Sự thật chứng minh, ở phương diện che giấu và chạy trốn, địa tinh là tay chuyên nghiệp hiếm có.
Sau Gilles Nath, trước sau lại có hai đội kỵ binh tuần tra biên cảnh của vương quốc Obi đi ngang đội người Tống Mặc. Lão địa tinh kinh nghiệm phong phú dán sát tai lên đất, chỉ cần chấn động nhỏ nhất, đã có thể phán đoán ra khoảng cách và nhân số của đội tuần tra.
Có sự giúp đỡ của các địa tinh, đoàn người Tống Mặc may mắn tránh khỏi hai đội kỵ binh này. Số mũi tên còn lại của họ không nhiều, nếu lại gặp một đám đại quân đen ăn đen, khẳng định chỉ có thể an phận rửa cổ chờ chém. Dù sao trước đây họ vẫn là nông dân cầm cuốc, căn bản không có cách nào cứng chọi cứng với binh sĩ chính quy từng lên chiến trường.
May là sau kỵ binh, tất cả đều thuận lợi.
Tất cả mọi người cố gắng nhanh hơn, trước khi trời sáng, đã tới lãnh địa của gia tộc Grilan.
Các nam nhân đều hưng phấn hoan hô, các lãnh dân nghe thấy tiếng vang ùn ùn ra khỏi cửa, thấy đoàn người chở đầy đồ về, lập tức, tiếng hoan hô và tiếng cười liền vang vọng.
Các nam nhân ôm thê tử và hài tử của mình, hỏi han cha mẹ mình, bọn họ cuối cùng cũng mang về lương thực và kim tệ cho người nhà, cuối cùng có thể cho người nhà ăn no bụng.
Nhìn màn này, mũi Tống Mặc hơi chua, tuy cách lấy được những kim tệ và lương thực này không mấy đẹp đẽ, nhưng nghĩ tới thế giới phân tranh không ngừng, ngay cả đại quân cũng muốn đen ăn đen, thì liền hạ quyết tâm.
Sau trùng phùng ngắn ngủi, cuối cùng cũng tới thời khắc kích động nhân tâm, chia của... a, không, chia đồ!
Khi Tống Mặc xém chút la lên từ chia của, lão quản gia John đứng sau lưng y nhẹ ho một tiếng, lãnh chủ lập tức giật mình, được rồi, tuy chúng ta là ăn cướp, nhưng cũng phải làm ăn cướp có nguyên tắc, ăn cướp có phong thái, ăn cướp có lịch sự...
Tối hôm đó, trước phủ lãnh chủ đốt đống lửa thật lớn, tất cả lãnh dân tụ tập lại, mùi hương của thịt nướng theo gió bay xa, mấy rương kim tệ đã kiểm kê xong đặt hàng ngang trước mặt mọi người, lão John đứng bên cạnh rương, cầm sổ ghi chép hộ tịch lãnh dân, mỗi khi đọc một cái tên, thì sẽ có một lãnh dân đi lên, cầm phần kim tệ thuộc về mình. Lương thực đã được phân phát từ sớm, mỗi hộ gia đình đều được chia phần đủ để duy trì cho họ trải qua mùa đông năm nay, còn có hạt giống
Hai túi bắp Tống Mặc giữ lại ình, các lãnh dân không chút dị nghị với cái này. Thậm chí còn cảm thấy lãnh chủ dùng hai túi đồ này thay thế hai túi lúa mạch vốn thuộc về y, thực sự quá thiệt thòi. Vì thế, sau khi mọi người thương lượng, đặc biệt để lại cho lãnh chủ một túi lúa mạch nữa.
Sau khi Tống Mặc biết được, cảm thán không thôi, đặc quyền giai cấp, thật tốt đẹp mà.
Mấy lão nhân tóc bạc già nua cất kỹ mấy đồng kim tệ mình được nhận, đi tới trước Tống Mặc, cúi lưng, hôn lên góc áo Tống Mặc. Tống Mặc bị dọa nhảy dựng, vội muốn tránh đi, nhưng lại dừng ngang giữa chừng, đứng tại chỗ không động đậy. Những lão nhân gia này kéo y phục của y không buông tay. Y phục bị rách không cần gấp, mấu chốt là vạn nhất kéo lão nhân gia ngã đập đầu, gặp bất trắc gì, chuyện sẽ rất lớn.
Về nguyên tắc, Tống Mặc không phải người tốt, nhưng đạo lý kính già yêu trẻ, y vẫn biết.
"Lãnh chủ đại nhân, mong ngài vĩnh viễn khỏe mạnh!"
"Cảm ơn, cũng mong ông khỏe mạnh trường thọ!"
"Lãnh chủ đại nhân, mong sự thống trị của ngài thiên thu vạn đại!"
"... Cảm ơn." Thiên thu vạn đại... lão nhân gia, ông xác định đây là chúc phúc?
"Lãnh chủ đại nhân, mong ngài đừng bị sét đánh nữa!"
"..."
Lão nhân gia run run rẩy rẩy đi rồi, mặt Tống Mặc vẫn uốn éo. Thật ra, họ không phải tới cảm tạ y, mà tới gây phiền phức cho y? Đúng không?
Thịt ngựa trên giá là đội tuần tra biên cảnh vương quốc Obi 'hữu nghị' tặng cho, chiến mã khỏe mạnh hoàn toàn khác với con ngựa bị sét đánh chết của Tống Mặc trước kia, thân thể to lớn, cơ bắp chắc nịch, mấy tôi tớ luân phiên đảo bốn năm giá nướng, thịt ngựa nướng chảy đầy mỡ, chảy vào đống lửa, vang lên lách tách, nữ đầu bếp vội dùng bàn chải nhỏ phết nguyên liệu, lập tức, hương thơm càng đậm.
Chia xong kim tệ, ánh mắt mọi người đều tập trung trên thịt nướng, ngay cả Tống Mặc cũng không ngoại lệ, vội hít mấy hơi.
Một con ngựa đương nhiên không đủ cho hơn ba trăm người của lãnh địa ăn no, nhưng mỗi người phân một miếng, nếm thử vị thịt thì vẫn làm được.
Tống Mặc đặc biệt giữ lại một phần thịt ngựa, gọi thị nữ Anne tới, đưa cho các địa tinh đang trốn trong phủ lãnh chủ, bọn chúng không tham gia tụ hội lần này, một là, làm khổ chủ bị cướp, không ai vui vẻ nhìn thấy tài sản của mình bị chia sạch sẽ ngay trước mắt, cho dù những thứ này đều là do chúng trộm được. Hai là, các lãnh dân của Grilan trong thời gian ngắn vẫn rất khó hoàn toàn tiếp nhận chúng, Tống Mặc không thể không suy nghĩ tới 'tình cảm giai cấp' của các lãnh dân. Một lời không hợp, đánh nhau thì làm sao? Các địa tinh cũng tự hiểu, sau khi theo Tống Mặc về tới lãnh địa gia tộc Grilan, thì vẫn luôn trốn trong phủ lãnh chủ, không lộ mặt.
"Anne, ngươi đưa mấy thứ này cho chúng."
Anne không mấy tình nguyện, cũng như những người khác, cô không thích địa tinh, thậm chí căm hận. Trước khi vào làm việc trong phủ lãnh chủ, nhà của cô từng bị địa tinh tới thăm.
"Sao vậy?"
"Không sao, tôi đi liền, lãnh chủ đại nhân."
Anne nâng khay quay người đi, thịt ngựa nướng xong cũng chia vào khay mỗi người. Trong khay của Tống Mặc, tự nhiên là phần tốt nhất.
Tống Mặc dùng dao nhỏ cắt một miếng, bỏ vào miệng, lập tức, nước mắt xém chút rơi xuống.
Đây là thịt đó, thật sự là thịt!
Xuyên việt tới nay, mấy tháng rồi, vị giác bị bánh mì đen tàn hại, cuối cùng được giải phóng một lần.
Lãnh chủ trẻ tuổi lệ nóng quanh tròng, người xung quanh nhìn thấy, còn cho rằng lãnh chủ vui mừng vì các lãnh dân cuối cùng có thể sống tốt hơn, lập tức, hình tượng của Tống Mặc trong lòng họ càng cao lớn hơn.
"Lãnh chủ đại nhân anh minh, ngài thật sự khiến chúng tôi cảm động..."
Mấy nam nhân cùng theo Tống Mặc đi cướp thôn địa tinh thậm chí bắt đầu khóc, bọn họ đã bị người họ Tống nào đó tẩy não thành công.
"Lãnh chủ đại nhân, ngài chính là núi cao không thể vượt qua trong tim chúng tôi, vĩ ngạn, to lớn! Ngài chính là ánh đèn chiếu sáng đường đi cho chúng tôi, vĩnh viễn chỉ rõ hướng đi cho chúng tôi!"
Nghe lời của đại hán râu xồm này, Tống Mặc xém chút nuốt luôn miếng thịt ngựa trong miệng. Kinh ngạc trợn to mắt nhìn tên đó, nhân huynh, chắc không phải ngươi cũng xuyên việt chứ?
Đây rõ ràng là tiêu chuẩn hành văn của xx mà.
Hưng trí của mọi người càng lúc càng cao, người trẻ tuổi đứng lên, vây quanh đống lửa, nhảy múa vui vẻ, mấy cô nương trẻ tuổi cùng đi tới chỗ Tống Mặc, lấy đóa hoa gài bên lỗ tai xuống, đưa tới trước mặt Tống Mặc, sau đó cười nhìn Tống Mặc sẽ chọn đóa nào.
Tống Mặc gãi tai, đây là mời y khiêu vũ sao? Lão John cười híp mắt nhìn y, thấy Tống Mặc như thế, vội kéo tay Tống Mặc, ghé vào tai y thấp giọng nói vài câu, sau đó móc móc hai ngón cái vào nhau, vẻ mặt rất mờ ám, ánh mắt rất bẩn thỉu, "Lãnh chủ đại nhân, ngài hiểu mà."
Chỉ thiếu phất cờ cổ vũ sau lưng Tống Mặc, hô to go go go!
Tống Mặc chớp chớp mắt, lập tức, tỉnh ngộ.
Thân là một trạch nam ngay cả bước một cũng chỉ là ảo tưởng, lập tức sẽ có cơ hội trực tiếp đi thẳng bước ba sao?! (1: nắm tay, 2: hôn, 3: lên giường)
Dưới cơn hưng phấn, Tống Mặc xém chút phun hai hàng máu mũi.
Phản ứng này, khiến các cô nương đều cười, càng thêm chủ động ôm tay Tống Mặc, đôi tiểu bạch thỏ trước ngực dán lên người Tống Mặc, vây xung quanh Tống Mặc, đánh nhịp, nhảy múa.
Các cô nương trẻ tuổi xinh đẹp giống như đóa hoa nở rộ ngày hè, trong lúm đồng tiền chứa đầy mật ngọt ngào nhất, rót đầy tim Tống Mặc. �
Tống Mặc bịt mũi, muốn chọn ra một người trong muôn trùng sóng lớn này, thực sự rất khó khăn, nếu không thì, chăn lớn đồng mộng, được không?
Những người khác tựa hồ cũng phát hiện chuyện thú vị bên này, tập trung ánh mắt qua, tựa hồ muốn nhìn xem lãnh chủ rốt cuộc sẽ chọn ai. Lại có mấy cô nương tham gia vào, Tống Mặc nhìn tới hoa mắt hỗn loạn, thầm nghĩ, kiếp trước theo đuổi em gái, em gái nhiều lắm chỉ liếc mắt trắng, kiếp này đổi sang em gái theo y, cảm giác này, chỉ có một chữ khoái!
Tống Mặc thực sự không chọn được, dứt khoát nhắm mắt lại, trực tiếp thò tay nắm lấy cổ tay một cô nương, mở mắt ra, đột nhiên lại chạm phải một đôi mắt màu xanh biển.
Gió đêm thổi lọn tóc dài màu nâu trên mặt cô nương, đôi môi căng đầy đỏ tươi cong lên nụ cười tuyệt lệ. Trong tay cô nương là một đóa hoa tươi đỏ như sắp nhỏ máu, cánh hoa mỏng dài tuyệt lệ cong xuống, khiến Tống Mặc bất giác nhớ tới hoa bỉ ngạn đẹp tới kinh người, nhưng lại đại biểu cho cái chết.
Tống Mặc lập tức thẫn thờ.
Cô nương cong lưng, kéo tay Tống Mặc, đôi môi mềm mại đặt lên mu bàn tay Tống Mặc, hơi ngẩng đầu lên, khóe mắt đuôi mày, dưới ánh lửa phản xạ, tạo nên xuân tình mê hoặc.
"Vô cùng vinh hạnh, ngài đã chọn ta."
Âm thanh cô nương hơi trầm thấp, không nhu mềm như tưởng tượng. Nhưng lại lộ ra một khí tức dụ hoặc khó hiểu. Tim Tống Mặc đập thịch một cái.
"A, chuyện này, không cần cảm ơn." Tống Mặc vội bảo mình phải bình tĩnh, sao có thể sợ hãi vào lúc này, thật vô dụng! "Chuyện này, ngươi tên gì? Ta là Tống Mặc Grilan." Lời vừa nói ra, Tống Mặc đã muốn ình một bạt tai, người ở đây, ai không biết y tên Tống Mặc Grilan? Có kẻ nào ngu hơn y không? Có không?!
Cô nương cười cong mắt, ngón tay trắng nõn như trong suốt lướt qua sợi tóc bên tai, chậm rãi nói: "Ta tên Rhys, Rhys Myers."
"Rhys?"
Rhys?
Ý cười trong mắt cô nương càng đậm, một tay vòng qua cổ Tống Mặc, môi đỏ ghé vào tai Tống Mặc, hơi thở như hoa, "Nếu ngài bằng lòng, có thể gọi ta là Rhys."
Tiếng huýt sáo và tiếng hoan hô vang lên, các nam nhân vỗ tay kêu to: "Ôm đi, hôn một cái!"
Tống Mặc bị tiếng hô làm đỏ mặt tía tai, Rhys Myers dán sát vào cổ y, có thể cảm giác được hơi nóng tỏa ra trên da y. Nhịn không được le lưỡi ra, nhẹ liếm một chút bên cổ Tống Mặc, híp mắt lại, mùi vị, thật ngon.