Dị Thế Điền Viên

Chương 91

Đệ đệ có tiền đồ, còn định thân, bản thân y cũng đã thành thân, có gia đình nhỏ của chính mình. Lâm Ngọc cảm thấy cuộc sống hiện tại làm y thấy thỏa mãn và hạnh phúc.

Hai người đắp chung chăn, Lâm Nhọc nằm trong ngực Chu Trạch, hai cơ thể dựa sát vào nhau, cảm thụ nhiệt độ cơ thế và nhịp tim của đối phương, cái cảm giác này quá mức tốt đẹp.

Lâm Ngọc nhích sát vào ngực Chu Trạch, nói lời từ đáy lòng: “Chu đại ca, bây giờ ta rất hạnh phúc, thật tốt khi có ngươi!”

Chu Trạch cúi đầu hôn lên mặt Lâm Ngọc: “Ta cũng hạnh phúc lắm, cám ơn ngươi đã cho kẻ không nhà không người thân như ta ở lại đây, để cho ta có một gia đình hoàn chỉnh”.

Lâm Ngọc nhếch khóe miệng: “Sau này sẽ càng hoàn chỉnh hơn, vì còn có hài tử của hai ta”.

Nghe lời này, trong ngực Chu Trạch như được nhồi đầy, tim nảy lên, càng ôm sát Lâm Ngọc vào ngực.

“A Ngọc nói đúng, chúng ta còn có thể có hài tử, nên sinh đến vài đứa, người một nhà chúng ta phải vui vẻ quây quần…”

Nhắc đến hài tử, hai người động động ý nghĩ, tưởng tượng đến lúc có hài tử, hẳn là tư vị cũng không tệ.

Hôm sau, cửa tiệm khôi phục sinh ý như thường, tuy rằng có nhiều khách hơn, nhưng một mình Lâm Ngọc có thể lo liệu được.

Chu Trạch gọi Lâm Bảo đến, đưa chi nó mười lượng bạc: “Tiểu Bảo, đây là phần bạc của Lưu Tiểu Hổ, ngươu mang đi đưa cho nó đi”.

Phần bạc của Lưu Cường, trên đường trở lại thôn Chu Trạch đã đưa cho hắn, đến giờ cũng chỉ còn phần bạc của Lưu Tiểu Hổ là chưa cho nó. Ngày đầu tiên sau khi trở lại, vì quá bận rộn nên không đi đưa được, hiện tại rảnh rỗi, Chu Trạch muốn thực hiện lời hứa. Lúc trước đã nói sau khi bán Bổ Huyết Thảo sẽ chia bạc, Chu Trạch nói được làm được, không hề tham lam số tiền này.

Lâm Bảo lắc đầu, nói: “Chu đại ca, Hổ Tử nói với ta nó không muốn lấy bạc, nó đã cầm một gốc Bổ Huyết Thảo về nhà, nó không muốn lấy thêm tiền”.

Lần trước lúc Lâm Bảo gặp Lưu Tiểu Hổ, Lưu Tiểu Hổ cám ơn một lần nữa, còn nói bây giờ sức khỏe cha mẹ nó đã tốt, điều này sô với bất cứ thứ gì còn làm nó vui mừng hơn. Nhà nó cũng không phải gia đình có lòng tham, còn hiểu đạo lý có ơn báo ơn, nếu đã lấy Bổ Huyết Thảo, làm sao có thể tiếp tục nhận bạc.

Chu Trạch nói: “Ta nhớ ngươi từng nói, nhà nó không phải sống quá thoải mái, hiện tại lại là đang thời kỳ giáp hạt, lương thực trong đất chưa thể thu, nhà nó muốn chống đỡ rất khó khăn. Lần trước chúng ta vào núi tìm Bổ Huyết Thảo, Lưu Tiểu Hổ đã xuất không ít lực, đây là phần nó nên được, ngươi cứ cầm đến cho nó, nói là ta muốn đưa”.

Lâm Bảo cũng biết gia cảnh nhà Lưu Tiểu Hổ, không có dị nghị gì về việc này, nó nhận vạc, đi đến nhà Lưu Tiểu Hổ.

Cha mẹ Lưu Tiểu Hổ thấy Lâm Bảo đến thì rất vui, nhiệt tình mời nó vào nhà ngồi chơi, thiếu điều coi nó là ân nhân nữa thôi.

Khi Lâm Bảo lấy bạc ra, sắc mặt cha mẹ Lưu Tiểu Hổ thay đổi, hai người vội cự tuyệt, cho dù mười lượng bạc đối với nhà ông bà là rất lớn, nhưng bọn họ không có tham lam, hai người liên tục xua tay từ chối, ngay cả Lưu Tiểu Hổ cũng như thế.

“Không được không được, Tiểu Bảo, mau cất bạc đi, các ngươi đã đồng ý cho nhà ta Bổ Huyết Thảo để chữa bệnh, lý nào bọn ta còn mặt dày nhận bạc, nhận bạc xong ngươu nói bọn ta còn làm người được sao?” Lưu mẫu kiên quyết cự tuyệt.

Lưu phụ là người không giỏi ăn nói, ông chỉ biết lắc đầu từ chối, nói sao cũng không chịu nhận.

Cuối cùng mỗi bên nhường một bước, Lưu mẫu chọn lấy một nén bạc vụn nhỏ nhất trong mớ bạc Lâm Bảo mang đến, ước chừng chỉ có hai lượng, bà nói: “Bạc nagy xem như chúng ta mượn, sau này nhất định sẽ trả lại”.

Hiện tại cuộc sống hàng ngày của nhà Lưu Tiêu Hổ quả thực trải qua quá khó khăn, cơm ăn không đủ no, Lưu mẫu nhận nén bạc này cũng là do tình hình quá cấp bách, bất quá bà cũng chỉ muốn mượn trước, sau này sẽ trả lại.

Lâm Bảo dù gì vẫn còn là hài tử, không biết phải làm sao, đôi co với Lưu gia một hồi, trên đầu đổ cả mồ hôi, cuối cùng hết cách, đành phải mang bạc còn dư rời khỏi Lưu gia.

Lúc ra về, Lâm Bảo nháy mắt với Lưu Tiểu Hổ, Lưu Tiểu Hổ hiểu ý, đi ra với nó, đi khỏi Lưu gia một đoạn, Lâm Bảo dừng lại nói với Lưu Tiểu Hổ: “Mẹ ngươi quá kiên quyết, nói sao cũng không nhận bạc, ta cũng không nói lại bà”.

Lưu Tiểu Hổ nhe răng cười: “Chứ sao, mẹ ta là ai? Trong thôn này ai có thể nói lại nàng”.

Lâm Bảo móc bạc trong ngực ra, kín đáo đưa cho Lưu Tiểu Hổ: ‘Chu đại ca nói, bạc này là phần của ngươi, là ngươi đáng được nhận, ta giao cho ngươi, còn ngươi xử lý thế nào là việc của ngươi”.

Lâm Bảo dúi bạc vào ngực Lưu Tiểu Hổ, còn chưa dứt lời, đã quay lưng chạy mất.

Lưu Tiểu Hổ nhìn bạc trong tay, tức đến giậm chân, nó có dự cảm, nếu cầm bạc này về nhà, nhất định nó sẽ bị đánh. Nhưng cũng không thể đuổi theo Lâm Bảo trả bạc.

Cuối cùng Lưu Tiểu Hổ quyết định trước hết giữ lại, chờ vài ngày nữa có cơ hội thì đem trả lại sau.
Bình Luận (0)
Comment