Dị Thế Đoạt Tình

Chương 21

Thiên Hoa – tên ngốc can đảm dám chạy trốn khỏi tình yêu của ‘Khuynh Thành điện hạ’ – giờ tự thấy mình đang đi vào con đường dẫn tới cuộc sống khổ cực trước khi gặp ca ca.

Đó là làm ăn trộm.

Phải hiểu cho cảnh ngộ của cậu, cậu không xu dính túi, Niệm Niệm tiểu thư đang bị thương, sốt cao nằm trong miếu hoang chờ cậu chăm sóc kiếm tiền mời đại phu. Trên người cả hai cũng chẳng có vật dụng gì bán được tiền, cậu không ăn trộm móc túi thì sống làm sao bây giờ???? Thiên Hoa thật thống hận sự thanh cao ngu ngốc của mình, nếu trước khi đi cậu cầm theo vài món tên khùng kia tặng, thì có phải giờ đã có cả đống tiền rồi không? Coi như không cầm dạ minh châu thì cũng có thể ôm theo cái gối trong phòng, nghe nói gối đó làm bằng lụa Thanh Hà, bên trong lót dạ hương ngoại quốc gì đó bán rất có giá….

Mình đã từng sống trong núi vàng mà không biết quý trọng, giờ rơi vào cảnh khổ mới nhớ tới bản thân từng hạnh phúc ra sao…

Sống với y, dù y bị điên nhưng ít ra cậu cũng luôn được ăn no mặc ấm, sống với ca ca thì cậu càng là tiểu đệ đệ được sủng ái như trân bảo, giờ quay lại sự vất vả cố gắng tồn tại của kẻ vô gia cư thật không dễ dàng.

Thiên Hoa ôm về mấy cái bánh bao, đây là Trần thúc bán bánh thấy thương hại nên cho cậu mấy cái làm phúc. Bộ dạng thiếu niên bẩn thỉu, mặt lấm lem bùn đất, áo quần rách rưới, là bộ dạng Cái Bang tiêu chuẩn, duy đôi mắt vẫn trong sáng hữu thần. Ban đầu Thiên Hoa còn định học tivi, buộc tay buộc chân ra vẻ mình tàn phế, sau đó ca cải lương rằng mình thân tàn tật cần tiền mai táng thân nhân…. nhưng rồi ngẫm lại thấy vậy có vẻ hơi phóng đại quá, nhỡ đâu sau này ứng nghiệm mình tàn phế thật thì tiêu, nên cậu cũng chỉ dám lăn lộn chút cho mình trông vô cùng thê thảm, sau đó kiếm chỗ đông người lảm nhảm xin tiền với lí do nuôi muội muội bệnh tật.

“Niệm Niệm, Niệm Niệm, có đồ ăn rồi, muội dậy đi.” Thiên Hoa hô to gọi nhỏ, sống với nhau trong cảnh hoạn nạn, nàng đã đặc cách cho cậu gọi danh xưng của nàng, hai người cũng thân mật với nhau hơn, cậu coi nàng ấy như muội muội của mình vậy.

Niệm Niệm khó khăn ngồi dậy, sắc mặt nàng tái xanh, bộ dáng gầy yếu khiến cậu nhói lòng, cậu vươn tay ra, lấy cổ tay áo lau mồ hôi cho nàng, tay áo đầy bùn đất lại dính lấm lem lên gương mặt thanh tú của nàng.

Cậu sờ sờ trán nàng, vẫn nóng bừng, nhìn nàng gượng cười với cậu, “Cảm ơn huynh.”

Thiên Hoa nhìn muội muội mới nhận của mình đang cố ăn bánh bao, lòng tự trách sự vô dụng của bản thân vì không bảo bọc được nàng.

Họ lưu lạc đến đây cũng gần một tuần rồi, trong thời gian này, Thiên Hoa không thấy mình bị dán lệnh truy nã hay có những kẻ nguy hiểm lùng bắt. Có lẽ kẻ xấu đã bị ân nhân kia giết sạch, và y đã nghe lời cậu, quyết định từ bỏ cậu rồi. Nhớ về hình bóng mĩ lệ như không tồn tại trên nhân thế, tim Thiên Hoa lại nhói lên, biết đây là cách tốt nhất cho cả hai người, tình cảm của cậu với y không phải là tình yêu, nhưng… Thiên Hoa thầm cười khổ, có lẽ mấy chiêu lấy lòng vụng về của y không phải hoàn toàn vô dụng….

Đang chìm trong hồi tưởng, Thiên Hoa bị bừng gọi dậy khi thấy Niệm Niệm ho dữ dội, tay bưng miệng cố kìm cơn ho.

“Muội không sao đâu…”

Cậu sửng sốt nhìn tay nàng, là máu.

***

Lan Đặc luôn biết điện hạ rất tin hoàng đệ, bản thân Phi Tuyết hoàng đế càng là nắm rõ điện hạ như lòng bàn tay, luôn biết nên nói thế nào để thuyết phục hoàng huynh. Nên khi Phi Tuyết bệ hạ cam đoan hơn 100 lần rằng sẽ có cách khiến tiểu sủng vật tự chạy về, Nguyệt Ly điện hạ đã tin tưởng và để cho ngài ấy giải quyết việc này. Cá nhân ngài chỉ ở trong sơn trang, ngày qua ngày hành hạ chim.

Đúng, hành hạ một con chim.

Lúc ấy, nhận được thư để lại của vị công tử ngu xuẩn hết chỗ nói, ngài không biểu lộ gì, chỉ đọc đoạn thư một lượt, nhìn chằm chằm bức tranh cả buổi trưa, buổi tối đưa nó cho hắn, bảo hắn giải thích mấy bức tranh.

“Đây là gì?” Ngài chỉ vào mấy que tăm cắm vào nhau và cục tròn tròn ở trên. Lan Đặc ngó ngó 1 lúc, rồi khẳng định chắc chắn, “Đây là người, điện hạ, hẳn công tử vẽ theo thể đơn giản hóa.”

“Người?” Điện hạ hỏi lại, có vẻ không hiểu, văn phòng tứ bảo sẵn bên cạnh, ngài liền thuận tay vẽ phác thảo một bức người, theo Lan Đặc thấy, dù là phác thảo sơ sài thì tác phẩm của ngài cũng hoàn toàn là con người hoàn mĩ, không phải mấy que tăm như công tử, ngài nhìn phác thảo mình vẽ rồi nhìn mấy que tăm, hỏi lại hắn, “Nếu là người thì chân dung đâu, ngón tay ngón chân đâu, trang phục…”

Lan Đặc buộc phải cắt lời chủ tử, theo ngài đã lâu, hắn biết chủ tử của mình giờ đang rơi vào trạng thái học sinh hiếu học thuần khiết, sẽ truy hỏi đến tận cùng vấn đề, nếu không ngắt lời thì chẳng hiểu bao giờ họ mới nói được chuyện khác.

“Điện hạ, không phải ai cũng thông thạo cầm kì thi họa, công tử không biết nên chỉ vẽ sơ cơ bản nhất, cục tròn tròn cắm phía trên là đầu, mấy gạch bên dưới là thân với chân tay, ngài đừng dùng ánh mắt của danh họa đương thời để đánh giá bức tranh này…”

Nếu Thiên Hoa biết bức tranh đầy tâm ý của mình bị tên khùng ấy nhìn rồi hỏi mấy thứ như ngón tay chỗ nào, sao người trong tranh không mặt mũi không mặc đồ, có lẽ sẽ tức đến mức hộc máu đương trường, gào rú “Ta kém cỏi thế đấy thì sao!!!!!! Ai cần ngươi nhận xét!!!!!”

Không thể trách Nguyệt Ly về việc này, từ khi lớn lên, y đã luôn nhìn những bức họa tuyệt mĩ treo đầy hoàng cung, họa kĩ của y càng do Họa thần tự tay dạy dỗ, những kẻ xung quanh y, ai nấy đều có tài nghệ trong mình, dù là thị vệ thì cũng biết vung bút làm thơ, vịnh thán cảnh vật… nên Nguyệt Ly tuyệt đối là chưa từng thấy những bức tranh xấu và sơ sài đến thế. Hơn nữa, cũng phải khẳng định luôn, bản tính y lạnh lùng đến mức thành lãnh cảm, với những sự vật không liên quan đến mình, y hoàn toàn bàng quan thờ ơ, nếu một kẻ vô danh nào đó ấn một bức vẽ xấu đến cực điểm vào mắt y, hay thậm chí là lên cơn động dục trước mặt y, thì y vẫn sẽ lạnh nhạt không động dung, cùng lắm là thấy chướng mắt đập chết tên đó, chứ sẽ hoàn toàn không muốn biết tên đó làm trò gì, càng đừng nói đến việc thắc mắc hỏi về tên đó tranh vẽ sao xấu thế.

Việc Nguyệt Ly hỏi về tranh của Thiên Hoa, một phần vì y không biết vẽ giản thể rằng mấy cái que với hình tròn là người, mặt khác vì y đã quan tâm tới bản thân Thiên Hoa. Y hỏi, không hoàn toàn vì bức tranh, mà vì y muốn biết hơn về Thiên Hoa, đó là lòng hiếu kì đơn thuần của một người khi muốn hiểu hơn về người mình thích. Ở Nguyệt Ly, những cảm xúc rất bình thường của một con người có thể bị biểu lộ rất vụng về, nhiều khi biểu lộ trệch hẳn sang hướng khác, nhưng đó vẫn là chân tình của một kẻ chưa bao giờ hiểu được cuộc sống như y.

Lan Đặc kiên nhẫn phân tích cho chủ tử của mình, rằng đây là người, hình nhì nhằng này là cái lồng, chấm đen dài dài này là con chim…

“Vậy bức tranh này là về một con chim trong lồng bị nhốt, sau đó thoát khỏi lồng?” Điện hạ hỏi lại. Lan Đặc gật đầu công nhận, đại khái tranh vẽ như thế.

Điện hạ nhìn bức tranh, nhíu mày, Lan Đặc nhận ra, từ lúc quen biết công tử, điện hạ nhà hắn càng lúc càng có nhiều thắc mắc hơn, điều này chỉ khổ cho quản gia kiêm bảo mẫu là hắn, có thắc mắc gì là ngài lại hỏi hắn, ngay cả việc Thiên Hoa tại sao thích ngồi trong vườn nghịch đất tìm giun cũng hỏi….

Nhưng Lan Đặc vẫn thích điện hạ thay đổi như vậy, đỡ hơn bộ dáng bàng quan như không thuộc về nhân thế trước kia.

“Ta không hiểu,” Điện hạ bắt đầu, Lan Đặc thầm nhắc, điện hạ à, ngài không hiểu nhiều thứ lắm, căn bản là ngài chẳng hiểu gì về ‘con người’, con người chúng ta có thất tình lục dục, không phải ai cũng là trích tiên lí trí đến tàn khốc như ngài…

“Tại sao y vẽ về chim bị nhốt rồi thoát ra?”

Lan Đặc nhìn điện hạ, sửa soạn lời trong đầu một hồi, rồi từ tốn hỏi, “Điện hạ, ngài là họa gia nổi danh, đã được giáo dục rất chuyên sâu, càng là thiên tài hiếm thấy về họa kĩ, theo cảm nhận của ngài, nếu xét về mặt tranh vẽ, thì bức họa này có ý gì?”

Điện hạ nhà hắn, nếu bỏ vài khuyết điểm đi, thì tuyệt đối không ngu ngốc, cũng không phải là thiếu óc phân tích nhận xét, vì vướng vào việc tình cảm nên ngài mới bối rối không nhận ra, nếu được hỏi lại, ngài tuyệt đối sẽ trả lời được. Ngài từng làm bài thơ Vịnh Lư Sơn, tả khắc sâu đến từng chi tiết về ý cảnh tác giả gửi gắm trong tranh Lư sơn đồ, giờ với ý tứ rõ rành rành trong tranh của Thiên Hoa…

Điện hạ trầm ngâm rồi lạnh lùng nói, “Chim biểu tượng y, ý nói rằng y trong lồng bị nhốt giờ muốn bay đi.”

“Vâng.” Tốt, điện hạ sáng suốt đáng sợ của hắn trở lại rồi.

“Lan Đặc, ta muốn hỏi một điều?”

“Vâng?”

“Tại sao chim trong lồng lại luôn muốn bay đi?”

“…Vì chim sinh ra đã thuộc về bầu trời?”

“Không, Lan Đặc, ngươi không hiểu,” Lan Đặc đơ ra nhìn điện hạ nhà hắn, sao giờ hắn lại thành người không hiểu gì rồi?

“Chim trong lồng muốn bay đi, vì nó thích bay và có thể bay.”

“…..”

Rồi mắt điện hạ lấp lánh quang mang kì dị, như một kẻ lạc lối giờ đã tìm được đúng đường, ngài nói, “Ta không biết cư xử với người khác, nhưng nếu Thiên Hoa là chim thì ta biết phải làm gì.”

Thật ra ngài muốn nói cái quỷ gì vậy? Công tử là người mà, chim chỉ là ví von thôi.

Sau buổi nói chuyện khó hiểu đó, ngài yêu cầu hắn mang về một con hoàng kim ưng, loài chim chúa tể bầu trời được mệnh danh là giống chim khó thuần dưỡng nhất. Sau đó, ngài bắt đầu hành hạ con chim đó. Nói là hành hạ cũng hơi quá, nhưng… Lan Đặc cứ thấy quái thế nào ấy, rõ ràng ngài không xích nó, cánh nó cũng không sao, nhưng sao nó dù nước mắt lưng tròng (đúng, một con chim chảy lệ) cũng không dám bay?

Lan Đặc nhìn điện hạ vuốt ve con chim, tử đồng mang tình cảm kì lạ, cách ngài nhìn con chim, cứ như xuyên qua nó thấy ai khác, có một lần, khi đang cho gà ăn (trong mắt Lan Đặc, chim ưng không biết bay, cứ đi dưới đất nên gọi là gà), điện hạ nhìn con gà, nói với hắn, “Nếu Thiên Hoa đã nghĩ mình là chim, ta có nên làm một cái lồng thật đẹp cho y không?”

“….”

Lan Đặc thật không hiểu ngài nghĩ cái gì trong đầu, cuối cùng lại phải chạy đi cầu cứu hoàng đế, hoàng đế lại chạy tới thuyết giảng một bài cho điện hạ, giải thích rằng Thiên Hoa là người, có muốn xây cũng phải xây đài cao có hàng rào để y không thể nhảy lầu tự sát, làm cái lồng rất thiếu tính thẩm mỹ…

Xem ra bệ hạ cũng chẳng phải người bình thường. Lan Đặc sầu não nghĩ, ở đời sẽ có đệ đệ nào ủng hộ huynh trưởng làm một cung điện mỹ lệ nhốt tình nhân không? Hai vị đó giờ đã bắt đầu bàn bạc (chính xác hơn là Phi Tuyết nói, Nguyệt Ly nghe) về việc cung điện đó nên trang hoàng thế nào, cần bao nhiêu lính phòng vệ để một con chim không có cánh không bỏ chạy mất….

Hi vọng Phi Tuyết bệ hạ đang nói đùa.

***

Thiên Hoa vẫn không biết hai huynh đệ điên khùng bên kia đang bàn tính về lồng nhốt chim với cách huấn luyện chim, cậu chỉ biết sự thật trước mắt, là tiểu muội của cậu đang bị bệnh nặng. Rất nặng.

“Không sao, ta sẽ đi tìm Thần y cốc.” Cậu nắm tay quyết tâm.

“Huynh biết nó ở đâu ư?” Toàn giang hồ, số người biết vị trí của ‘nơi sinh ra các thần y’ không quá 10 người.

“….” Quyết tâm xìu xuống như bong bóng xẹp, rồi cậu lại cuống lên lo nghĩ, phải làm sao đây, lang trung nói đây là bệnh nan y, phải xem số trời. Số trời cái quỷ gì, cậu phải tự tìm cách, nhưng làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cậu trơ mắt nhìn muội muội chết sao?

“Không sao đâu, huynh không cần tự trách…” Niệm Niệm cười thanh thản, đôi mắt trong sáng đến đau lòng, “Muội luôn biết mình sẽ không sống quá 18 tuổi…. chính thần tiên đã nói như vậy…”

“Thần tiên gì, lời đám thuật sĩ không đáng tin.” Thiên Hoa gắt, “Muội muội của ta sẽ sống trăm tuổi, cưới người muội yêu, con đàn cháu đống!”

“Nhưng…”

“Không nhưng gì cả,” Thiên Hoa hiếm có một lần ngắt lời Niệm Niệm, quay trái quay phải, rồi ngẩng đầu lên trời thở dài, sau đó nghiến răng, có vẻ đã hạ quyết tâm, “Huynh đã có cách.”

Lang trung không chữa được, nhưng ngự y hoàng cung sẽ chữa được chứ? Coi như ngự y kém tài, thì nghe Lan Đặc nói, hoàng tộc có liên hệ với Thần y cốc…

Bỏ trốn rồi lại chạy về… coi như tội phạm biết đường đầu thú, không biết có được khoan hồng không?
Bình Luận (0)
Comment