“Ngươi nói cái gì, tiểu tử kia muốn cuối năm xin định thân? Không được! Đông Nhi nhà ta mới bao lớn, nó còn nhỏ như vậy định thân làm gì!” Nguyên phụ trợn to mắt, thẳng thắn lắc đầu.
“Nơi nào nhỏ, nhớ năm đó không phải hai ta cũng định thân ở tuổi này à, ông sợ ta bị người khác hỏi mất, vội vàng dẫn bà mối đến…”
Nguyên mẫu nói, vừa nhắc đến chuyện này, nàng lâm vào hồi ức, những chuyện lúc còn trẻ như hiện lên trước mặt.
“Ta đây không phải là sợ ngươi bị người khác thú đi hả, khi đó có đến mấy tên tiểu tử nhìn chằm chằm ngươi kìa, may mắn là ta nhanh tay, hê hê…” Nguyên phụ cũng nhớ lại chuyện cũ, tiến lên ôm lấy Nguyên mẫu, Nguyên mẫu thuận theo dựa vào người ông.
“Đều nói con cháu tự có phúc của con cháu, việc của Đông nlNhi ngươi cũng đừng quá khắt khe, trong lòng hiểu rõ là được.” Nguyên mẫu nói.
Nguyên phụ: “Ta nghe lời ngươi.”
Hai tiểu trúc mã đổ rác còn cố ý chạy đi xa, không biết hành vi lén lút cỏn con của mình đã bị cha mẹ Nguyên Đông phát hiện. Hai đứa đi trong tuyết lạnh giá, lại như không cảm thấy lạnh, chỉ lo tranh thủ chút thời gian ít ỏi nói chuyện cùng nhau.
“Đông Nhi, ta tính rồi, qua mấy ngày nữa ta liền nhờ người đến nhà ngươi cầu hôn, ngươi thấy sao?” Lâm Bảo hỏi.
“Ngươi đã có chủ ý, còn hỏi ta làm gì?” Nguyên Đông khẽ cắn môi dưới, nhẹ giọng nói, càng nắm chặt khoai lang trong tay, tim điên cuồng nhảy nhót, điều Lâm Bảo vừa nói là kinh hỉ rất lớn với nó.
Lâm Bảo đứng đối diện Nguyên Đông, nhìn hai phía không thấy ai, nắm lấy bàn tay Nguyên Đông, nói: “Tất nhiên phải hỏi ngươi, ngươi đồng ý, ta mới nhờ người sang nói chuyện. Ngươi có nguyện ý không, Đông Nhi?”
“Mau buông tay, kẻo lại bị người ta nhìn thấy.” Mặt Nguyên Đông lúc này đã đỏ bừng, hoảng sợ nhìn trái nhìn phải, lo lắng bị người nhìn thấy.
“Yên tâm đi, không có ai, ai lại rảnh rỗi đi dạo lúc trời giá rét như thế này. Ngươi vẫn chưa trả lời ta, Đông Nhi, ngươi nguyện ý không?” Lâm Bảo hỏi lại.
“Ngươi, ngươi còn như vậy, ta sẽ nổi giận, không để ý tới ngươi.” Nguyên Đông bị Lâm Bảo hỏi riết không tha, giận dỗi giậm chân, lại nói: “Ta nguyện ý có ích gì, sợ là cha ta không đồng ý, gần đây cha ta nhìn ngươi thấy chướng mắt vô cùng.”
Thấy Nguyên Đông sinh khí, Lâm Bảo vội vàng dụ hống: ‘Đông Nhi đừng tức giận, chỉ cần ngươi nguyện ý, lúc đó khẳng định cha ngươi cũng sẽ đồng ý.”
“Ngươi chắc chắn như vậy?” Nguyên Đông cau mày không tin.
“Ân, ta biết mẹ ngươi tương đối vừa lòng với ta, chỉ cần bà đồng ý, cha ngươi sẽ không làm khó. Ngươi đừng lo lắng, chỉ cần chờ ta đưa ngươi tới là được rồi.” Lâm Bảo tươi cười nói.
“Vậy được, giờ ta phải về, đi lâu sợ cha mẹ ta đi tìm.”
“Tốt lắm, ta đưa ngươi trở lại.” Lâm Bảo thuận theo đường cũ đưa Nguyên Đông về, sau đó cười ngu đi về nhà mình.
Lâm gia, sau khi Chu Trạch và Lâm Ngọc đánh được hai bộ quyền, tuyết rơi quá lớn, bọn họ không ở lâu bên ngoài, vào trong nhà ngồi bên chậu than, ăn khoai nướng nóng hổi thơm ngọt, lúc trời giá rét ăn khoai nướng đúng là một loại hưởng thụ.
Lúc nãy Lâm Bảo đi vội, không mang theo mũ, đi bên ngoài hồi lâu, lúc này quay về, trên đầu trắng xóa tuyết, mang theo khí lạnh đi vào, hai má bị lạnh đến đỏ bừng.
“Tiểu Bảo, ngươi đây là chạy đi nơi nào, cũng không đội mũ, nhìn xem trên đầu toàn là tuyết, coi chừng cảm lạnh.” Lâm Ngọc miệng nói, tay chân vội vàng đi tìm khăn khô đưa cho Lâm Bảo lau đầu tóc.
Lâm Bảo nhận khăn qua loa lau, không để ý lắm, vẻ mặt còn hớn hở: “Không sao, ta không lạnh chút nào, sẽ không bị cảm lạnh, thân thể ta rất khỏe mạnh.”
Lâm Ngọc sờ tay sờ mặt Lâm Bảo, cảm nhận được da thịt lạnh lẽo, cực kỳ đau lòng, nói: “Còn nói không lạnh? Xem da tay chân mặt mũi ngươi bị lạnh thành cái gì rồi, còn cười hớn hở như vậy, là bị lạnh đến ngu người rồi nên mới không còn cảm thấy lạnh nữa hả?”
Nghe ca ca nói như vậy, Lâm Bảo mới như trở về với hiên thực, đưa hai tay lên miệng hà hơi, sau đó dí sát vào chậu than sưởi ấm, cười nói: “Ca, ngươi vừa nói thế, ta mới thực sự cảm thấy lạnh đây.”
Lâm Ngọc vô ngữ lắc đầu, y hiểu rõ đệ đệ mình, rõ ràng là trong lòng Lâm Bảo có việc, nhìn vẻ mặt tươi cười kia, tám phần là liên quan đến Đông ca nhi. Y còn nhớ lúc trước Lâm Bảo có đề cập đến chuyện tới Nguyên gia cầu hôn.
“Tiểu Bảo, đây là có chuyện gì tốt thế, nói nghe xem, để cho chúng ta cùng vui mừng.” Chu Trạch ngồi bên cạnh tươi cười trêu ghẹo.
Lâm Bảo cũng không giấu diếm, không ngượng ngùng ấp úng, nó thẳng thắn: “Vừa nãy ta thấy Nguyên Đông, ta nói với y mấy ngày nữa sẽ đến nhà y cầu hôn.”
Nói đến đây, nụ cười trên mặt Lâm Bảo càng tươi.
“Nói như vậy, Đông ca nhi đồng ý rồi?” Lâm Ngọc hỏi.
“Đó là đương nhiên.” Lâm Bảo vẻ mặt đương nhiên nói.
“Đây thật là một chuyện vui, bất quá, Tiểu Bảo, ngươi có nghĩ tới cha mẹ Nguyên Đông không? Liệu bọn họ có đồng ý?” Lâm Ngọc lo lắng hỏi.
“Ca, ngươi yên tâm đi, việc này không thoát được. Chu đại ca, việc này ngươi phải giúp ta, tìm người mai mối khéo nói một chút, sau đó chúng ta chọn ngày cầu hôn, rồi định thân, cứ như vậy định ra việc này…” Lâm Bảo càng nói càng cao hứng.
“Được, yên tâm đi, việc này ta để ở trong lòng, mấy ngày tới sẽ cho người thu xếp. Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, tạm thời định thân trước, thành thân thì để vài năm nữa đã.”
Chu Trạch cười nói, nhìn thiếu niên mới cao đến bả vai hắn, trong lòng cảm khái, người ta mới chỉ mời hai, đã bắt đầu thu xếp hôn sự của chính mình, thực sự là tuổi trẻ tài cao nha.
Lâm Bảo cười ha ha: “Ta biết, ta cũng chỉ muốn đem hôn sự này định xuống trước, tránh cho sau này bị người khác đoạt mất.”
Thời đại này đến cùng không phải hiện đại,mười sáu, mười bảy đã tính là trưởng thành, mười hai, mười ba định thân là chuyện bình thường. Có nhà còn kết thông gia từ bé, thậm chí khi còn trong bụng mẹ. Chu Trạch hiểu rõ đạo lý nhập gia tùy tục, cũng không quá xoắn xuýt về chuyện này.
“Sớm một chút định xuống cũng là chuyện tốt, ngươi và Đông ca nhi lớn lên cùng nhau, tình cảm sâu đậm, sau này thành thân sống cùng nhau càng tốt.”
Lâm Ngọc cũng tán thành chuyện này, hy vọng đệ đệ tìm được người yêu thích sống chung. Giống như y và Chu Trạch, hai người có ý với nhau, cuộc sống hàng ngày trải qua mới ngọt ngào.
Chuyện hôn sự cứ thế được Lâm gia lên kế hoạch. Cùng lúc đó vài thôn làng lân cận Lạc Hà thôn, thậm chí trên trấn, đã có chuyện âm thầm diễn biến.
Rất nhanh, Lạc Hà thôn thu được thông tin chính xác, đó chính là không riêng gì thôn bọn họ nhặt được công pháp võ công, có rất nhiều nơi cũng nhặt được.
Không chỉ như vậy, đã có thôn trấn bắt đầu triệu tập người trẻ tuổi tập luyện, bỗng chốc khắp nơi dâng trào làn sóng võ học.
Lạc Hà thôn tự nhiên cũng không cam lòng lạc hậu, trong thôn khẩn cấp mời những vị có địa vị đến thương thảo, cuối cùng triệu tập người trẻ tuổi, bắt đầu đến nhà thôn trưởng luyện tập công pháp.
Chuyện luyện võ lan rộng khắp thôn, từng nhà sau khi đóng cửa, đều bàn tán về việc này. Nhóm hậu bối tụ tập một chỗ cùng thảo luận. Đương nhiên những chuyện này là sau khi đóng cửa mới nói, cũng không ai gióng chống khua chiêng mà bàn tán, chuyện này khắp thôn ai cũng có lợi, mọi người nhất trí giữ bí mật.
Trong mùa đông giá rét, chuyện luyện võ như ngọn lửa bùng lên, trong lòng mọi người ôm ấp hy vọng, sau này bản thân trở thành người có bản lĩnh, cơ hội tốt như thế đương nhiên không thể bỏ qua.
Ngày đầu tiên, nam nữ già trẻ trong thôn đều đến, trưởng thôn thấy có quá nhiều người, khuyên mọi người nên về nhà, chỉ để lại hài tử từ tám tuổi đến trưởng thành. Bởi vì thân thủ Chu Trạch không tệ, trưởng thôn giao cho hắn làm giáo đầu, huấn luyện bọn họ.
Ngoại trừ hán tử học đánh quyền, số ít tiểu ca nhi cũng cảm thấy hứng thú, thuyết phục người nhà xong, chạy đến đứng sau hàng ngũ tập luyện. Trong đó có cả Lâm Ngọc và Lưu Vân, Nguyên Đông bị Lâm Bảo thuyết phục, cũng chạy đến học đánh quyền.
Mọi người hồ hởi nghĩ đến đẹp, còn làm được hay không còn phải xem thiên thời địa lợi nhân hòa, quan trọng là thiên phú, nỗ lực, kiên trì.
Thời điểm mới bắt đầu, ai cũng mang hy vọng to lớn với việc học võ, sau khi tiếp xúc mới biết việc này không đơn giản, so với việc trồng trọt còn khó hơn nhiều.
Mỗi ngày dậy sớm chạy bộ không nói, còn muốn ngồi xổm đứng trung bình tấn giữa trời gia rét, áp chân, từng chiêu từng chiêu mà học, dằn vặt cả ngày, lưng mỏi chân đau, cánh tay cũng không nhấc lên nổi, thế này sao gọi là học võ, chính là đang chịu tội.
Có vài người không kiên trì nổi, từ ngày thứ ba bắt đầu bỏ cuộc. Ở trong giá rét luyện quyền còn không bằng ở nhà chui trong chắn ấm áp thoải mái. Có người không đến hẳn, có người lúc đến lúc không, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, chân chính kiên trì còn lại chẳng được mấy người.
Chu Trạch nhìn tình hình cũng đành lắc đầu không nói. Hắn cũng đã đoán trước được sự việc, không phải ai cũng có thể luyện võ, cần phải nghiêm khắc tự chủ, năng lực chịu khổ, còn cần có thiên phú, sớm chiều không bỏ, mới có thể luyện thành bản lĩnh, không phải chuyện dễ dàng.
Bên trong quyển sách này chỉ là những chiêu thức cơ bản nhất, quyển sách có ba mươi trang, có hơn hai mươi chiêu, học cũng không khó, cái khó là luyện đến thành thục, sức đánh ra mạnh mẽ, sử dụng linh hoạt, việc này cần tự mình kiên trì rèn luyện.
Chu Trạch cũng không phải võ sư, những việc có thể làm chỉ là dạy cho mọi người nhớ được chiêu thức, sau đó phải tự mình lĩnh hội.
Cho nên hắn bỏ ra thời gian một tháng dạy chiêu thức cho bọn họ, còn lại để tự bọn họ về nhà nỗ lực tập luyện, điều hắn làm cũng chỉ có như thế.
Mỗi thôn đều hừng hực không khí học võ, chuyện này đến tai những gia tộc lớn. Thời điểm nắm được tin tức, có gia tộc nghi hoặc kinh ngạc, có gia tộc cảm thấy uy nghiêm bị xâm phạm, thái độ tuy khác nhau, nhưng lại có chung hành động, đó là phái người đến các thôn trấn điều tra.
Kết quả điều tra không có gì đáng kiêng dè, vì những thôn dân luyện ra thành các kiểu hổ không ra hổ, cẩu cũng chả giống cẩu, chọc cho bọn họ muốn cười, quả thật chẳng ra thể thống gì, làm người khác cười nhạo.
Theo khía cạnh khác mà nói, công pháp này chỉ là loại cơ bản nhất, bọn họ cũng không để ý, bọn học chỉ muốn làm ngư ông đắc lợi mà thôi.
Hiện nay thánh thượng chuộng võ, trọng võ, coi trọng những gia tộc, thế gia võ học, nếu lúc này đến những thôn làng nhỏ bé cũng luyện võ, thành toàn dân thượng võ, vừa vặn đúng ý thánh thượng, làm lão nhân gia ngài cao hứng một chút cũng tốt. Các gia tộc lớn nghĩ thế, cho người thả ra tin đồn, nói công pháp võ học là do gia tộc bọn họ nhân bản lan rộng, nhất cử lưỡng tiện, vừa làm bách tích mang ơn, lại có thể lộ mặt trước thánh thượng.
Tất nhiên dù nói thế nào, kết quả vẫn được tính là tốt.