Dị Thế Điền Viên

Chương 72

“Tiểu Bảo, ngươi nói đúng, mấy ngày các ngươi không có nhà, Lưu lão tứ kia quả nhiên đến gần nhà ngươi xem xét, bị chúng ta nhìn thấy mấy lần. Tối đến chúng ta sợ gã đến nhà ngươi, chia nhau mỗi lần hai đứa đến nhà ngươi canh chừng, tuy nhiên gã cũng chỉ đến xem xét, không có hành động gì.” Lưu Tiểu Xuyên kể lại.

Bọn nó nắm được nhược điểm của Lưu lão tứ, việc này làm bọn nó rất hưng phấn, việc này đồng nghĩa với chuyện tụi nó có thể làm việc lớn, bọn nó rất thích làm việc này, mỗi lần nhìn thấy gã hậm hực tức giận mắng mình xui xẻo, bọn nó rất vui vẻ, cảm thấy bản thân làm được một việc tốt.

“Đa tạ các ngươi mấy hôm nay thay ta trông nhà, sau này có việc gì khó khăn, cứ nói với ta, ta nhất định cố gắng hết sức!” Lâm Bảo rất cảm kích nhóm tiểu đồng bọn, chân thành nói cảm tạ, làm cho nhóm tiểu đồng bọn ngượng ngùng muốn chết.

“Chúng ta là huynh đệ, không nên nói cái này, trước đây ngươi cũng từng giúp chúng ta!”

“Đúng đó, chỉ là việc nhỏ thôi.”



Bọn nhóc mồm năm miệng mười tranh nhau nói, cuối cùng Lâm Bảo phất tay: “Các ngươi vây lại đây đi, ta có chuyện muốn nói.”

Để bảo đảm không ai nghe trộm bọn nó nói, bọn nó vây lại một chỗ, nhỏ giọng trao đổi.

Không quản kẻ lần trước đến nhà nó trộm đồ có phải là Lưu lão tứ hay không, Lâm Bảo vẫn muốn cho gã nếm thử chút dạy dỗ, sáng tối trong đầu chỉ toàn ý nghĩ muốn trộm đồ nhà người khác là không tốt.

Chu Trạch và Lâm Ngọc không biết Lâm Bảo cùng nhóm đồng bọn muốn làm chuyện gì, chỉ biết bọn nhỏ hay chơi cùng nhau, đùa giỡn một chút, cũng có lúc tụ tập luyện quyền, không nháo ra chuyện xấu cũng không trêu chọc thị phi, hai người cũng không can thiệp quá nhiều.

Lúc này Chu Trạch cùng Lâm Ngọc ở trong nhà đã bắt đầu thu dọn ít đồ chuẩn bị đi phủ thành, bọn họ đã quyết định ngày mai sẽ đến phủ thành, hôm nay cần chuẩn bị ít đồ đạc.

Chu Trạch kiểm kê lại hàng hóa trong cửa tiệm, loại nào cần nhập thêm, cái nào dễ bán, bán được nhiều cũng cần mua thêm, còn có vài loại đồ người trong thôn có dặn trước, loại nào trương cửa tiệm chưa có, đều cần ghi chép lại cẩn thận.

Vì cần ghi chép, Chu Trạch đã mua giấy bút, trước kia hắn chưa từng học viết chữ bằng bút lông, lúc này dùng bút lông viết chữ thật nhìn không ra, chữ hắn viết là chữ giản thể. Phòng ngừa phiền phức, hắn tận lực giản lược những chữ không cần thiết, ghi chép sao cho hắn tự mình hiểu được.

Khi hắn dùng một tờ giấy ghi chép các loại đồ vật cần mua khi đến phủ thành, hắn nhìn tờ giấy, nhíu mày. Chữ viết trên giấy không nhiều, mà tất cả lại là chữ giản thể, hắn lo lắng người có tâm nhãn nhìn thấy sẽ sinh lòng nghi ngờ, có thể sẽ khiến hắn gặp phiền phức.

Lần đầu tiên Chu Trạch nhận thấy, cần thiết học chữ viết ở đây, có thể đọc sách viết chữ được là chuyện tốt, cũng may hắn đã từng nhìn thấy chữ viết nơi này, đa số chữ đều giống chữ phồn thể, tuy rằng hắn có thể nhận ra, nhưng muốn viết được thì tương đối khó.

Cần mua sách về học tập, nghĩ đến đến, Chu Trạch đặt bút viết xuống thêm việc cần là mua sách.

Bên này Chu Trạch vội việc liệt kê hàng hóa cần nhập trong cửa hàng. Bên kia Lâm Ngọc thì vội vàng thu xếp việc trong nhà, cho gà vịt ăn, hoa màu trên ruộng có cần làm cỏ hay không, còn chuẩn bị ít thức ăn dọc đường. Một ngày bận rộn cứ như vậy trôi qua.

Chạng vạng, cả nhà ăn tối xong, ngồi vây quanh bên bàn, nói chuyện đi phủ thành, đa số là Lâm Ngọc dặn dò Lâm Bảo chuyện lớn chuyện nhỏ, những việc Lam Ngọc nhớ đến đều dặn Lâm Bảo một lần.

Lâm Bảo cảm thấy hai lỗ tai nghe đến kêu bùng bùng, nó thiếu kiên nhẫn lắc đầu: “Ca, ta không phải hài tử, ngươi không cần dặn tới dặn lui như vậy, ta tự biết được, càng lúc ngươi càng giống mẹ, đều thích lải nhải như thế.”

Lâm Ngọc nghe vậy trợn mắt liếc nó, nắm lỗ tai nó kéo lên: “Ngươi nói cái gì?”

Lâm Bảo bịt tai, hô to: “Ngươi xem, có giống mẹ không? Mẹ cũng thích túm lỗ tai ta như thế này!”

Lâm Ngọc: “…” Yên lặng tăng thêm lực trên tay.

Lâm Bảo: “A! Đau quá, đau a, ca, mau buông tay, quân tử động khẩu không động thủ…”

Chu Trạch ngồi bên cạnh nhìn hai huynh đệ, buồn cười lắc đầu, cảm thấy bầu không khí khi hai huynh đệ ở chung rất thú vị.

“A Ngọc, ngươi và Tiểu Bảo trước đây có từng được đọc sách không?” Chu Trạch hỏi

“Lúc bé ta được học hai năm, biết vài chữ, hiện tại không còn nhớ rõ.” Rốt cuộc Lâm Ngọc cũng thả lỗ tai Lâm Bảo ra, ý thức được vừa rồi đùa giỡn trước mặt Chu Trạch như vậy, y có chút ngượng, vỗ vỗ quần áo, quy củ ngồi xuống.

“Tiểu Bảo đi học, có đọc sách ba năm, nó đọc sách rất tốt, chữ cũng đẹp.”

Nói đến đây, Lâm Ngọc có chút mất mát, đệ đệ thông mình như thế, tiên sinh còn khen nó đọc sách tốt, nhưng đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn, sau khi cha mẹ qua đời, sinh hoạt trong nhà muốn duy trì còn khó khăn, nào có tiền đi học, thoáng cái mấy năm đã trôi qua.

“Vậy các ngươi nhớ được nhiều chữ trong sách không?” Chu Trạch hỏi tiếp.

Lâm Ngọc suy nghĩ, lắc đầu: “Mấy chữ đơn giản thì nhớ, đa số không còn nhớ được, ta nhớ lúc đó ta nhiều nhất chỉ biết được năm mươi chữ cái.”

“Ta nhớ tới hơn một trăm chữ đây, ta vẫn nhớ rõ, nhìn thì ta còn biết, nhiều chữ thì không nhớ viết như thế nào.” Lâm Bảo nói.

Nó đi học nhiều hơn Lâm Ngọc một năm, biết nhiều chữ hơn, sau đó trong nhà không đủ ăn, nó cũng không còn thời gian quan tâm đến vấn đề này. Cơm còn không có mà ăn, đâu còn sức lực quan tâm việc khác. Bất quá đối với việc này, nó cũng không có tiếc nuối, quốc gia bọn họ trọng võ khinh văn, không coi trọng người đọc sách, yêu thích võ tướng hơn, hiện giờ nó cũng thích luyện quyền.

“Nếu như vậy, ta tính ngày mai đến phủ thành mua vài cuốn sách về, rất nhiều chữ ta cũng không biết, đến lúc đó chúng ta cùng luyện. Tiểu Bảo còn nhỏ tuổi, còn có thế đến học đường mấy năm nữa, hiện tại nhà chúng ta có thể đưa Tiểu Bảo đến học đường.” Chu Trạch nói.

“Ta không đi, ta đã lớn như vậy, sao còn phải đi học, đến đó không phải để bọn hài tử cười chết ta à!” Tiểu Bảo lập tức lắc đầu từ chối, nó cảm thấy luyện quyền là quá tốt rồi, không cần phải đi học.

“Ngươi vẫn còn là hài tử đó, đọc sách thì làm sao, có thể biết chữ, cũng là một loại bản lĩnh, ngươi xem mấy quản sự trong phủ thành, ai mà không biết chữ?” Chu Trạch tiếp tục dụ dỗ: “Ngươi học xong, có thể về nhà dạy lại hai chúng ta, ta cũng không biết chữ, muốn đến học đường, tiên sinh lại không thu nhận ta đây.”

“Chu đại ca, ngươi biết, ta đã nhìn thấy, tuy rằng chữ ngươi viết không dễ nhìn, cầm bút cũng không đúng cách, nhưng ngươi khẳng định biết chữ, đừng lừa ta!”

Trong lòng Lâm Bảo dao động, nó vẫn luôn sùng bái Chu Trạch, không ngờ tới có lúc hắn lại muốn học tập mình, điều này làm cho nó có cảm giác thỏa mãn.

“Ngươi đã nhìn thấy chữ viết của ta khó coi, còn viết thiếu nét, cho nên ta mới muốn học tập, hiện tại nhà chúng ta chỉ có ngươi mới có thể đến học đường, trọng trách lớn lao này liền giao cho ngươi.”

Chu Trạch ân cần dụ dỗ, chốc lát đã thuyết phục được Lâm Bảo. Tận đến khi Lâm Bảo cắp sách đến trường, trở thành hài tử lớn tuổi, cao nhất lớp, nó mới nhận ra hình như có gì đó không đúng lắm.
Bình Luận (0)
Comment