của Mặc Dạ lên, ngón tay của hắn chậm rãi thò vào bên trong ống quần rằn ri của y “Ta thích những thứ đẹp đẽ, bao gồm cả ngươi.”

“Hừ…” Mặc Dạ rút chân về. (Bị người ta ăn đậu hũ nè >.<)

Chu Ngự nói trong đầu: Xem ra mục tiêu của anh ta là em, không phải tôi.

Mặc Dạ trả lời: Cái này gọi là giấu đầu hở đuôi.

Suốt quãng đường đi, bọn họ không có bị tấn công gì cả.

Chẳng qua là càng đến gần hài cốt của Ymir thì có thể nhìn thấy khắp nơi đều là cây cổ thụ bị bẻ cong cùng với thân thể mục nát rải rác của Ymir.

Chúng nó đang dần bị ánh mặt trời phong hóa.

Phía dưới xuất hiện một cái hồ phẳng lặng như mặt kiếng, lâu lâu gợn sóng lăn tăn, liên tục có nhiều sinh vật bay lướt qua rồi đáp xuống.

“Chính là nơi đó.” Isaac hất cằm một cái.

Đó là một cái hồ rất lớn, từ trên không trung nhìn xuống có thể thấy rõ ảnh ngược của trực thăng.

Có rất nhiều sinh vật uống nước ven hồ.

Cái này làm cho Chu Ngự nhớ tới Earl Pease, thời điểm nó biến mất cũng hóa thành hồ nước giống như vậy.

Nước trong hồ trong vắt có thể thấy được tận đáy, cũng không thấy trong hồ có bất kì sinh vật nào.

Dĩ nhiên, nhiều năm sau nơi đây chắc chắn là một phong cảnh choáng ngợp.

Nghiên cứu viên trên trực thăng đưa dụng cụ thăm dò mẫu vật xuống, sau khi kiểm tra xong, nghiên cứu viên trả lời loại nước này tương đối tinh khiết, nhưng ngoài cái này ra thì không có gì đặc biệt khác nữa.

Hồ nước quá sâu, đáy hồ dĩ nhiên là phần gốc rễ của Ymir.

Trực thăng hạ cánh ở ven hồ, thợ lặn đang lắp bình dưỡng khí lên người để chuẩn bị lặn xuống dưới đáy của Ymir.

Isaac đi ra khỏi trực thăng, dừng chân đứng bên hồ.

Gió nhẹ thổi tới, mặt nước khẽ gợn sóng như vuốt ve thần kinh của người ta.

“Nó đã chết, trở về với sự khởi nguồn của vạn vật.” Mặc Dạ bình tĩnh lên tiếng, từng bước đi về phía bờ hồ kia “Ta không biết ngươi còn muốn tìm câu trả lời gì ở đây nữa.”

Chu Ngự nhìn bóng lưng Mặc Dạ đang đắm chìm trong ánh nắng, tựa như thủy tinh bị tia nắng xuyên thấu qua, điều đó làm cho Chu Ngự theo bản năng cảm giác Mặc Dạ sẽ biến mất đi bất cứ lúc nào.

“Hướng chết mà sống, đây chính là đặc điểm chung của các sinh vật nơi này.” Isaac nói.

Vừa lúc đó, một đàn con chim khổng lồ ba mắt lướt qua không trung, bóng mờ của chúng hiện giống như tô điểm thêm cho mặt hồ phẳng lặng này.

Vệ sĩ bên cạnh Isaac lập tức đề phòng rút súng nhắm thẳng về phía bầu trời.

Chu Ngự thì không hề động đậy, vẫn bình tĩnh như thường.

“Nếu các người không phá hư sự yên tĩnh của bọn chúng thì bọn chúng cũng sẽ không tấn công các người.”

Ngay lúc này, một con chim khổng lồ ba mắt bay tới trước mặt Chu Ngự, điều này làm cho đám vệ sĩ của Isaac càng thêm khẩn trương.

“Dừng tay, không nên làm tổn thương nó, tôi biết nó.”

Chu Ngự chắn trước mặt đám vệ sĩ.

“Cậu biết nó?” Isaac nghiêng mặt sang một bên hứng thú nhìn Chu Ngự.

Chu Ngự đi về phía nó, đưa bàn tay ra, con chim khổng lồ ba mắt kia chậm rãi đi tới, cúi đầu đặt dưới lòng bàn tay của anh, nhẹ nhàng cọ vài cái.

Isaac nói “Cậu khống chế nó?”

Chu Ngự lạnh lùng nhếch môi “Ở trong lòng của ngài cũng chỉ có quan hệ khống chế và bị khống chế thôi sao?”

Dứt lời, Chu Ngự nhảy lên lưng con chim khổng lồ ba mắt kia, nó vỗ cánh bay rà rà sát mặt hồ, mặt hồ phẳng lặng nổi lên từng gợn sóng, lúc Chu Ngự bay lướt qua Mặc Dạ đang đứng cạnh bờ hồ, anh nắm lấy tay kéo y lên cùng, hai người họ nghênh ngang rời đi.

Isaac ngẩng đầu nhìn bóng dáng bọn họ bay đi.

“Thưa ngài!” Vệ sĩ của hắn đi tới, lo lắng Chu Ngự và Mặc Dạ cứ thế rời đi.

Isaac khẽ cong môi cười.

“Đây mới thực sự là đẹp.”

Gió thổi làm lay động mái tóc của Chu Ngự, từng tia nắng lướt qua trên người họ tựa như một giấc mơ không thực.

“Lúc nào anh đã nuôi thú cưng mới vậy?” Mặc Dạ gác cằm lên vai Chu Ngự, trong giọng nói của y có sự tự do phóng khoáng lẫn ghen tị, khi y đọc đến suy nghĩ của Chu Ngự thì tức giận nói “Anh thế mà lại muốn đặt tên cho nó!”

“Không phải tôi cũng đã đặt tên cho em à?” Chu Ngự thờ ơ nói.

Mặc Dạ lập tức bùng nổ “Em với nó mà giống nhau ư!”

Ngay tại lúc y muốn xoay đầu Chu Ngự lại để cưỡng hôn anh thì chợt thấy anh đang mỉm cười.

“Bộ trêu chọc em vui lắm à?” Mặc Dạ hôn lên, đầu lưỡi cường thế vói vào khóe môi anh.

“Không phải em có thể cảm nhận được tôi đang nghĩ gì à?”

“Em cảm thấy lúc đoán suy nghĩ của anh thì cũng rất là thú vị.” Mặc Dạ vòng hai tay ôm chặt lấy Chu Ngự, buồn buồn nói.

Chim khổng lồ ba mắt chở bọn họ bay lượn một vòng rồi quay về chỗ cũ.

Mặc Dạ nói “Nếu anh muốn đặt tên cho nó thì hãy gọi nó là Đậu Bỉ đi.” (đậu bỉ: đùa bức)

“Đó là cái tên mà tôi từng nghĩ muốn đặt cho em đấy.”

Vừa nói xong, Mặc Dạ liền nhéo một phát vào eo Chu Ngự.

Chu Ngự cười khẽ một tiếng, Mặc Dạ có thể cảm nhận được tâm tình của anh đang rất tốt.

Lúc bọn họ đang chuyển hướng bay về phía Isaac, hắn hai tay đút túi, mỉm cười nhìn bọn họ.

“Anh xem đó! Hắn lại đang quyến rũ anh kìa!” Mặc Dạ bất mãn nói.

“Nhưng mà anh thì thấy ngài Eaton đang bày tỏ sự hứng thú với em…”

Ngày tại một giây tiếp theo, con ngươi của Chu Ngự co rút lại, anh nhanh chóng rút súng nhắm ngay phía Isaac.

Vệ sĩ của hắn cũng chú ý tới liền rút súng ra, nhưng Chu Ngự đã bóp cò nhanh hơn một bước, viên đạn lướt qua gò má của Isaac bắn trúng một con Song Đầu Lang Chu (Sói nhện hai đầu).

Còn con chim khổng lồ ba mắt đang chở hai người cũng nhanh chóng bay thấp xuống để tránh đạn bay tới.

Con Song Đầu Lang Chu tru lên một tiếng rồi ngã xuống.

Isaac quay người lại, đáy mắt thoáng lướt qua một tia kinh ngạc, con Song Đầu Lang Chu này thế mà lặng yên không một tiếng động lẻn tới sau lưng hắn, hơn nữa những người xung quanh cũng không phát hiện ra!

Chu Ngự xoay người nhảy từ trên lưng chim khổng lồ ba mắt xuống, anh lạnh lùng nhìn hai tên vệ sĩ kia “Trừ trước mắt ra thì cũng phải chú ý đến sau lưng nữa.”

Bọn họ suýt chút nữa giết chết con chim khổng lồ ba mắt này.

“Thật xin lỗi.” Đám vệ sĩ lập tức cảnh giác lấy máy quét tầm xa ra để kiểm tra chắc chắn ngoài con Song Đầu Lang Chu này thì không có bất kì sinh vật nguy hiểm nào khác nữa.

Chu Ngự vươn tay sờ đầu con chim, nói ở trong đầu: Cám ơn, giờ mi hãy đi theo bầy đàn của mi đi.

Con chim khổng lồ ba mắt vỗ cánh bay về phương xa.

“Đây là trùng hợp, hay là Đồ Lâm đang ở gần đây?” Isaac hỏi.

Chu Ngự nhắm mắt lại, giống như đang tập trung cảm nhận gì đó.

Còn Mặc Dạ thì mỉm cười nhìn anh, y tin tưởng trăm phần trăm vào năng lực phán đoán của anh.

“Có một đàn Song Đầu Lang Chu đang nhanh chóng tiến lại gần chúng ta. Tôi có đề nghị, tốt nhất ngài Eaton hãy lên trực thăng và rời khỏi đây ngay.”

“Trên trời cũng không an toàn.”
Bình Luận (0)
Comment