Thiên Hoa khẽ cựa quậy, rồi như phát giác ra điều gì lập tức ngừng cử động, tai căng thẳng lắng nghe mọi thanh âm xung quanh, cậu cảm thấy có người cử động, còn có tiếng sụt sịt nín khóc, hình như là con gái. Con gái khóc? Sao phải khóc?
Hình như không có ai ngoài cậu cùng cô nương ấy ở đây?
Mãi không nghe được tiếng động nào khác, hơn nữa càng nhắm mắt càng dễ tưởng tượng lung tung, Thiên Hoa nỗ lực he hé mắt nhằm quan sát tình huống chung quanh. Cậu không đãng trí đến mức quên mình bị bắt cóc lần hai.
Cái số chó cắn thế không biết, vừa rời khỏi một nhà giam này lại chui ngay vào nhà giam khác?
Thiên Hoa hé mắt, đập vào mặt đầu tiên là hai đầu gối thon thả, tư thế hơi chéo nghiêng thân không thiếu phần yểu điệu, vừa nhìn đã biết là đầu gối của nữ nhân. Thiên Hoa đỏ mặt, thân thể nam nhân cậu đã thấy nhiều, còn là thấy thân thể mỹ không để đâu cho hết mỹ của một tuyệt thế vưu vật, nhưng nữ nhân thì cậu thật sự chưa từng thấy qua. Tuy nàng ấy có mặc váy cổ trang nhưng không có nghĩa là cậu không nên xấu hổ.
Cậu cẩn thận nhìn lên, rồi lập tức ngạc nhiên, thật sự là một cô nương đáng yêu, nàng chỉ tầm đôi tám, đôi mắt to tròn ngấn lệ, mũi thẳng, gương mặt trái xoan hơi gầy gò, mang dáng vẻ yếu đuối của tiểu thư khuê các trong phim ảnh, không phải mĩ nhân khuynh quốc nhưng cũng không thiếu nét thu hút người khác, bộ ngực đầy đặn nhô lên. Nàng vừa khóc? Cậu nhìn quanh, họ đang trong một căn phòng tối, cậu bị trói vứt xuống đất, nàng ấy cũng bị trói quỳ?
“Eh, ngươi đứng khóc?”
Nàng ấy co rúm lại, bàn chân mảnh mai cố gắng cử động đẩy người tránh xa cậu ra nhưng vô ích, đầy vẻ của thiếu nữ sợ hãi ác bá.
Thiên Hoa lần đầu tiên trong đời bị nữ nhân sợ hãi, trước đó các cô gái luôn trêu chọc cậu, coi cậu như đệ đệ hay sủng vật, căn bản là từ đầu đến chân cậu không có chút lực uy hiếp với nữ nhân.
“Ngươi đừng sợ, ta không làm gì đâu.” Thiên Hoa bất đắc dĩ nói trong cố gắng cứu vãn danh dự nam nhi tử tế lương thiện, “Ta cũng bị bắt như ngươi vậy. Tên ta là Thiên Hoa, tên ngươi là gì?”
“…” Khi cậu nghĩ mình sẽ không được trả lời thì nàng ấy cúi đầu, thì thầm rất nhỏ, “Niệm Niệm.” Giọng nàng ấy rất trong sáng và dễ nghe, khiến người ta tâm sinh thương tiếc. Bắt cậu thì thôi, nam nhân không sợ sóng gió (nói thật là cậu sợ.) nhưng cũng phải có chút thương hương tiếc ngọc đừng hại con gái chứ.
“Ngươi có biết chúng ta đang ở đâu không?”
“…”
“…” Thiên Hoa bỏ cuộc, bắt đầu quan sát địa hình tìm đường thoát, tiểu thư danh môn là thế đấy, kị con trai như kị tà vậy. Nhưng càng như thế lại càng làm nam nhân thương tiếc, cảm thấy cần phải chăm sóc. Dẫu sao cậu cũng là nam nhi, nam nhi phải gánh việc nặng và bảo vệ nữ nhi. Cậu sẽ tìm đường thoát cứu cả hai người.
Nàng ấy đột nhiên nói, giọng vẫn đầy rụt rè, “Công tử, ta… hình như chúng ta đang ở một ngôi chùa hoang.”
Chùa hoang?
“Sao ngươi biết?”
“Trên đường bị vứt vào đây, ta thấy những bức tượng Phật..” Nàng ấy nói, có vẻ mạnh mẽ và bớt e ngại hơn.
“Ngươi có cách trốn không?”
Thiên Hoa hỏi, dù lòng đã biết sẽ không có. Nếu có cách thì nàng ấy đã không ngồi khóc ở đây.
“Không có.”
Thiên Hoa cố gắng suy nghĩ, lần đầu tiên cậu lâm vào tình thế khó khăn nguy hiểm đến tính mạng, phải tự độc lập cánh sinh thế này. Nếu một mình đã đành, giờ còn phải lo cho người khác nữa, mọi khi toàn là người khác lo cho cậu.
Hình như cậu đã quen thói dựa dẫm vào cường giả? Đầu tiên là tiểu muội, rồi đến ca ca, và tên điện hạ?
Cậu biết ca ca sẽ đến cứu cậu, Nguyệt Ly điện hạ… uhm, chắc cũng sẽ đến, nhưng cậu có giữ được thân mình nguyên lành đến khi họ cứu hay không cũng là vấn đề. Giờ thì cứ dựa vào mình đi.
Cậu không chỉ có một mình mà còn là chỗ dựa cho người khác, ít nhất là với Niệm Niệm cô nương này. Thiên Hoa luôn tin mong muốn bảo vệ ai đó sẽ làm một người mạnh mẽ hơn.
Nào nào Thiên Hoa, phim ảnh đâu hết rồi? Phong Vân kí, Vượt Ngục… trong mấy phim đó họ trốn tù thế nào nhỉ?Giả bệnh…. Pass, cả hai bị trói thế này giả bệnh cũng bằng thừa.
Đào hầm… Pass nốt, đào đến thuở nào chứ?
Trước mắt là… Thiên Hoa nhìn nhìn, chân tay hai người đều bị trói, cô ấy đang ngồi, cậu đang nằm.
“Niệm Niệm cô nương, ngươi có thể cắn dây trói ra không?”
Thiên Hoa cử động cổ tay bị trói quặt ra sau lưng, ra hiệu cho cô ấy, chỉ cần tay chân tự do là sẽ có cách. Cô ấy nghĩ một lúc, rồi đỏ mặt, thấy cô ấy đỏ mặt, cậu cũng xấu hổ lây, tuy đây là vì sinh tồn nhưng cũng không phải là hành vi thục nữ nên làm. Nghe nói nữ nhân cổ đại rất kín đáo, nhìn thấy da thịt từ mắt cá chân trở lên của người ta là phải cưới người ta rồi, hẳn nàng ấy ngại ngùng lắm.
“Được rồi.” Nàng ấy đắn đo một lúc rồi đồng ý, gập người xuống cắn dây trói, Thiên Hoa cảm thấy hơi thở nóng của cô ấy phả vào tay, có lúc còn cảm thấy cả làn môi ẩm trên da tay, còn cảm thấy vật mềm mại nảy nở tì vào người… Cậu đỏ mặt xấu hổ, ở thời hiện đại thì chưa là gì nhưng ở thời này thì đây đã là thân thiết lắm rồi.
Cậu thoáng miên man nghĩ nếu hai người bình yên trốn thoát, liệu sau này có thành đôi không? Có kỉ niệm sinh tử bên nhau thế này cơ mà, trong phim ảnh tiểu thuyết, một nam một nữ cùng trải khó khăn thì đến cuối phim chắc chắn sẽ nên duyên tình lữ.
“Được rồi.”
Nàng ấy về tư thế cũ, má hồng hồng, Thiên Hoa cũng má hồng hồng, tháo dây ở tay, tự cởi dây chân rồi cởi trói cho nàng ấy.
Xong xuôi, họ tìm đường thoát.
“Di, không khóa cửa?”
Cậu ngạc nhiên, rồi nghĩ chắc chúng tự tin rằng hai người sẽ không thoát được khi bị trói. Cậu không chút nội công, nàng là tiểu mĩ nhân liễu yếu đào tơ.
Khi đi ra cửa, rón rén rón rén nhẹ bước,
“Dám bỏ trốn?”
Một tiếng cười gằn, rồi một đám nam nhân dùng khinh công nhảy đến, có xấu có đẹp, có già có trẻ, nhưng điểm chung đều là sát khí đầy mình.
“Lần này ta sẽ chặt gân các ngươi.”
Y cười độc ác, vung đao về Niệm Niệm, cậu không biết sống chết nhảy ra chắn trước nàng ấy, nhắm tịt mắt lại.
“Keng!!!”
Tiếng kim loại va chạm, rồi một tiếng hét, “Đi mau!” Thiên Hoa bừng tỉnh, không nhìn vị ân nhân hắc y bịt mặt nữa, tóm tay Niệm Niệm bỏ chạy, cậu không có võ công, ở lại cũng chỉ làm vướng tay, còn dễ bị bắt làm con tin uy hiếp ân nhân…
Có nhiều kẻ địch, một ân nhân không chống hết được, một tên truy đuổi hai kẻ bỏ trốn, đao chém về Thiên Hoa, Thiên Hoa không kịp phản ứng, nhưng một tiểu cô nương đã nhảy ra.
“!!!!!”
Niệm Niệm!!!!! Thiên Hoa gào lên, mắt căm thù nhìn về kẻ chém Niệm Niệm, thấy kẻ đó hộc máu, một lưỡi đao nhô ra từ bụng, tiếng ân nhân bí hiếm vang lên rồi một cái chai được ném vào tay cậu,
“Nàng ấy không sao đâu, mau chạy đi!”
Cậu hoàn hồn lại, không nhìn cái xác kẻ thù nữa, vội nửa cõng nửa khiêng Niệm Niệm đã bất tỉnh đi.
Cũng may Niệm Niệm thể nhẹ, nếu là nam nhân chắc cậu khiêng không nổi.
~0~
Chạy chạy, không biết chạy bao xa, Thiên Hoa đặt Niệm Niệm xuống, lo lắng nhìn máu ứa ra thấm ướt áo trước ngực, mắt nong nóng. Sao cô ấy ngốc vậy chứ?
Lần đầu tiên có người dùng mạng sống để bảo vệ cậu, dù hai người mới gặp chưa được một canh giờ….
Thiên Hoa quá ngây thơ, phải nói là tầm mắt hạn hẹp, không nhìn thấy vệ sĩ đặc hiệu đã được đặt ra trước mặt mình. Nguyệt Ly – đệ nhất cao thủ, nếu là Nguyệt Ly thì Thiên Hoa căn bản sẽ không gặp nguy hiểm, nếu rơi vào nguy hiểm thì Nguyệt Ly cũng sẵn sàng dùng tất cả để bảo vệ Thiên Hoa, không để Thiên Hoa chịu một chút xây xước nào.
Giờ Thiên Hoa cảm động vì sự xả thân cứu giúp của một cô nương, chẳng qua là cô nương ấy có cơ hội xả thân cứu giúp Thiên Hoa, còn sống với Nguyệt Ly, Thiên Hoa căn bản không thể gặp nguy hiểm, Nguyệt Ly càng chẳng có cơ hội thể hiện việc mình coi người ta quan trọng thế nào… Thế mới nói tình yêu là kết quả của chuỗi cơ hội, cơ hội để hai bên còn phát hiện ưu điểm của nhau.
Cậu chỉ cảm thấy rất xúc động vì ơn cứu mạng của cô ấy, thầm nghĩ phải hảo hảo báo đáp, rồi nhìn lọ dược ân nhân ném cho…
Xức thuốc?
Thiên Hoa nhìn chỗ bị thương, rồi đỏ bừng mặt.
Là ngực đó nha?
Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu nhìn ngực rồi… cậu sẽ phải cưới nàng ấy?
Nhìn người đã mê man, còn sốt cao, mồ hôi ứa ra, Thiên Hoa cắn răng, bắt đầu cởi lớp áo lụa, đến đâu được thì đến, mạng người là quan trọng….
Hôm sau, nàng hạ sốt, tỉnh lại, cậu rất ăn ý tỏ ra mình không thấy gì hết, tầm mắt bị hẹp chỉ nhìn thấy vết thương không thấy bộ ngực đầy đặn trắng nõn….
“Cảm ơn.”
“Không sao, công tử, ta chỉ làm việc công tử sẽ làm nếu ở vị trí của ta.” Nàng mắt mang tiếu ý, hẳn là nhớ đến việc Thiên Hoa cũng đã nhảy ra chắn trước nàng khi thấy nàng gặp nguy hiểm.
Thiên Hoa xấu hổ, nam nhân phải bảo hộ nữ nhân, cậu chỉ làm theo điều cha đã dạy thôi.
Niệm Niệm quan sát chung quanh, rồi nói, “Còn vài dặm nữa là đến Liên thành, công tử nghĩ chúng ta nên đến đó không, hay tìm một nơi nào đó quanh đây nấp tạm?”
Cậu kì quái hỏi, “Sao ngươi biết?”
Ở đây toàn cây là cây, có thấy biển chỉ đường đâu mà biết mình ở vị trí nào?
Niệm Niệm cười, chỉ vào một cái cây ba nhánh, “Đó là cái cây hồi bé Đinh ca trẻo, Đinh ca là bạn hồi nhỏ của ta.”
“Vậy là…?”
“Ta sinh ra ở Liên thành,” Nàng cười, mắt sáng lên niềm vui khi nói về quê hương, “Liên thành có Liên Hoa bảo trân rất ngon, còn là nơi nổi tiếng về thương nghiệp. Tuy giờ không ở đó nhưng nó cũng là nơi ta đã lớn lên. Chúng ta có thể tìm được người hỗ trợ ở đó.”
Cậu gật đầu, vậy có lẽ nên đến đó… ở nơi quen thuộc sẽ dễ dàng hơn.
“Còn công tử?” Nàng ấy cười hỏi, “Công tử sinh ra ở đâu vậy? Tuy hơi sỗ sàng, nhưng hình như công tử không phải người ở Yến quốc?”
” Uhm, đúng là không phải Yến quốc, ta đến từ một nơi rất xa….” Xa đến ngươi không cách nào hình dung đâu.
“Ở đâu vậy? Niệm Niệm đã theo cha lang bạt, biết rất nhiều nơi, công tử nói xem, biết đâu Niệm Niệm có thể chia sẻ với công tử.”
” Xa lắm, ngươi chưa từng đến đâu.”
“Ở đó có gì thú vị không?”
“Rất nhiều thứ thú vị, có những con chim sắt, có hộp phát âm thanh, con người 6 tuổi đi học, 12 năm học rồi đi thi Đại học, cũng kiểu như thi tuyển Trạng Nguyên ấy, đứng đầu là một người do dân chúng bầu ra…” Thiên Hoa kể đầy hoài niệm, quê cũ xa lắm rồi, nói ra cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn.
Trên đường đi, hai người cứ nói như vậy, chủ yếu là Thiên Hoa nói, Niệm Niệm lắng nghe.
~0~
“Hoàng huynh, huynh đừng giận, thần đệ đã tính toán hết rồi.” Phi Tuyết phẩy quạt đầy tư thế của quân sư.
“Lần đầu thấy huynh nôn nóng như vậy, ái tình thật là kì diệu nga ~ Có thể biến một tiên nhân thành người!”
“Hoàng huynh ngốc, huynh chỉ hành động như một đứa trẻ nuôi nhốt sủng vật, để nắm tâm ai đó, cần nhiều hơn thế, hoàng huynh, hãy tin thần đệ này, đệ đã từng dỗ được quốc vương của bại quốc, khiến y từ hận thấu xương biến thành con chó vẫy đuôi mừng đệ, giờ chẳng lẽ không giải quyết được một tiểu tử chưa trải mùi đời hay sao?” Phi Tuyết cười cười, vụ đó rất nổi tiếng, hoàng đế thu giữ quốc vương nước bại trận làm nam sủng, rất nhiều người đến giờ vẫn không biết y làm cách nào để khiến quốc vương si mê tử địch đã cướp vương quốc mình, giết con dân mình như thế.
“Thần đệ công nhận hoàng huynh rất có mắt, chọn đối tượng rất chuẩn, loại người như Diệp Thiên Hoa rất dễ hiểu, ngây thơ, trong sáng, hoàng huynh muốn nhào nặn thế nào cũng được, không cần lo lắng y sẽ lợi dụng tình cảm của hoàng huynh để mưu lợi cá nhân….”
“Hoàng huynh còn định giận đến lúc nào nữa, áp lực giết chết mấy con chim rồi.” Phi Tuyết bất đắc dĩ nói, rồi quăng một quyển sách cho hoàng huynh, “Công lao hơn một tháng của thần đệ đấy, định tặng nó làm lễ vật cho huynh tham khảo, giờ huynh đọc nó giết thời gian đi, để đệ lo liệu cho.”
Ngay khi biết hoàng huynh thích một người thì hắn đã lập tức xuất phát, khoảng cách từ sơn trang đến kinh thành không quá 1 tuần đi xe ngựa, nhưng hắn đã cố tình đi chậm để viết sách dành tặng riêng cho hoàng huynh ngây thơ nhà mình.
Phi Tuyết thầm tính toán những bước cần làm, ngả người ra sau ghế, mắt lóe quang mang. Thả Thiên Hoa đi vốn là một bước đi đột xuất không trong dự liệu, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều.
Tâm của một người…