Dị Thế Điền Viên

Chương 82

Chu Trạch dẫn Lâm Ngọc đi đến trước quầy, hắn gõ tay lên bàn. Nam tử trẻ tuổi đang ngủ gật sau quầy giật mình tỉnh lại, trượt tay một phát, xém chút nữa đập đầu lên bàn.

Nam tử trẻ tuổi luống cuống tay chân, vội đứng thẳng, chùi khóe miệng có vết khả nghi, nhìn hai người Chu Trạch đang đứng trước mặt, trên mặt nam tử trẻ tuổi hiện lên vẻ không được tự nhiên, căng thẳng đến mức nói lắp: “Hoan nghênh, hoan nghênh, hai vị khách quan. Hai vị khách quang lâm tiểu quán, xin hỏi cần mua gì?”

“Chưởng quỹ, chúng ta muốn mua một ít sách chữ cùng ít giấy bút”. Chu Trạch trả lời.

Người trẻ tuổi hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái, không còn quá căng thẳng, thổi phồng dũng khí, nói tiếp: “Ta, ta không phải chưởng quỹ, chưởng quỹ là, là cha ta. Cha ta có việc không ở, ta trông tiệm thay. Đồ vật ngươi nói tiệm chúng ta đều có, ngươi xem giá bên kia, là ít sách để học chữ, thích hợp cho hài đồng mới đi học, ta đưa hai người đi qua nhìn xem”.

Người trẻ tuổi nhìn qua bất quá mới chừng mười tám, mang trên người hơi thở thư sinh, nói chuyện đơn giản thẳng thắn, không đề phòng, người rất nhiệt tình, đưa hai người Chu Trạch đến giá sách, giới thiệu từng quyển một.

Làm Chu Trạch là người không hiểu thư tịch nơi này được lợi, hắn chọn năm bản học chữ hài tử đi học thường dùng, chọn thêm ít giấy bút, đều là loại bình thường nhất.

Lúc sau, Chu Trạch nhớ đến việc mua thoại bản, hỏi: “Tiểu huynh đệ, nơi này của các ngươi có thoại bản không?”

Người trẻ tuổi gật đầu: “Có, nhưng không có nhiều”.

Chu Trạch nói: “Loại tiểu thư nhà giàu giúp đỡ thư sinh nghèo, có không?”

Người trẻ tuổi: “Ngươi là đang nói đến loại Trương tiên sinh dạo gần đây đang kể đúng không?”

“Đúng, chính là quyển kia.”

“Quyển thoại bản đó còn chưa có ấn chế, phải đợi Trương tiên sinh kể qua một thời gian, mới có thể in ra”. Người trẻ tuổi cầm thoại bản lên, đôi mắt cong cong, hiển nhiên cũng đã nghe qua câu chuyện kia, hẳn là cũng rất thích.

“Cố sự kia rất lôi cuốn, kết cục cũng tốt”.

“Không phải ngươi nói thoại bản kia còn chưa được ấn chế hả? Vậy làm sao ngươi đã biết được kết cục, có thể kể cho chúng ta nghe được không?”

Lâm Ngọc đứng bên cạnh rất muốn biết kết cục, nghe người trẻ tuổi nói như vậy, lập tức dõi ánh mắt ước ao về phía hắn.

Người trẻ tuổi bị nhìn đến ngượng ngùng, hắn có chút bối rối nói: “Ta kể không hay, ta sẽ không kể, cha ta có quen biết Trương tiên sinh, Trương tiên sinh ủy thác cha ta viết tay đoạn thoại bản, cho nên biết trước kết cục, ta có thể cho các ngươi mượn xem, bất quá sau khi xem xong các ngươi phải trả ta”.

Chu Trạch thấy người trẻ tuổi đơn thuần không có phòng bị như vậy, không khỏi cười, nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi cũng không quen biết chúng ta, không sợ cho chúng ta mượn sách, chúng ta sẽ trốn mất, không trở lại trả cho ngươi sao?”

Người trẻ tuổi lắc đầu: “Ta nhìn người, cảm thấy các ngươi sẽ không như vậy. Coi như có không trả, cũng không có chuyện gì. Ta cũng đã đọc qua mấy lần, đã nhớ rõ”.

Thật sự là tiểu tử đơn thuần! Trong lòng Chu Trạch thầm than, cũng không chiếm tiện nghi của người ta.

“Như vậy đi, nếu người đã nhớ hết, vậy viết lại một bản, còn bản này bán lại cho chúng ta, ấn theo giá thị trường, chúng ta trả tiền cho ngươi”.

“Như vậy sao được, bản này ta đọc đã cũ”. Người trẻ tuổi là người bướng bỉnh không muốn chiếm tiện nghi người khác, nhưng đầu óc không quá thông minh.

“Ngươi có thể lấy giá thấp hơn thị trường một ít”. Chu Trạch cười nói.

“Vậy cũng tốt.” Người trẻ tuổi cảm thấy như vậy khá ổn, ai cũng không chiếm tiện nghi của ai.

Không biết hành động của hắn bị cha hắn đang đứng trên lầu nhìn thấy hết, người khác đều nói nhi tử của ông mỗi ngày đều ru rú trong nhà, đọc sách đến mụ mị. Cho nên ông mới kéo nhi tử đến trông coi cửa hàng, muốn cho nó rèn luyện, nhưng vẫn không yên lòng, cho dù đang uống rượu bồi chuyện với bạn cũ trên lầu, vẫn luôn chú ý đến động tĩnh dưới lầu.

“Tôn huynh, uống trà đi, đừng nhìn nữa, con cháu tự có phúc phận của con cháu, ngươi cứ kệ nó đi. Ngươi xem không phải Thanh Ngạn vẫn ổn sao, còn bán được sách và giấy bút, không phải ngươi vẫn lo nó không dám nói chuyện với người lạ à? Nhìn xem, nó nói thật tốt, còn vừa nói vừa cười với hai vị khách kia”.

Tôn chưởng quỹ thở dài một hơi, nói: “Ta sợ nó bán sai giá tiền, nhiều năm như vật Thanh Ngạn vẫn luôn ở trong nhà đọc sách, hôm nay là lần đầu tiên nó đến đây trông tiệm…”

“Mở rộng tâm đi ông bạn, chỉ là vài cuốn sách thôi mà, cho dù bán sai thì sợ gì, cùng lắm thì lỗ ít tiền thôi, trước lạ sau quen, ta nhìn thẳng bé Thanh Ngạn không sai được”.

Tôn Thanh Ngạn bên dưới lầu không biết đang bị lão cha chú ý, lúc này hắn đang tán gẫu về thoại bản kia với Lâm Ngọc.

“Trương tiên sinh kể chuyện rất êm tai, trước đây ông ấy đã kể qua rất nhiều thoại bản, khi rảnh rỗi ta sẽ đến nghe ông ấy kể, thoại bản ông ấy từng kể qua ta đều có, có rất nhiều câu chuyện hay, ta rất thích đọc, thế nhưng cha ta không thích, cảm thấy chúng không có tác dụng, cũng không thể thi đậu công danh, mấy lần muốn ta vứt đi, nhưng bị ta lén lút dấu mất…”

Đây là lần đầu Tôn Thanh Ngạn nói nhiều như vậy, có lẽ là gặp đúng người thích nghe Trương tiên sinh kể chuyện, có sở thích giống nhau, cho nên hắn nói nhiều hơn ngày thường.

Lâm Ngọc rất hứng thú nghe, y thích nghe Tôn Thanh Ngạn nói về những thoại bản kia, hai người càng nói càng thấy hợp. Cuối cùng Tôn Thanh Ngạn lấy ra một xấp dày toàn là thoại bản, đều là những câu chuyện hắn đã từng đọc qua. Do bị hắn lật xem nhiều lần nên đã có chút cũ, nhưng được bảo quản rất tốt.

Nhìn xấp thoại bản kia, Lâm Ngọc mạc danh nhớ đến lúc y và Lưu Vân lén xem quyển sách kia, lại nghĩ đến đêm qua y và Chu Trạch thân mật, tim bỗng dưng đập loạn.

“Những thứ này ta đều đã xem qua, nếu như ngươi thích thì cứ cầm lấy”. Tôn Thanh Ngạn sảng khoái nói, không nhắc đến tiền nong, ý tứ của hắn rất đơn giản, đây là muốn tặng sách cho Lâm Ngọc. Những thoại bản này hắn đã giữ rất lâu, cha hắn mấy lần muốn ném đi, lúc này đưa chúng cho người có cùng sở thích, tránh đến một lúc nào đó chúng không thoát khỏi tay cha hắn.

“Tổng cộng bao nhiêu tiền, chúng ta trả cho ngươi.” Lâm Ngọc nói.

Tôn Thanh Ngạn lắc đầu: “Coi như ta tặng ngươi đi, các ngươi chỉ cần trả tiền giấy bút, chờ ta tính một chút”. Động tác gảy bàn tính của hắn không được thành thục, nhưng vẫn tính ra số tiền: “Tổng cộng bảy lượng tám trăm văn”.

Nghe được giá tiền, Chu Trạch hơi kinh ngạc, hắn tính đâu phải tốn hơn mười mấy lượng để mua những thứ này, trong ấn tượng của hắn, giấy bút thời cổ đại rất quý giá, người bình thường căn bản là mua không nổi. Lúc này hai người bọn hắn mua nhiều đồ như thế, thế mà chưa đến tám lượng bạc, Chu Trạch hoài nghi tiểu tử này đã tính sai giá tiền.

“Tiểu huynh đệ, ngươi xem lại đi, có phải là tính sai rồi không”. Chu Trạch không muốn chiếm tiện nghi người khác, đặc biệt là với người thành thật như tiểu tử này.

Nghe Chu Trạch nói vậy, Tôn Thanh Ngạn sửng sốt, cũng lo mình tính sai, vì vậy cúi đầu nghiêm túc tính lại, kết quả giống như lần trước, tự nhiên không sai được, hắn an tâm.

“Không sai, ta đã tính lại, đúng là nhiều tiền như vậy, ngươi xem sách này giá sáu trăm văn, nghiên mực hai lượng…”

Trí nhớ của Tôn Thanh Ngạn không tệ, mỗi loại cha hắn từng nói giá cho hắn, hắn đều nhớ kỹ, lúc này báo giá lần lượt từng món cho Chu Trạch nghe, lại tính thêm lần nữa, không có sai sót gì.

Xác định đúng giá, Chu Trạch cũng không xoắn xuýt nữa, móc thỏi mười lượng đưa cho Tôn Thanh Ngạn. Tôn Thanh Ngạn cầm bạc, vẻ mặt mờ mịt, vội nói: “Các ngươi đưa dư rồi, không cần nhiều tiền như vậy”.

“Tiểu huynh đệ, tiền dư xem như trả cho thoại bản ngươi cho chúng ta, chúng ta đã đi vài chỗ mà không mua được, tiền này vẫn nên đưa cho ngươi, chúng ta còn phải cám ơn ngươi”.

Chu Trạch nói cảm tạ là thật lòng, những thoại bản này đủ cho bọn họ xem một thời gian dài. Vừa nãy hắn có lật xem nội dung, thấy nhiều chữ tương tự chữ phồn thể, hắn có thể nhận ra, như vậy hắn có thể chậm rãi đọc truyện xưa cho Lâm Ngọc nghe.
Bình Luận (0)
Comment