Trên con đường mòn, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi. Xe này không hoa lệ cầu kì, rất bình thường như bất cứ chiếc xe nào.
Một con chim bồ câu hạ xuống bay vờn quanh xe, kêu chíp chíp. Rồi một bàn tay trắng nõn vươn ra từ cửa sổ xe, để chú chim đậu vào đó.
Trong xe là một nam tử trẻ tuổi anh tuấn, giơ tay nhấc chân cũng tỏa ra sự phong lưu tao nhã không ai sánh bằng. Nam tử nhìn con chim câu, trong mắt mang tiếu ý, rồi gỡ bức thư buộc ở chân nó ra.
Đọc bức thư xong, nam tử cố nín cười, nhưng tiếng cười cố nén vẫn rỉ ra ngoài xe, những người hầu xung quanh nhìn nhau, chỉ là không ai lên tiếng.
Hoàng huynh ngốc….Nam tử nén cơn cười, đọc lại bức thư, khóe miệng nhếch lên, trong đôi hắc nhãn tỏa ra quang mang kì lạ, rồi hắn gấp bức thư lại, liếc nhìn sang cuốn sách đang viết dở, mực vẫn chưa khô…
Xem ra phải gửi nó đi sớm hơn dự tính..***
Lan Đặc mở thư, thư rất ngắn, đọc xong, sắc mặt y liền cổ quái khó hiểu.
Trong thư phòng, điện hạ tay cầm sách, ngưng mắt nhìn cả chục con bồ câu xôn xao toán loạn trước mặt. Chúng vừa ập vào từ cửa sổ, chẳng khác gì một tiểu phi đội chim. Con nào cũng mang thư, bên ngoài thư có bao ghi số.
Hắn im lặng lấy thư trong bao lụa số một. Mở ra đọc, đọc xong, mặt vẫn vô biểu tình, tiếp tục gỡ thư theo số thứ tự từ những con khác, rồi để chúng bay đi.
Mắt nhìn những con chim cùng bay về một hướng cho đến khi chúng khuất hẳn. rồi hắn nhìn xuống tờ giấy số một nãy giờ vẫn cầm trong tay, trầm ngâm một lúc, rồi cuộn tờ giấy đó lại như cũ, cất hết đống thư vào tủ.
***
Thiên Hoa đói bụng, và với tính cách của người dân bình thường thế kỉ 21, mãi không quen với việc sai phái thị nữ tiểu tư, khi đói bụng, Thiên Hoa cứ tự dựa vào hai chân đi hướng nhà bếp. Mấy ngày nay rầu rĩ u sầu về vụ chiếu chỉ với Nam Yến, đúng là ăn không ngon ngủ không yên. Lan Đặc cứ nhìn cậu bằng ánh mắt u ám như thể thân thích ba đời nhà hắn vừa chết hết, còn tên đầu sỏ cứ tự nhiên như chẳng có chuyện gì, buổi tối thấy cậu ngủ không được, thì hắn vô cùng bình thản lôi ra mê hồn hương, khiến cậu ngủ chẳng biết trời trăng gì luôn.
Tên đó đúng là không bình thường mà. Đáng ra khi thấy người khác u sầu thì phải quan tâm, dò hỏi nguyên nhân, giúp đỡ lẫn nhau. Cậu cũng không trông đợi y giúp cậu, nhưng ít ra cũng phải biết suy nghĩ một chút về lí do cậu sầu muộn như thế chứ.
Thái độ của y làm cậu liên tưởng đến những nhân viên cứu hỏa vô trách nhiệm, những người cứ thấy cháy ở đâu là lao tới dập tắt, nhưng chẳng bao giờ điều tra xem tại sao lại cháy.
Nhà bếp đã ở trước mắt, có khói củi bay ra từ cửa sổ. Nhưng hình như hơi quá nhiều khói?
Thiên Hoa che mũi, người ở trong không bị sặc khói chứ? Trong đầu Thiên Hoa lập tức nhớ tới mấy bài báo về việc ngộ độc khí than…
Không cảm thấy nhiệt độ của lửa, chỉ thấy khói, có lẽ bếp bị tắt. Nhưng bếp tắt mà nhiều khói thế này cũng hơi quá.
Xuất phát từ lòng quan tâm, sợ người ta bị ngộ độc khí than, Thiên Hoa che mũi, cảm thấy mắt cay xè khi cắn răng xông pha trong đám khói, rồi lại phải ra sức bê một viên gạch làm bệ để đứng nhìn qua cửa sổ.
Dù khói mù mịt, nhưng Thiên Hoa vẫn thấy một thân người bạch y đã bẩn vì bụi than, đang ngồi trước bếp lò tắt ngúm. Người đó nhìn chằm chằm bếp lò, trong khi cậu nhìn chằm chằm người đó.
Hắn ta chần chờ một lúc, rồi vẫn mang vẻ nghiêm túc vô cùng khi lại lấy thêm củi nhét vào lò, có lẽ hắn cũng cảm giác không đúng khi củi không cháy lên.
Okay, người ta dẫu có bất thường thì cũng là vương gia, không biết nhóm bếp cũng đúng.
Thiên Hoa nhìn một lúc, rồi câm lặng rón rén nhón chân nhẹ nhàng chuồn khỏi bếp, khi cảm giác đã rón rén chuồn đủ xa để tên đó không phát hiện, Thiên Hoa bắt đầu ù té chạy.
Cậu không thấy gì cả. Không biết gì hết. Y nổi cơn điên cũng không liên quan tới cậu.
Dẫu vậy, là một người tốt quá mức, Thiên Hoa vẫn tìm Lan Đặc, bảo y mau cho đầu bếp tới trợ giúp vương gia nhóm lửa.
****
Lan Đặc câm lặng đứng như một khúc gỗ, hoàn toàn đóng vai một con rối bị giật mới cử động ở góc phòng.
Thiên Hoa nhìn chằm chằm bát mì đặt trước mặt. Một bát mì hoàn toàn bình thường, chỉ có những sợi dài và nước sôi.
Dù ở hiện đại hay cổ đại, bát mì vẫn là thứ dễ nấu nhất trên đời.
Thiên Hoa liếc nhìn bàn tay băng bó mấy ngón, có chỗ còn đỏ sưng tấy lên kia. Chỉ cho mì vào nước sôi cũng bị bỏng được cơ à?
Đáng ra nên coi thường kẻ vụng về cực phẩm hết chỗ nói, nhưng Thiên Hoa làm sao cũng không coi thường được. Cậu đâu phải đồ ngốc, càng không phải hạng người vô cảm, cậu biết tên khùng kia nấu mì cho cậu, và càng biết y đã rất nỗ lực rồi.
Phải khẳng định lại lần nữa, rằng Thiên Hoa là người tốt và rất trân trọng tình cảm. Người khác tốt với cậu, cậu sẽ đối tốt với người ta gấp 10 lần.
Nên dù thế nào cậu cũng không thể phàn nàn gì về bát mì này. Thành quả không quan trọng, quan trọng là công sức đã bỏ ra. Y bỏ nhiều công như thế, cậu phải biết tôn trọng.
Hạ quyết tâm dù vị thế nào cũng sẽ khen ngon, Thiên Hoa cầm đũa, bộ dáng như cảm tử quân xông vào xe tăng địch. Hẳn sẽ không tệ, có câu đói ăn gì cũng ngon, mà cậu đang đói mềm người. Lan Đặc đã bắt cậu không được ăn gì để chờ món điện hạ nấu.
Giờ là buổi tối, từ lúc ngủ dậy đến giờ, trừ nước ra thì bụng cậu chẳng có gì.
Thiên Hoa cắn miếng đầu tiên. Sững người, ý nghĩ đầu tiên là tên này cố ý chơi đểu cậu.
Mặn. Mặn chát. Mặn gáp trăm lần vị nước biển.
Thiên Hoa biết vị nước biển vì có lần lỡ uống phải lúc bơi.
Thiên Hoa nhìn lén tên kia, đập vào mắt đầu tiên vẫn là cái tay thương tích của hắn, tâm liền trùng xuống một chút. Chắc chắn không phải cố tình, y sẽ không làm trò đó, chỉ là… xem ra y thật sự không nếm được mùi vị.
… Lòng Thiên Hoa hơi rung động.
…
Mà cứ coi như không nếm được đi, sao y không để người khác nếm thử trước???
“Ngon không?”
Y hỏi, mặt vẫn lạnh nhạt vô cảm, nhưng Thiên Hoa chú ý thấy những tia sáng lấp lánh trong đáy mắt, giọng hơi cao hơn bình thường… nói sao nhỉ, cảm giác y đang rất chờ mong.
Thiên Hoa cắn răng, tự nhủ ăn muối tốt cho cơ thể, nuốt xuống, tỏ ra hào hứng hết sức, “Ngon!”
Sâu trong lòng, Thiên Hoa chỉ muốn hỏi,
“Ngươi cho mấy lọ muối vào một bát mì vậy?”Nghe nhận xét của cậu, mắt y hơi khép lại, ngả người ra sau tựa vào ghế, không nói gì hết, nhưng trực giác cậu nói y đang hài lòng và vui vẻ.
Xem ra dù có là băng sơn thì cứ ở cạnh lâu sẽ biết băng sơn đang cảm thấy gì.
Thiên Hoa rơi lệ trong lòng, ra sức ăn hết, không hề biết bản thân cứ len lén liếc nhìn tay y.
Y bị thương vì nấu ăn cho cậu.
Dù ăn không ra sao nhưng cũng là tâm ý a.
Thiên Hoa cứ cảm thấy áy náy… lo lắng thế nào ấy.
***
Hậu trường mà Thiên Hoa không bao giờ biết.Lan Đặc nhìn bát mì, rồi nhìn vị điện hạ cứ nhìn chằm chằm tay mình, bàn tay hoàn mĩ không tì vết. Sao ngài cứ nhìn tay vậy? Lại còn cau mày không hài lòng nữa.
Rồi hắn trơ mắt nhìn điện hạ vươn tay ra nắm một cục than đang nóng đỏ.
“Điện hạ!!!!!”
Hắn lao vọt tới, nắm tay ngài kéo ra, dù vậy thì tay ngài vẫn đã bị bỏng. Lan Đặc nhìn những vết bỏng, chỉ muốn gào lên hỏi ngài làm trò gì mà tự hại mình? Nhưng hắn nhịn cơn tức giận, cố gắng bình tĩnh hỏi,
“Điện hạ???”
Điện hạ của hắn nhìn những vết bỏng trên tay mình, vẫn cau mày, rồi cầm dao làm bếp đặt cạnh, ngắm nghía con dao rồi hạ xuống ngón tay.
Trước khi lưỡi dao kịp chạm vào ngón tay ngài, Lan Đặc đã cản lại.
Căn răng, tự nhủ rằng đây là chủ thượng, hắn hỏi, “Điện hạ, dù không thấy đau nhưng ngài cũng không thể tự làm tổn thương bản thân. Tại sao ngài phải làm vậy?”
Điện hạ nhìn hắn, lạnh nhạt nói, “Tay chưa đủ vết thương.”
“????”
“Khi nấu ăn cho y, tay phải bị thương, đủ thương tích khiến y động lòng. Phi Tuyết bảo vậy.”
Lan Đặc chết cứng. Trong đầu vang lên những lời hoàng đế bệ hạ viết trong thư,
“Lan Đặc, chỉ cần nhìn, không cần lắm lời nhiều chuyện.”