Tốc độ sinh trưởng của khoai tây rất khả quan, chỉ nửa tháng, lá xanh nõn đã phủ kín cả thửa ruộng.
Có nho và mía là tiền lệ, vấn đề chu kỳ sinh trưởng của khoai tây, đã bị Tống Mặc tự động bỏ lơ. Quy luật tự nhiên gì đó, trước mặt những thực vật này, nên bị ném ra góc tường trồng nấm đi.
Chẳng qua, lớn thật nhanh, lớn cũng rất cá tính, thì thật là một chuyện phiền phức.
Tống Mặc ngồi xổm bên ruộng, hai tay chống cằm, vô cùng nhàm chán ngáp một cái. Sau lưng y, một đội hán tử tay cầm nỏ và trọng kiếm, đang đối kháng với mấy chục cây mía.
Mười mấy lãnh dân khác thì vác nho đã thu hoạch đi qua, thỉnh thoảng nói một câu: “Xong chưa? Có mấy cây mía thôi mà.”
Các hán tử đối kháng với mía bị những lời nói mát châm chích đâm cho thật đau, quay đầu quát: “Có năng lực ngươi thử đi?!”
Không đợi nói xong, đã bị một cây mía nhắm đúng cơ hội tranh thủ khe hỡ dùng lực quất bay, đáp xuống cách đó năm sáu mét, mặt úp xuống đất, không biết trời trăng.
Đây chính là cảnh tượng thu hoạch đặc biệt của Grilan, kinh hiểm và kích thích, vui vẻ và nước mắt đều có.
Tống Mặc quay đầu, đếm đếm, đã là người thứ năm của hôm nay rồi, phòng khám chui của Harold lại sắp đầy rồi. Đứng lên, vỗ vỗ tay, lập tức có mấy bộ xương chạy tới, Tống Mặc chỉ một trong số đó, “Đi, nói với lão đại của ngươi, hôm nay không bắn pháo, nhưng có thể ném mấy quả lựu đạn.”
“Tuân lệnh, chủ nhân!”
Bộ xương nhận được mệnh lệnh co giò chạy đi, nhanh chóng tới mức khiến Tống Mặc lo lắng có bị rớt mấy khúc xương giữa đường không.
Chưa qua mấy phút, các bộ xương đã nâng hai giỏ lựu đạn ra, đứng vững, mấy bộ xương bắt đầu gào lên: “Lãnh chủ đại nhân đã nói, hôm nay không bắn pháo, hôm nay ném đạn!”
Những bộ xương còn lại lập tức giơ cao hai tay, niềm hưng phấn được biểu đạt qua lời nói: “Chủ nhân, vạn tuế! Ném đạn, vạn tuế!”
Tống Mặc nhịn không được vỗ đầu, y nghiêm trọng hoài nghi, không phải năng lực biểu đạt ngôn ngữ của bộ xương không đạt chuẩn, mà chúng nhất định là nhân cơ hội biểu đạt bất mãn không thể bắn pháo!
Các bộ xương chuẩn bị ném lựu đạn đứng ra xếp hàng, các hán tử lập tức lùi khỏi vòng chiến, chuồn đi thật xa.
Các bộ xương đợi khi lãnh dân chạy ra ngoài trăm mét, lập tức kéo dây ném đạn. Khi lựu đạn nổ, tiếng oành oành dính liền vào nhau.
Mía có lẽ còn quất được hán tử toàn thân vũ trang, nhưng đối với mấy cục sắt này không có bất cứ biện pháp nào. Đợi khi hai sọt lựu đạn đã ném hết, khói và bụi tan đi, hiện trường là một bãi phế tích.
Lựu đạn dùng để nổ mía là đặc chế, lượng hỏa dược rất ít, chủ yếu dựa vào miếng đạn nổ để sát thương mía một chút. Các bộ xương nhắm rất chuẩn, gần như tất cả mía đều bị chặt gãy eo. Có cái còn bị chặt thành ba bốn khúc, không còn năng lực tổ đội quất người nữa. Các hán tử trước đó bị mía quất một trận, lập tức lao lên, nâng sọt cao hứng nhiệt liệt bắt đầu dọn dẹp ‘chiến trường’.
Những cây mía này đều là nguyên liệu tạo đường, một chút cũng không thể lãng phí.
Xưởng chế tạo đường sớm đã được dựng lại, quy mô lớn hơn trước không ít, phần lớn lãnh dân sau khi thành ngầm hoàn công, đều tới xưởng này giúp đỡ. Khi mía không ngừng thu hoạch, đường tạo ra cũng càng lúc càng nhiều, đã có một đợt đường được vận chuyển đi theo đội thương buôn của Rode. Rode thì vẫn ở lại Grilan, hắn tạm thời giao đội thương buôn ột người bạn đáng tin, người lùn thề rằng, hắn nhất định phải tận mắt nhìn thấy khoai tây chín rồi mới ly khai.
Tống Mặc không tỏ ý kiến gì với chấp nhất của Rode, chẳng qua chỉ cần không làm lỡ việc kiếm tiền của y, Rode muốn làm thế nào, đều là tự do của hắn.
Vì tránh phiền phức, trước mắt chỉ giao dịch đường trắng, kẹo sữa và kẹo mềm các loại, Tống Mặc tạm thời không định tiêu thụ ra ngoài.
“Trước cứ thử xem.” Tống Mặc nói với lão John: “Nước sâu bao nhiêu, chỉ có thử qua mới biết, không biết nông sâu đã lao đầu đi, chỉ có nước chết chìm.”
Y đã ký hiệp nghị với Hắc Viêm, quốc vương bệ hạ cũng đã hứa sẽ bảo vệ cho chuyện làm ăn của y, nhưng Tống Mặc không thích chuyện gì cũng đều ỷ vào người khác, bia đỡ đạn thì tốt, nhưng ai biết tấm bia này có thể đỡ được bao lâu, hiệu quả tốt thế nào? Thăm dò phản ứng của tinh linh một chút, đối với y đối với Hắc Viêm, đều không có gì xấu, có lẽ quốc vương bệ hạ còn vì thế mà cảm kích y, về chuyện nước linh hồn, sẽ cho y thêm nhiều ích lợi… đương nhiên, Tống Mặc cũng biết, khả năng này hơi nhỏ nhoi.
“Ta hiểu rồi, lãnh chủ đại nhân.”
Lão John không tiếp tục truy hỏi dự định của Tống Mặc, Tống Mặc cũng không tiếp tục nói nữa. Hiện tại y đang lo lắng một chuyên khác, Hắc Viêm chắc sắp về tới thủ đô Obi rồi, không biết giáo hội nhận được nước linh hồn bản nhái sẽ có phản ứng gì.
“Ngài lo lắng giáo hội lật lọng?”
“Ta không lo lắng cái này.” Tống Mặc lắc đầu, “Con rồng bụng bự đó sẽ không cho phép người khác lấy mất kim tệ của hắn, cho dù hắn biết rõ nước linh hồn đó là giả, khoản tiền của giáo hội cũng phải lấy cho bằng được.”
“Vậy ngài lo lắng cái gì? Quốc vương Obi không chia cho ngài phần ngài nên có?”
“Cũng không phải cái này.”
“Vậy thì là gì?”
“Là…”
Tống Mặc vừa nói một chữ, tiếng của Johnson đã từ ngoài cửa truyền vào, “Lãnh chủ đại nhân, xảy ra chuyện rồi!”
Xảy ra chuyện rồi?!
Tống Mặc lập tức đứng lên, vớ lấy súng trường treo trên tường, kéo chốt an toàn, “Bà nó chứ, là tên không có mắt nào lại tới lãnh địa của ông giở trò lưu manh?! Ông diệt nó!”
Lão John theo sát sau lưng Tống Mặc, mở cửa, thì thấy Johnson che trán đứng ở bên cửa, ở kẽ ngón tay còn có máu chảy ra, mắt bên trái xanh bầm, rất giống thảm trạng bị ngói đập vào.
“Johnson, rốt cuộc có chuyện gì?”
“Lãnh chủ đại nhân, ngài nên tự đích thân đi xem thử đi.” Giọng Johnson cũng hơi rung, “Quá đáng sợ!”
“Cái gì quá đáng sợ?”
“Khoai tây, mấy củ khoai tây đó!”
Khoai tây?
Tống Mặc và lão John quay mặt nhìn nhau, liên tưởng tới mía và nho, lãnh chủ đại nhân đột nhiên có dự cảm rất không tốt.
Quả nhiên, đợi khi tới cách thửa ruộng đại khái chừng mười mét, lập tức nghênh diện với một vật thể lớn bằng ba nắm tay bay tới, nhắm thẳng mặt đám người Tống Mặc!
Tống Mặc bị dọa nhảy dựng, vội né tránh, động tác của lão John cũng khá nhanh, Johnson đáng thương phản ứng chậm chút, bị nện ột phát chắc nịch, bịch một tiếng ngã xuống đất.
Tống Mặc nghĩ mà thấy sợ nhìn Johnson ngã dưới đất không còn biết trời trăng mây nước, mười phần có hết chín phần là não chấn động rồi.
Chuyển mắt nhìn thứ đã đánh ngất Johnson, cằm lãnh chủ đại nhân rớt xuống đất, khoai tây, ba củ khoai tây tròn vo, mập mạp, lớn bằng nắm tay người trưởng thành!
Tống Mặc cẩn thận dùng chân đá đá khoai tây trên đất, khoai tây lăn cùng cục sang một bên, yên tĩnh nằm ở đó, không còn thấy chút hung tàn nào của hồi nãy.
“Cái này là sao?”
Tống Mặc cong lưng nhặt một cái lên, nhìn ngó tỉ mỉ, lẽ nào, đây lại là một đám thuộc tính hắc ám? Ban đầu khi Rode vận chuyển khoai tây tới, không có nói tới chuyện này mà.
Bất luận thế nào, vẫn phải tận mắt nhìn thửa ruộng một cái, mới có thể cho ra kết luận cuối cùng.
Khoai tây trong ruộng hôm nay vừa chín, ba lãnh dân canh thửa ruộng, thảm ngộ độc thủ trước tiên. Họ chỉ ra ruộng làm cỏ trong rãnh, lại bị khoai tây đột ngột từ dưới đất bay ra đập ngất. Những người khác nghe thấy tiếng vang, chạy tới xem, liên tiếp gặp thảm ngộ bất hạnh, Tống Mặc đi tới bên ruộng, đúng lúc thấy cảnh tượng nguy hiểm của các lãnh dân tay cầm xẻng công binh và trường kiếm, anh dũng chiến đấu với khoai tây bay đầy trời.
Người lùn Rode đang giơ rìu, né khỏi một củ khoai tây bay tới chỗ hắn, bên chân hắn, đã chất đống ngổn ngang ‘di thể’ của khoai tây.
Tống Mặc không dám lại gần nữa, tay vòng bên miệng, la lên với Rode: “Rode!”
Rode nghe thấy Tống Mặc gọi, vừa quay đầu, đã bị một củ khoai tây đập lên đầu, đỉnh đầu lập tức xưng lên một cục bự. Người lùn tức giận gầm lên, không để ý tới Tống Mặc nữa, lại tiếp tục vung rìu.
Tống Mặc nhìn khoai tây bay đầy trời và các lãnh dân đang chiến đấu với khoai tây, ngốc lăng.
Bạn đang �
Thì ra mía tổ đội quất người chỉ là pháo hôi, những em khoai tây như khẩu đại bác nhỏ này mới là vương đạo!