Dị Thế Lưu Đày

Chương 196

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

0458fb6789ad3d5025e67e104cacf839

“Hiện giờ có điều kiện, đương nhiên không thể đày đọa bản thân nữa.”Không có nhiệt kế, nhưng bằng da cũng có thể cảm nhận được độ ấm chỉ nội trong mười ngày ngắn ngủi đã tuột xuống ít nhất mười lăm độ.

Hôm nay Nghiêm Mặc vừa rời giường đã bị bầu không khí lạnh lẽo làm cho run cầm cập, chậu than để trong phòng cũng vô dụng.

Mấy hôm trước các chiến sĩ không sợ lạnh chỉ mặc váy da thú làm việc trong bộ lạc, hai ngày nay, dù là ai thì vừa ra khỏi cửa cũng phải kiếm đồ làm ấm thân thể, ngay cả Nguyên Chiến không sợ lạnh nhất cũng phải đổi váy da thành áo dài tay, kiểu dáng giống như áo khoác lông.

Kiểu áo này Nghiêm Mặc mô phỏng theo trang phục thời cổ đại của quê hương hắn, có vạt áo và cổ, ở giữa có đai lưng, tay áo được sửa đổi một chút, không rộng thùng thình, cách chế tác khá đơn giản, đồng thời còn dễ mặc, nhìn qua lại rất có khí chất, mặc vào rất kín kẽ nên có thể chắn gió giữ ấm, vừa được Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc bận vào người liền trở thành kiểu dáng lưu hành nhất trong bộ lạc.

Thân thể Nghiêm Mặc không vạm vỡ như Nguyên Chiến, bên trong còn phải mặc thêm một cái quần, trên đầu vì để che cái cốt thừa nên đội mũ da, chân cũng đổi giày rơm thành giày da.

Giày da là do Tát Vũ làm, ban ngày nó đi học ở chỗ Nghiêm Mặc, tập võ với các chiến sĩ, buổi tối trở về liền học cách thuộc da với ông nội và Diệp Tinh.

Thằng nhóc này không hoạt bát như Diệp Tinh, không trầm ổn như Ô Thần, làm việc có chút hấp tấp, nhưng tính tình lại là kiểu nói ít làm nhiều, đã nói là làm, đôi giày da này nó đã suy nghĩ suốt nửa năm trời, thẳng đến khi trời đổ tuyết nó mới đưa giày cho Nghiêm Mặc.

Mà lúc nó tới cũng không nói lời nào, chỉ để đôi giày da xuống trước chân Nghiêm Mặc, sau đó đỏ mặt xoay người bỏ chạy, chạy được nửa đường thì vội vàng quay đầu lại hành lễ.

Nghiêm Mặc khom người cầm lấy đôi giày da.

Vừa cầm lên, hắn liền phát hiện đôi giày da được làm thủ công này hoàn mỹ ngoài dự kiến.

Đây không phải một cặp bao da tùy tiện dùng da lông bọc lấy hai chân, mà có đế giày, mũi giày, những đường khâu tỉ mỉ, kiểu dáng trông như ủng dành cho bộ đội mà hắn vẽ, nhưng không được ngay ngắn cho lắm, mà tổng thể thì rất ra hình ra dáng, vì để dễ mang vào cởi ra, giày còn được may một cái nút thắt, cổ giày cao đến cẳng chân.

Đôi giày này nếu đặt ở xã hội hiện đại vẫn có thể bán được cái giá tốt, đây là giày làm thủ công, nơi nối liền giữa đế giày và mặt giày được dùng kim chỉ khâu lại chằng chịt, rất chắc chắn, đế giày được ghép từ nhiều miếng da thú, rất dày, cũng được dùng kim chỉ khâu lại.

Nhìn độ dày của đế, không biết nhóc con kia làm sao xỏ kim qua được khi không có dùi nữa.

Trong lòng Nghiêm Mặc đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ, ấm áp, còn có chút xót xa.

Là người chứ đâu phải cỏ cây, ai có thể vô tình? Cho dù là người xấu cũng sẽ có lúc cảm động, huống chi hắn tự nhận mình không phải cái loại xấu đến mức lương tâm bị chó ăn.

Cởi giày rơm ra, vói chân vào, hơi rộng một chút, nhưng mang hai đôi vớ hoặc nhét vào chút bông là ổn. Bên trong là lông thú ấm áp, vừa xỏ chân vào liền không muốn lấy ra nữa.

“Ba đứa nhỏ này đang so đo với nhau, cậu cũng đừng chiều chuộng tụi nó quá!” Lại một tên tới tranh sủng, tên này lớn đầu nhất và cũng là tên vô liêm sỉ nhất, vừa tới liền ôm lấy, nghiêng đầu gặm gặm cổ tư tế đại nhân.

Nghiêm Mặc đẩy hắn ra, khom người cột dây giày, hơi lạnh dưới lòng bàn chân tan đi, được giày da giữ ấm, ai còn muốn mang giày rơm nữa?

Nguyên Chiến nhéo má hắn mấy cái, rồi đi chân trần ra ngoài, Nghiêm Mặc nhìn mà thấy lạnh giùm. Nhưng Cửu Nguyên bây giờ vẫn có không ít người mang giày rơm hoặc đi chân trần, dù là trên nền tuyết lạnh lẽo, bọn họ vẫn có thể bình tĩnh đi chân trần.

Hỏi bọn họ không thấy lạnh sao? Ai cũng nói đã quen rồi, da dưới lòng bàn chân cũng đã thích ứng, dày đến mức có thể xem như đế giày.

Nghiêm Mặc đang mang giày, đột nhiên cởi một chiếc ra, giơ lên nhìn kỹ.

“Nhóc con giỏi lắm!” Nghiêm Mặc mừng rỡ.

Nguyên Chiến quay đầu, vụ gì mà vui vậy? Không phải chỉ là một đôi giày da thôi sao, buổi tối hắn còn giúp cậu ta làm ấm toàn thân đấy!

Nghiêm Mặc duỗi đầu ra gọi hộ vệ Đinh Phi: “Đi kêu Tát Vũ tới đây cho tôi, tôi có việc muốn hỏi nó.”

“Làm sao vậy?” Nguyên Chiến quay trở về.

Nghiêm Mặc cười vui vẻ: “Thằng nhóc kia phát hiện ra một thứ hay ho! Có lẽ chính nó cũng không để ý.”

“Thứ hay ho gì?” Nguyên Chiến cúi đầu nhìn đôi giày da, hắn cũng phải thừa nhận, đôi giày da này làm rất được, so với tưởng tượng của hắn tốt hơn nhiều, vừa nhìn liền biết là thứ đã phải dụng tâm rất nhiều mới làm ra.

Tát Vũ trở về rất nhanh, Đinh Phi chơi xấu, cố ý không nói cho nó chuyện gì đã xảy ra, lại còn làm mặt nghiêm. Nó không biết vì sao lại bị gọi trở về, nên có chút thấp thỏm bất an.

Hay là đôi giày da mình làm có vấn đề? Tát Vũ lo lắng.

Quả nhiên, Nghiêm Mặc muốn hỏi chuyện giày da, nhưng không phải nói nó làm không tốt, mà là khích lệ nó, khen đến mức nó ngượng muốn chết, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bừng.

Thấy thằng bé sắp sửa chịu không nổi mấy lời khen của mình nữa, lúc này Nghiêm Mặc mới cười tủm tỉm hỏi vào chuyện chính: “Lúc nhóc làm đế giày, ngoại trừ dùng kim chỉ, có phải còn dùng thứ gì để dán chúng nó vào không?”

Tát Vũ a một tiếng, vội vàng gật đầu, sau đó bất an hỏi: “Đại nhân, có phải thứ con dùng không tốt không?”

“Không tốt? Đâu có, rất tốt, cực kỳ tốt. Anh kêu nhóc tới, là muốn hỏi nhóc, nhóc dùng thứ gì để dán mấy lớp da và vải bố này lại thành đế vậy?”

“Dạ, lúc đi học ngài có nói với tụi con, hôm đó có người lùn hỏi da cá có ăn được không, ngài nói ăn được, còn nói có vài loại da cá có tác dụng khác.”

Tát Vũ vừa nhắc tới chuyện này, Nghiêm Mặc liền biết đứa nhỏ này dùng cái gì để dán: “Nhóc chế keo da cá?”

Tát Vũ gật đầu: “Ngài nói da cá có thể chế thành keo, loại keo này dán được gỗ, con liền nghĩ nếu nó dán được gỗ, vậy có phải cũng dán được những thứ khác không, nên muốn nghịch một chút, bảo Lạp Nhược mang da cá tới cho con.”

Nghiêm Mặc biết Lạp Nhược, Cửu Nguyên có được mối quan hệ tốt đẹp với người cá cũng là nhờ phúc của hai đứa nhỏ này với nhóc người cá Lạp Nhược, Diệp Tinh và Tát Vũ đến bây giờ vẫn rất thân với Lạp Nhược.

“Nhóc chế bao nhiêu? Bây giờ còn không? Có nhớ kỹ phương pháp cụ thể không?”

“Còn một chút, nhưng con cho ông Diệp Tinh hết rồi. Nhưng phương pháp chế thì con vẫn nhớ rõ.”

“Phương pháp chế nhóc có đồng ý trao cho bộ lạc không?”

“Đồng ý! Đương nhiên đồng ý!”

“Rất tốt, ghi cho nhóc một điểm công! Không, cho nhóc hai điểm công, chế ra da cá keo là công lớn, làm ra giày da thực dụng là công nhỏ, đều đổi thành điểm công hết cho nhóc, nên nhóc muốn phần thưởng gì cũng được.”

Tát Vũ cười như hoa nở, nhe hết hàm răng ra, nghe Nghiêm Mặc nói còn được khen thưởng, đột nhiên quỳ bịch xuống.

Nghiêm Mặc hết hồn, thằng nhóc này muốn làm gì?

“Đại, đại nhân.” Tát Vũ kích động: “Có phải phần thưởng gì ngài cũng sẽ đồng ý không?”

“Còn phải xem nhóc muốn cái gì mới được.” Nghiêm Mặc có chút tiếc nuối trong lòng, ba tên đệ tử của mình hình như không có đứa nào là khiêm nhường. Có điều, ngẫm lại lúc ban đầu khi thấy ba tên quỷ nhỏ này, Diệp Tinh với Tát Vũ đều không hiền lành gì, chuyên môn bắt nạt bạn bè, bây giờ thì tốt hơn so với trước kia nhiều, ít nhất tụi nó đã không chủ động đi ăn hiếp bọn nhỏ hơn hoặc yếu hơn mình, cũng sẽ không gây chuyện lung tung.

Tát Vũ thấy Nghiêm Mặc vẫn mang theo nụ cười trên mặt, lập tức la lớn: “Đại nhân, con muốn gọi ngài là sư phụ giống Ô Thần!”

Nghiêm Mặc cẩn thận suy nghĩ một chốc, liền đồng ý.

Tát Vũ hét lên một tiếng, nhào về phía trước, ôm chặt lấy đùi Nghiêm Mặc, gào khan: “Sư phụ! Sư phụ sư phụ sư phụ!”

Trong lỗ tai Nghiêm Mặc toàn là tiếng gọi sư phụ, hắn nhịn một chốc, thấy thằng nhóc Tát Vũ vẫn còn tiếp tục gào khan, liền đá cho nó một cái văng ra xa, sau đó đi mất.

Tát Vũ bò dậy đuổi theo, có điều lần này không nhào lên ôm đùi, nó cứ ngây ngô mà đi theo sau lưng Nghiêm Mặc, nếu có ai nhìn sang phía này, nó liền kêu một tiếng ‘sư phụ’.

Không đến nửa ngày, Diệp Tinh đã biết chuyện.

Thằng bé vừa nghe bảo từ nay về sau Tát Vũ cũng có thể quang minh chính đại gọi Nghiêm Mặc là sư phụ giống Ô Thần, liền phát điên.

Nhào tới ôm đùi thôi chưa đủ, nó còn khóc đến mức thở không nổi, bộ dáng kia muốn bao nhiêu tủi thân liền có bấy nhiêu tủi thân.

“Con, con cũng muốn, hức hức, vì sao chỉ có một mình con là không được, hức hức, đại nhân, ngài không thích con sao? Con… Oa hu hu ——!” Bạn nhỏ không lâu trước đây còn mới sắm vai ‘đệ tử được cưng chiều nhất’, nay không tiếp thu được đả kích quá mức này, liền khóc muốn đứt ruột.

Nghiêm Mặc mấy lần siết chặt nắm tay muốn đánh người, nhưng thấy nó nhỏ quá nên không xuống tay được, mà nó cứ khóc mãi không dứt, mới nhịn không được rống lên: “Lúc trước đã nhận ba đứa tụi bây vào cửa rồi, tụi bây muốn gọi sư phụ thì gọi, ai không cho gọi hả? Đứng lên ngay, còn khóc nữa thì mang đi vứt cho cả nhà Thiết Bối Long xơi đấy!”

“Uông!” Cả nhà Thiết Bối Long ở bên ngoài đáp một tiếng.

Diệp Tinh liền nín khóc, nghe Nghiêm Mặc đồng ý cho nó gọi sư phụ, nó liền vui vẻ muốn gọi, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng hức hức nức nở, còn bắt đầu nấc cụt.

Nghiêm Mặc thở dài một tiếng, xách thằng nhỏ lên, châm cho nó hai châm.

Châm xong, Diệp Tinh không cà hức cà hức và nấc cụt nữa, mặt đầy nước mắt nước mũi nhe răng cười gọi: “Sư phụ.”

Nghiêm Mặc xoa xoa đầu nó, bảo nó đi mời những người có chức trách quản lý trong bộ lạc đến sảnh nghị sự. Thời tiết quá lạnh, mùa đông lại dài, hiện giờ có điều kiện, đương nhiên không thể đày đọa bản thân nữa.

Sảnh nghị sự quá trống trải, Nghiêm Mặc tự quyết định, chọn một phòng họp có thể chứa hai mươi người, ở bốn góc tường để mấy chậu than, trên tường thì cắm hai cây đuốc, đóng chặt cửa, nhiệt độ trong phòng liền mau chóng tăng lên.

Nghiêm Mặc nhìn phiến đá treo trên tường mà nhíu mày, hắn cho rằng đã làm rất tốt rồi, nhưng khi mùa đông thật sự tới mới phát hiện còn rất nhiều thứ chưa làm được.

Đầu tiên là chống lạnh.

Nhà cửa xây từ đá tuy kiên cố, ở một mức độ nào đó có thể nói là đông ấm hạ mát, nhưng ấy cũng phải xem nhiệt độ bên ngoài. Nhiệt độ quá thấp, thì vẫn lạnh, ngay cả nước để trong nhà cũng có thể đóng băng, năm trước mọi người phải ngủ chung với nhau mới miễn cưỡng qua được mùa đông.

Nghiêm Mặc nghĩ đến giường đất nung, nghĩ đến địa hỏa long, nhưng hắn chỉ biết có một vật như vậy, chứ căn bản không biết làm, ngay cả gợi ý cũng không biết gợi ý làm sao.

Hơn nữa, hun giường đất cũng vậy, mà hun địa hỏa long cũng vậy, đến cả kệ bếp và ống khói, tuy bọn họ xây nhà có ống khói, nhưng kệ bếp lại không có.

Nghiêm Mặc còn nghĩ tới loại giường cổ xưa nhất, trực tiếp nhóm lửa dưới giường đất, sau đó cả nhà ngủ trên giường đất.

Tiếp theo là lấy ánh sáng cho nhà cửa.

Vì cản gió rét, nên mọi người đều thả mành da thú trên cửa sổ xuống, đồng thời còn chặn tấm ván gỗ, như vậy sẽ không bị gió lùa, nhưng ban ngày nhà cửa lại u ám như trời tối, phải đốt đuốc mới thấy đường, việc này rất bất tiện và có hại cho mắt.

Cuối cùng là chuyện làm Nghiêm Mặc đau đầu nhất, nó có liên quan đến bộ lạc Nguyên Tế, tư tế của họ đưa ra đề nghị muốn tiến vào Cửu Nguyên cho đến khi qua mùa đông, mà tù trưởng Hào cũng đồng ý rồi, vì thế họ đã tìm tới cửa.

Người ta nói, sẽ không ở không, sẽ làm việc hoặc dùng thức ăn để trao đổi giống người lùn, chỉ cần ở đến mùa xuân năm sau. Mặt khác, lão tư tế còn đưa ra yêu cầu, bọn họ không muốn ở ngoại thành giống người lùn, mà phải vào nội thành.

Ha hả!

“Đại nhân.” Những người có chức trách quản lý trong bộ lạc đã lục tục tới, có người đi theo nhóm.

Nghiêm Mặc gật đầu đáp lễ với họ, bảo họ ngồi xuống rồi nói.

Nguyên Chiến đến cuối cùng, thấy người trong phòng đều đầy đủ, liền bước tới cạnh Nghiêm Mặc, kéo ghế ra ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Từng người nói, bắt đầu từ Tranh, nói hết những việc mà mọi người không thể giải quyết hoặc khó giải quyết ra.”

Đại Hà vẫn luôn canh giữ ở cửa, thấy đã đến đông đủ liền đóng cửa lại, đi ra sau Nghiêm Mặc đứng.

Tranh hắng giọng, nói về vấn đề huấn luyện chiến sĩ trong mùa đông.

Nguyên Chiến nhìn về phía các chiến sĩ thủ lĩnh khác, Liệp và những người còn lại đều tỏ vẻ nếu thức ăn và dược vật đầy đủ, thì sẽ không lãng phí mùa đông này, các chiến sĩ tốt nhất vẫn phải huấn luyện.

“Có ai phản đối ý kiến để chiến sĩ huấn luyện trong mùa đông không?” Nguyên Chiến nhìn một vòng.

Không có ai mở miệng.

“Vậy vấn đề này được quyết định, về sau nếu không phải là tình huống đặc biệt thì suốt một năm các chiến sĩ vẫn phải huấn luyện, bất kể là chiến sĩ bình thường hay chiến sĩ thần huyết.” Nguyên Chiến tuyên bố.

“Vâng!” Các thủ lĩnh lĩnh mệnh.

“Người tiếp theo.”

Ngồi bên cạnh Tranh là Liệp, Liệp lắc đầu, tỏ vẻ anh không có gì muốn nói.

Nguyên Chiến lại nhìn về phía Mãnh ngồi bên trái Liệp, Mãnh lập tức giơ tay: “Tôi có việc muốn nói.”

“Nói.”

“Tôi hy vọng bộ lạc có thể thành lập một tiểu đội thám báo, chuyên phụ trách trinh sát và truyền tin.” Về điểm này, trước đó Mãnh đã thảo luận với hai đầu não lớn nhất của bộ lạc, Nguyên Chiến lẫn Nghiêm Mặc đều tỏ vẻ việc thành lập đội thám báo là tất yếu.

Hôm nay đưa chuyện này ra thảo luận công khai, chính là để chọn đội viên và định ra ai sẽ phụ trách chi đội này.

Bọn Tranh cũng biết thám báo rất quan trọng, sau khi được Nghiêm Mặc giảng giải vài lần thì càng xem trọng việc thám báo, Mãnh nói muốn thành lập đội thám báo, không có ai phản đối. Ngay cả việc Mãnh nói muốn chọn đội viên tinh anh từ các chiến sĩ đoàn vào đội thám báo, bọn họ cũng không có ý kiến. Và thủ lĩnh đội thám báo sẽ là Mãnh.

Nguyên Chiến vung tay lên, quyết định: “Về sau chiến sĩ đoàn thứ tư của Mãnh sẽ sửa tên thành thám báo đoàn, thấp hơn đoàn sẽ là những đội thám báo. Chủ yếu phụ trách trinh sát, truyền tin.”

Nghiêm Mặc chen vào: “Còn có thăm dò và thu thập tình báo. Đội thám báo không chỉ có tốc độ nhanh, thị lực còn phải tốt, những năng lực khác cũng phải ưu tú, tốt nhất là có thể tác chiến độc lập.”

Năm đó khi hắn chữa bệnh ở quân trường, có một ông chú từng nói với hắn, rằng thám báo thời cổ đại chính là tổ tông của bộ đội đặc chủng, không phải là những tinh binh ưu tú nhất thì sẽ không đảm đương nổi vị trí thám báo, có đôi khi, thám báo còn gánh cả nhiệm vụ làm mật thám đột nhập vào bản doanh của địch.

“Người tiếp theo!” Nguyên Chiến lại nhìn về phía người kế bên.

Cứ thế cho đến khi tới phiên Nghiêm Mặc.

“Các anh buổi tối ngủ không thấy lạnh sao?” Nghiêm Mặc cười hỏi.

Mọi người cũng cười rộ lên, người nào tính tình hoạt bát liền cao giọng: “Lạnh, sao mà không lạnh chứ? Đi tiểu còn thấy nước tiểu đóng băng nữa mà.”

Nghiêm Mặc cười, bây giờ còn chưa tới mức ra cửa đi tiểu phải chống gậy, có điều cũng sắp tới lúc đó rồi. Mùa đông năm trước bị hoài, nhưng việc lấp đầy bụng và xây thành đặt trên đầu hắn và Nguyên Chiến, nên nhiều khó khăn của mọi người bị xem nhẹ, trong đó, giá rét là cái thứ nhất.

“Năm trước, từ khi tuyết rơi đến khi cỏ mọc kéo dài suốt năm tháng, nói cách khác, nơi này có hết nửa năm là mùa đông, ngoại trừ đốt lửa trong nhà, mọi người còn biện pháp nào chống lạnh tốt không? Cứ việc nói, sẽ rất hữu ích. Tôi nói trước một biện pháp, đây là do tôi nghe lén từ chỗ Tổ Thần, nên không biết cách làm tỉ mỉ.” Nghiêm Mặc kể về giường sưởi và địa hỏa long, giải thích một chút lợi ích và nguyên lý đơn giản của chúng nó.

Những người khác cho dù có thông minh, thì khuyết thiếu kiến thức cũng rất khó đưa ra ý kiến gì hay ho, mà nếu có giường đất và địa hỏa long làm mổi lửa dẫn đường, thì cuộc thảo luận sẽ khí thế ngất trời.

“Nếu đường ống thông khói có thể đặt dưới đất, thì chúng ta trực tiếp ngủ trên mặt đất luôn, vậy cũng ấm.”

“Không biết ống thông khói làm như thế nào ta, riêng tôi cảm thấy việc nhóm lửa dưới giường đất khá tốt, đơn giản, không có gì khó khăn.”

“Nhưng rất phí củi, bên cạnh chúng ta dù có rừng cây, nhưng vẫn còn rất nhiều người lùn, mà cách đó còn có bộ lạc Nguyên Tế, tất cả mọi người đều muốn sống qua mùa đông, chúng ta có thể đốn được bao nhiêu củi đây? Cũng không thể chạy vào sâu trong rừng.”

“Thì cho chiến sĩ đi, coi như huấn luyện.”

“Rừng rậm vừa xa vừa nguy hiểm, mọi người đừng quên, trong đó còn có tộc Si, nếu chiến sĩ vào rừng đốn củi đụng phải tộc Si đi thành đàn thì làm sao?”

Nói một hồi, mọi người liền cãi nhau.

Nguyên Chiến gõ mặt bàn thình thình, mọi người lập tức im lặng trở lại.

“Làm cả hai cách, ai có hứng thú với việc làm giường sưởi và ống thông khói, thì lát nữa tìm tôi hoặc là Mặc, nếu không, chúng ta liền chỉ định ra một người phụ trách. Mặt khác, bắt đầu từ ngày mai, Đại Sơn phụ trách việc dẫn đội xây cho mỗi hộ gia đình một cái giường đất rồi trực tiếp nhóm lửa bên dưới, ngoại trừ thủ lĩnh, các chiến sĩ có năng lực khống chế đất khác phải phối hợp với Đại Sơn.”

“Vâng.”

Nghiêm Mặc cũng đồng ý, cách nhóm lửa dưới giường đất là phương pháp chống lạnh nhanh nhất và hữu hiệu nhất trước mắt, cho dù tất cả mọi người đều không biết cách, thì làm vài lần là có thể tìm ra bí quyết.

“Còn về phần củi, trước tiên cứ thu thập ở gần đây, có tiến vào rừng hay không thì đợi tôi và tư tế đại nhân thương lượng xong sẽ bàn tiếp.”

“Vâng.”

“Còn một chuyện, Nguyên Tế…”

“Ình ình!” Tiếng đập cửa kịch liệt vang lên, cắt ngang lời nói của Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc và những người khác cùng nhìn về phía cửa.

Sau đó liền nghe thủ vệ bên ngoài gấp gáp hô lên: “Thủ lĩnh đại nhân, tư tế đại nhân, người trên tháp vọng có việc gấp cần bẩm báo!”
Bình Luận (0)
Comment