Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 133

Kỷ nguyên đại lục Quang Minh tháng 7 năm 1139, công tước Nelson thống lĩnh phản quân của vương quốc Chisa bắt đầu công đánh vương đô Chisa.

Trận chiến công thành này từ khi bắt đầu đã chìm vào hồi gây cấn, phản quân gần như điên cuồng liên tục công đánh, binh sĩ thủ thành nhàn nhã đối phó, vương thành thật lâu không thể công hạ.

Quan chỉ huy thủ vệ vương đô là người ủng hộ cốt cán của quốc vương Chisa, điều kiện công tước Nelson đưa ra có cao, cũng không thể nào mua hắn. Binh sĩ thủ hạ của hắn cũng vô cùng dũng mãnh, tạo nên không ít tổn thất cho phản quân.

Nelson dần trở nên nóng nảy, cho dù hắn cuối cùng có thể công hạ đô thành, nhưng nếu tổn thất quá lớn, cũng không phải là thứ hắn muốn thấy. Từ khi Nelson chủ động viết thư cho Tống Mặc, bọn họ vẫn không ngừng liên hệ. Thông qua giao lưu với Tống Mặc, ý tưởng của Nelson cũng bắt đầu phát sinh chuyển biến, những binh sĩ liều chết vì hắn, trong mắt hắn không còn chỉ là những công cụ giúp hắn ngồi lên vương vị nữa, mà là người sống rõ ràng! Có bọn họ, hắn mới có thể ngồi lên vương vị, mới có thể ngồi ổn vương vị, mới có thể mở ra thời kỳ thống trị của hắn tại Chisa.

Nói cách khác, những binh sĩ này, đều là nguồn vốn của Nelson!

Tổn thất quá lớn, tương đương với gọt thịt của Nelson!

Tống Mặc nói với Nelson, người có thể cùng hắn đi suốt đường, mới là người trung thành nhất đối với hắn. Sự trung thành này rất có thể không tuyệt đối, nhưng so với người khác, bọn họ càng đáng để Nelson tin tưởng. Các quý tộc nương tựa vào Nelson không nói, ít nhất những binh sĩ đi theo hắn, sự trung thành dành cho hắn là không thể không thừa nhận. Cho dù là lính đánh thuê, đều đáng để Nelson tin tưởng hơn những quý tộc nửa đường gia nhập.

Nelson nghe vào lời của Tống Mặc, có lẽ cũng nghe rất nghiêm túc, nhìn thấy chiến tranh công phá vương thành Chisa thảm liệt như thế, tim công tước đại nhân bắt đầu nhỏ máu.

Tốp đại quý tộc đầu tiên nương tựa Nelson, chẳng hạn lão Josh hay lão Camer, cũng không bận tâm thân thể già yếu, đích thân tới quân doanh của Nelson. Bọn họ là người ủng hộ thân cận nhất của Nelson, và là thần tử trung thành nhất sau khi Nelson ngồi lên vương vị, tận mắt nhìn thấy trận chiến công thành đủ để ghi vào lịch sử Chisa.

Vương thành Chisa không dễ công phá như thế, Chisa và Angris đánh nhau mấy trăm năm, cũng không thấy ai có thể chân chính đánh tới vương thành đối phương.

Nhưng vương thành Chisa nhất định phải công phá, Nelson, nhất định phải đường đường chính chính, đi vào từ cửa thành. Con đường trước mặt hắn, tuyệt đối không phủ đầy cánh hoa hồng, mà là gạch lát nhuộm đỏ máu.

Lão Josh và lão Camer lần đầu tiên gặp Nelson, so với Nelson lần đầu chỉ hiểu lôi kéo giao tình, công tước đại nhân hiện tại, đã trở nên vô cùng khéo đưa đẩy. Vinh quang hắn hứa cho những đại quý tộc này một chút cũng sẽ không thiếu, nhưng, hắn vĩnh viễn không cho phép họ tròng dây thừng vào cổ hắn, cổ hắn đã cột dây thừng của Tống Mặc, hắn nhận, nhưng những đại quý tộc này cần phải rõ ràng, bọn họ ở trước mặt hắn, thì phải cúi đầu.

Hai gia chủ đại quý tộc cùng Nelson hàn huyên vài câu, là lão lọc lõi trên mặt chính trị, không ngoài ý muốn lập tức phát hiện được thay đổi của Nelson, trao đổi ánh mắt với nhau, nịnh hót và tán dương như không cần tiền trào ra khỏi miệng. Ai cũng thích nghe nịnh nọt, Nelson cũng không ngoại lệ.

Trong nhất thời, bầu không khí trong lều, đặc biệt hài hòa.

Chẳng qua, bầu không khí này chỉ duy trì không bao lâu, sau khi binh sĩ tới báo, lần thứ năm công thành thất bại, sắc mặt Nelson trở nên khó coi.

Lão Josh và lão Camer khuyên giải: “Công tước đại nhân, công thành chiến chính là như vậy. Thương vong là khó tránh. Vương thành Chisa đã bị vây kín, quốc vương chỉ là con thú bị vây, thắng lợi chỉ là chuyện sớm muộn, ngài không cần phải quá lo lắng.

Nelson nhíu mày, ngoài lều lại có binh sĩ tới báo, một đội thương buôn tới từ Grilan, thỉnh cầu gặp mặt công tước đại nhân.

Grilan?

Trước mắt Nelson sáng lên, lập tức đứng thẳng dậy, đi mấy bước ra ngoài, kéo rèm lên, bước nhanh ra, thậm chí quên cả lão Josh và lão Camer trong lều.

Hai lão hồ ly ý thức được sự việc không bình thường, lập tức đi theo Nelson, ra tới trước cửa doanh, nhìn thấy hơn hai mươi chiếc xe ngựa phủ vải đen, trước xe ngựa, là nam nhân cao lớn mặc áo trùm.

Nam nhân nhìn thấy Nelson, cong lưng hành lễ, nói: “Công tước Nelson tôn kính, gặp ngài thật cao hứng.”

“Ha…” Harold?

Lời của Nelson gần như là muốn thốt ra, nhưng bị Harold ám thị bảo ngậm miệng.

Trong thời gian hắn ở Grilan, biết chủ giáo kiến tập phản ly giáo hội này, cũng từng gặp hắn, nhưng không có tiếp xúc gì với hắn. Nhưng Nelson biết, Tống Mặc rất xem trọng người này, cũng rất tin tưởng hắn.

Trấn định cảm xúc một chút, Nelson nắm chặt bội kiếm ở eo, bảo thạch trên cán kiếm ghim vào tay hắn phát đau, như vậy mới khiến hắn có thể không để lộ chút biểu cảm khác thường nào.

“Người Grilan?”

Người nghi vấn là lão Josh, lão và lão Camer đều từng có thư từ qua lại với Tống Mặc, đối với lãnh chủ Grilan này cũng có nghe nhiều, biết Nelson từng ở tại Grilan một thời gian, phát động bạo loạn cũng là được sự ủng hộ của lãnh chủ Grilan.

Nhưng đối với những gì Nelson gặp ở Grilan, và trong tay Tống Mặc rốt cuộc có con át chủ bài nào, thì không biết chút gì.

Vì thế, bọn họ không hề chọn hợp tác với Tống Mặc như trong thư y đề nghị. Bọn họ chọn cẩn thận quan sát một thời gian, mà không biết, chính vì thái độ này, khiến bọn họ đã bỏ lỡ mất một cơ hội trở thành quyền thần Chisa.

Harold nhất nhất hỏi han lão Josh và lão Camer, ngay cả văn quan đứng sau lưng Nelson cũng không bỏ qua. Lễ nghĩa và ngôn từ của hắn không thể chê vào đâu dược, cho dù là người soi mói nhất, cũng không cảm thấy Harold trước mặt, là người đáng ghét.

Nelson mở miệng hỏi: “Ngươi yêu cầu gặp ta, có chuyện gì sao?”

Lời của Nelson đã bại lộ tâm tình cấp thiết của hắn, Harold thầm thở dài, lãnh chủ đại nhân chọn hợp tác với Nelson, thật là chủ ý hay, khẳng định ban đầu đã nhìn thấu tính cách của hắn. Người thế này, vĩnh viễn chạy không thoát được lòng bàn tay của lãnh chủ đại nhân, chỉ có thể bước từng bước theo ý chí của lãnh chủ đại nhân.

Harold thẳng người dậy, vỗ tay, mấy người đánh xe đồng thời nhảy xuống xe ngựa, hai người hợp lực kéo vải đen trùm trên xe xuống, mười khẩu pháo núi 75 xuất hiện trước mặt mọi người.

Họng pháo đen kịt hướng lên, giống như dã thú chuẩn bị chọn người cắn nuốt, khiến sau lưng mọi người phát lạnh.

“Công tước đại nhân, lãnh chủ đại nhân nhận được thư của ngài, là bạn bè, lãnh chủ đại nhân nguyện ý trợ giúp ngài một phần lực.”

Harold cười, “Đương nhiên, cũng không phải không trả giá.”

Nói xong, lại vỗ tay, mấy chiếc xe ngựa cuối cùng lại kéo khăn che lên, hơn một trăm bộ xương chu nho, nối đuôi nhau từ xe ngựa bước xuống, trong lúc hành động, phát ra tiếng vang răng rắc, giống như chùy nặng, gõ vào lòng tất cả mọi người trừ đám người Harold. Các bộ xương thì không quan tâm những nhân loại này nghĩ gì, đã nghẹn khuất trên xe ngựa mấy ngày, hai chân vừa chạm đất, đã tổ hợp lại, vận động co duỗi.

“Xương khô?!”

Một văn quan giật mình kêu lên, tất cả mọi người đều cứng đờ tại chỗ. Công tước Nelson biết những bộ xương này, tuy kinh ngạc, nhưng không sợ hãi. Lão Josh và lão Camer thì không biết, những người khác cũng không rõ, trong quan niệm của họ, xương khô, là cư dân của thế giới đã chết, là sinh vật hắc ám! Vậy mà lại huênh hoang xuất hiện trên đại lục Quang Minh, còn ngồi xe ngựa?! Còn vận động co duỗi!?

Trong quân doanh của phản quân nhất thời hoàn toàn yên lặng.

Harold nhẹ cười hai tiếng, nói: “Chư vị, không cần kinh hoảng, bọn họ sẽ không chủ động tấn công nhân loại, chỉ là muốn thao tác mấy cái này,” Harold chỉ đại bác trên xe ngựa, “Cần sự giúp đỡ của họ, đương nhiên, nếu chủ động tấn công họ, thì bọn họ sẽ không khách khí.”

Tựa hồ như phối hợp với lời của Harold, bộ xương đi đầu, ngọn lửa đen u u trong hõm mắt lấp lóe một cái, tiếp theo kéo một khúc xương sườn trên người xuống, múa may, miệng mở ra cót két, các phản quân, không tự chủ lùi lại ba bước liền.

Harold sờ mũi, nghiêng đầu, không chút dấu tích trừng mắt nhìn bộ xương chu nho một chút, xương khô có chút ủy khuất, giống như giải hận mà ném xương sườn xuống đất, bộ xương bên cạnh thì không nghĩ vậy, cong lưng nhặt lên, vỗ rớt bụi trên đó, rắc một tiếng, gắn vào người mình. Miệng ken két vài tiếng, biểu thị muốn an ủi mọi người bị dọa, ngặt nỗi hiệu quả tương phản.

Mọi người lùi về sau càng xa… bọn họ toàn bộ đều đau xương.

Harold bất đắc dĩ vỗ trán, trong mắt thì lại lóe tia sáng đạt mục đích. Lãnh chủ đại nhân dùng đại bác ủng hộ Nelson, chưa chắc không phải có ý muốn thể hiện sự cường đại của Grilan, còn về tại sao lãnh chủ đại nhân lại đột nhiên làm như thế, Harold không hiểu, nhưng hắn lại biết, có những bộ xương chu nho này, cho dù những người Chisa có được chứng kiến uy lực của pháo núi, cũng không nổi được ý nghĩ chiếm làm của riêng, bọn họ không có cái gan đó.

Harold dựng ngón cái với các xương khô chu nho dưới trường bào.

Chẳng qua lãnh chủ đại nhân cũng nói, sau khi giúp công tước Nelson chiếm vương đô Chisa, ích lợi nên có, nội dung quy định trên khế ước, phải nhanh chóng thực hiện, nếu Nelson muốn pháo núi, cũng có thể bán cho hắn một hai khẩu, nhiều hơn thì không được.

Thực tế, theo suy nghĩ của Harold, một khẩu cũng không cần bán cho bọn họ, nhưng Tống Mặc không nghĩ vậy, “Chỉ là pháo núi mà thôi, trong tay ông còn có đại bác, tiêu diệt không vấn đề!”

Tống Mặc đã triệt để bước trên con đường của kẻ buôn lậu vũ khí, lợi nhuận mà máy bắn đá và pháo công thành mang tới đã không thể thỏa mãn y, y dự định bán vũ khí nóng ra ngoài.

Đương nhiên, chủng loại vũ khí, số lượng tiêu thụ, và uy lực đạn dược, đều phải cân nhắc tỉ mỉ, không thể vác đá đi đập chân mình.

Còn về tại sao Tống Mặc lại có dũng cảm làm thế, mà không che giấu như trước kia, sợ người khác đỏ mắt mà tới phá Grilan, hoàn toàn là vì núi dựa hiện tại của y, rất tuyệt!

Xòe tay tính tính, một kỵ sĩ vàng sống đã hơn một ngàn bảy trăm năm, một nhà ba người thân vương ma tộc, hơn một ngàn hán tử võ trang toàn diện, tường vây cao lớn địa tinh xây dựng và cạm bẫy cả heo rừng cũng chống không nổi, lại thêm thực vật cuồng bạo trong lãnh địa, Tống Mặc dám bảo đảm, bất cứ ai dám tới lãnh địa của y giở trò lưu manh, đảm bảo hắn có đi không về!

Tuy rằng một phát đại pháo, hoàng kim vạn lượng, nhưng Tống đại lãnh chủ nói rằng, hiện tại y không thiếu tiền, ngược lại rất đói khát về nhân khẩu. Dù sao, địa bàn trong tay y càng lúc càng nhiều, người thì không nhiều. Phân ra một phần, lập tức không còn nữa.

Huống hồ, trong tay y còn có khế ước hợp tác thành thương nghiệp ngầm ký với người lùn, tinh linh, cự long, chỉ cần có khế ước này, mạng nhỏ của y, tuyệt đối an toàn vô sự!

Còn sau khi thành ngầm hoàn thành… theo kế hoạch của lãnh chủ đại nhân, trừ nơi không thể đào, cả đại lục Quang Minh, đều là nơi thi công của địa tinh, trừ khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, khế ước gãy giữa chừng, nếu không, qua mười năm nữa, địa tinh vẫn còn phải đào.

Đến lúc đó, thực lực của y, khẳng định đã tiến thêm một bước, dám có ý đồ với y, phập phập chết hết luôn!

Trừ buôn vũ khí kiếm tiền nhanh ra, Tống Mặc làm thế, cũng là vì muốn thể hiện thực lực của mình với bạn hợp tác, Tống Mặc Grilan, không phải chỉ có cái đầu mà thôi.

“Quản gia, chuyện chính là như thế.” Tống Mặc xem xong thư của Harold và Nelson, lại nói suy nghĩ của mình ra. Từ sau khi bí mật của y bị vạch trần, mà lão John không vì thế xa lánh y, bất cứ chuyện gì Tống Mặc cũng không che giấu lão John nữa, điều này khiến Rhys lại uống cả một hũ dấm chua.

“Ừ.” Lão John cầm thư Tống Mặc đưa, nhanh chóng đọc xong, ông ban đầu phản đối Tống Mặc dùng pháo núi chi viện Nelson, trải qua một phen giải thích của Tống Mặc, lại cảm thấy, như vậy cũng không là gì.

“Lãnh chủ đại nhân, ngài xác định vũ khí bán ra sẽ không tạo nên nguy hiểm cho Grilan chứ?” Bạn đang �

“Sẽ không.” Tống Mặc cười híp mắt nói: “Phương pháp phối đạn dược còn nằm trong tay ta. Không có đạn dược, những khẩu pháo đó chỉ là đồ bày trí.”

Nếu thật sự dám động chủ ý xấu, y trực tiếp bỏ cát vào trong đạn pháo, rồi bán cho những kẻ đó!

Ngoài đạn pháo ra, pháo binh và bộ binh cũng không phải là một khái niệm, pháo binh trải qua huấn luyện, và tay pháo không đủ năng lực, căn bản là hai chuyện.

Grilan không phải không có tay pháo nhân loại, Tống Mặc lại vẫn phái bộ xương chu nho đi, ít nhất, người không biết rõ nội tình, sẽ không nguyện ý quá tiếp cận những bộ xương chu nho này, muốn học trộm, căn bản là không thể.

Tống Mặc đang dương dương tự đắc vì trí thông minh của mình, cửa thư phòng bị gõ vang, thị nữ Anne đi vào, nói với Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, quốc vương Obi và các kỵ binh của hắn, đều không thấy bóng dáng nữa.”

Cái gì?

Chân mày Tống Mặc nhảy lên, con rồng bụng bự đó đang làm trò quỷ gì?

Anne giải thích, hôm nay cô đi đưa cơm trưa cho quốc vương bệ hạ, lại phát hiện, trong hầm rượu trống rỗng, cái gì cũng không có, đi hỏi người khác, thì mới biết hắc giáp kỵ binh của quốc vương bệ hạ, cũng đột nhiên biến mất.

“Đợi đã, ngươi nói, trong hầm rượu cái gì cũng không có?!”

“Vâng.”

Tống Mặc đứng bật dậy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới hầm rượu dưới thành ngầm, quả nhiên, giống như Anne nói, trống rỗng, cái gì cũng không có! Con rồng bụng bự đáng chết đó, hắn dọn sạch hầm rượu của y, ngay cả một đồng tiền cũng không để lại!

Lãnh chủ đại nhân triệt để tức giận! Y muốn lột da rồng, rút gân rồng, ăn thịt rồng!

Lúc này, Rhys đột nhiên xuất hiện sau lưng Tống Mặc, “Thân ái, ngươi sao vậy?”

Tống Mặc quay phắt đầu lại, hai mắt bốc hỏa, nắm cổ áo Rhys, “Ngươi không phải cả ngày đều mắt to trừng mắt nhỏ với con rồng bụng bự đó sao?! Hắn dọn sạch hầm rượu của ta, ngươi không biết sao?!”

“Ta chỉ mới đi một chút.” Rhys nhún vai, không chút để ý cổ áo bị Tống Mặc nắm, cười ôm eo Tống Mặc, “Hắn đi càng tốt, thân ái…”

Tốt cái đầu ngươi! Cho dù hiện tại y không thiếu tiền, cũng không có nghĩa là y nguyện ý chịu thiệt!

Lửa giận của Tống Mặc triệt để bùng phát, y xác định rồi, Rhys chắc chắn biết Hắc Viêm dẫn kỵ binh của hắn chạy mất, nhưng căn bản không nói với y! Bất kể Hắc Viêm là vì cái gì đột nhiên rời khỏi, đều không thể chùi sạch sự thật hắn cướp hầm rượu của y!

Lãnh chủ đại nhân phẫn nộ móc súng lục ra, nhắm vào Rhys nã một phát!

“Ông bắn chết mi!”

Trước diệt ma tộc này, rồi mới đi tìm con rồng bụng bự đó tính sổ! Lẽ nào hắn cho rằng y vẫn còn là Tống Mặc đáng thương lúc trước bị hắn lừa mất năm ngàn kim tệ, cũng chỉ có thể chảy nước mắt nước mũi giả đáng thương sao?!

Tống Mặc quyết định, hết nhịn nổi rồi, thì không cần nhịn nữa! Y nhịn con rồng bụng bự đó, đủ lâu rồi!

Rhys vội né tránh viên đạn, Tống Mặc bắn hụt cả một băng đạn, lại lấy trong túi ra một băng, lắp vào, đuổi theo sau lưng Rhys, tiếp tục bắn!

Trong nhất thời, trong thành lũy, tiếng súng tứ bề.

Thân vương Myers và vương phi nhàn tản đứng một bên, cười híp mắt xem náo nhiệt, cứ như kẻ bị truy sát căn bản không phải là con trai ruột của họ.

“Thân ái, con của chúng ta, quả nhiên là người kế thừa ưu tú nhất của gia tộc Myers!”

“Tại sao?”

“Nhìn bạn đời mà nó chọn, đã đủ để chứng minh.”

“…”

Cho nên nói, đối với các đời thân vương gia tộc Myers mà nói, bạo lực gia đình, thật sự không phải cá biệt. Mà là kiểu hình lý tưởng thâm căn cố đế, không biện pháp a…
Bình Luận (0)
Comment