*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nguyên Chiến nhìn má lúm đồng tiền trên mặt đối phương, thật muốn chọt một cái.”Bên ngoài, Nguyên Chiến đuổi theo Nghiêm Mặc, dán vào tai hắn thấp giọng nói gì đó.
Nghiêm Mặc nghe xong hơi quay đầu lại nhìn: “Anh nói đám người đó rất mạnh?”
“Sợ là có một người trong số đó không yếu hơn tôi bao nhiêu.” Những lời này Nguyên Chiến nói rất thận trọng.
“Còn mấy người kia thì sao?”
“Cỡ như Đại Hà.”
Nghiêm Mặc đột nhiên xoay phắt người lại, nhìn chằm chằm thứ trang sức kỳ quái mà đám người kia đeo trước ngực.
“Mặc?”
“… Lá đồng!”
“Lá đồng gì?”
Trước khi đối phương chú ý tới, Nghiêm Mặc đã thu hồi tầm mắt, vẻ nghiêm nghị chưa từng thấy nay hiện lên trong mắt hắn: “Tôi vốn mong chúng ta sẽ là những người phát hiện ra kim loại đầu tiên, hoặc trên thế giới này vốn không có kim loại, nhưng tôi sai rồi. Có bốn hệ dị năng lớn là mộc, thủy, hỏa, thổ, thì sao lại không có kim?”
Dù lúc này Nguyên Chiến vẫn chưa biết kim loại là cái gì, nhưng hắn có thể hiểu rõ một điều: “Kim loại rất quan trọng à?”
“Cực kỳ quan trọng. Việc phát hiện ra kim loại và sử dụng nó sẽ tạo ra bước nhảy vọt lớn cho một thời đại. Anh có biết hay từng nghe gì về bộ lạc kia không?”
Nguyên Chiến lắc đầu.
“Chúng ta phải hỏi thăm thử, xem xem ở Tam Thành đã xuất hiện kim loại hay chưa, nếu chưa…” Tam Thành sẽ cảm thấy thế nào khi có một bộ tộc biết sử dụng kim loại? Hay Tam Thành vẫn chưa biết tới sự hữu dụng và lợi hại của kim loại?
“Hai cậu, tôi nói này, sao hai cậu cứ đứng ở cửa mà không vào vậy?” Thố Hống chui ra khỏi lều.
Nguyên Chiến quay đầu, đột nhiên hỏi anh ta: “Đám người đối diện đó anh có quen không?”
“Ai?” Thố Hống nhìn qua, sau đó nhíu mày: “Không quen, mới tới hả?”
“Chưa gặp họ bao giờ à?”
Thố Hống lại cẩn thận nhìn một chốc, sau đó rất chắc chắn mà lắc đầu: “Chưa từng, trên người bọn họ có đeo trang sức, trên mặt còn vẽ hoa văn mà tôi chưa từng thấy bao giờ, chắc không phải bộ tộc sinh sống gần Ma Nhĩ Càn đâu.”
Nguyên Chiến lại nói: “Thải Vũ tự mình ra tiếp đón, có hai người đi vào.”
Thố Hống sửng sốt: “Vậy xem ra đó là một bộ lạc lớn tới từ phương xa, thực lực ít nhất cũng không kém hơn Ma Nhĩ Càn, hơn nữa rất có thể còn hay qua lại với Ma Nhĩ Càn. Ma Nhĩ Càn có thuyền, có Toàn Quy kéo thuyền, bọn họ có thể đi ngược dòng lên thượng du sông lớn, cũng có thể đi xuôi xuống hạ du.”
“Anh cho rằng đám người kia đến từ hạ du?”
“Có thể lắm.” Thố Hống lấy làm lạ mà nhìn về phía hai người: “Các cậu rất để ý bọn họ nhỉ, sao vậy?”
Nghiêm Mặc cười thần bí: “Bởi vì trên người bọn họ có thứ tốt.”
“Ồ? Thứ tốt gì?” Hai mắt Thố Hống sáng rực lên.
“Chờ bọn họ bày quán đã rồi nói sau. Trước tiên cho tôi xem hàng hóa của các anh nào, hay anh đã gấp không chờ nổi mà muốn giao dịch với mấy người kia?”
Thố Hống cười ha ha: “Tôi còn chưa thấy được thứ tốt trên người bọn họ mà, là mấy cái trang sức bọn họ đeo hả? Thứ đó thoạt nhìn không thể ăn cũng không thể xài, làm sao hấp dẫn bằng vải bố của các cậu. Huống chi bọn họ được Thải Vũ dẫn đi gặp bộ lạc Hoàng Tinh, có thứ gì tốt cũng sẽ bị bộ lạc Hoàng Tinh hốt trước.”
“Thì ra bộ lạc kia tên là Hoàng Tinh.” Nghiêm Mặc đi bên cạnh Thố Hống, vừa đi vừa hỏi: “Vì sao Thải Vũ lại dẫn người tới bộ lạc Hoàng Tinh trước? Mà không phải là Ma Nhĩ Càn bọn họ tiếp đón trước?”
“Tiếp đón? À à!” Thố Hống hiểu đại khái ý của Nghiêm Mặc, trả lời: “Có thể Thải Vũ cũng không biết rõ về mấy người kia, hoặc biết bọn họ có thực lực đáng sợ, Ma Nhĩ Càn không dám dính líu nhiều với bọn họ, người Ma Nhĩ Càn là vậy đó, rất giảo hoạt, khi gặp phải bộ lạc đặc biệt nào hoặc một bộ lạc cường đại mà mình không thể đắc tội, khi chưa biết gì về đối phương, bọn họ sẽ đưa người tới cho các bộ lạc phụ thuộc Tam Thành đối phó, còn mình thì nấp ở đằng sau hưởng lợi.”
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nhìn nhau một cái, Ma Nhĩ Càn làm như vậy hiển nhiên là đã có thỏa thuận gì đó với Tam Thành, thí dụ như đồng ý làm tai mắt, làm chó săn cho Tam Thành, mà Tam Thành sẽ cung cấp sự bảo vệ nhất định cho Ma Nhĩ Càn.
“Hoàng Tinh là bộ lạc phụ thuộc Tam Thành?”
Thố Hống lắc đầu rồi lại gật đầu: “Hoàng Tinh không khác gì Ma Nhĩ Càn, bọn họ là bộ lạc cường đại nhất ở bên kia sông, có mối quan hệ chặt chẽ với Tam Thành hơn Ma Nhĩ Càn. Nhưng nói bọn họ là bộ lạc phụ thuộc Tam Thành cũng không đúng, truyền thuyết nói ở bộ lạc bọn họ có rất nhiều nguyên tinh màu vàng, loại nguyên tinh này có thể mang tới sức mạnh cho người sử dụng, bộ lạc bọn họ có vài vị chiến sĩ thần huyết cấp cao trong truyền thuyết, ngay cả Tam Thành cũng không dám đắc tội với họ.”
Hoàng Tinh? Nguyên tinh này có tính chất như thế nào? Nghiêm Mặc với Nguyên Chiến đều có chút kích động, nhất là Nguyên Chiến, bọn họ tới đây chủ yếu là để xem xem có tìm được một ít nguyên tinh thuộc tính thủy và thổ không.
Tiếc là Thố Hống không biết nhiều về nguyên tinh, hỏi rồi hỏi nhưng cũng không ra được cái gì, hai người đành phải từ bỏ, quyết định xem bộ lạc Hoàng Tinh như đối tượng trọng điểm cần chú ý.
Hàng hóa của tộc Thổ Nhai có không ít, nhưng lại giống những bộ tộc khác, đa số là da thú và xương, chỉ có mấy sọt trái cây và các loại quả mà bọn họ hái lượm được ở gần bộ lạc.
Nghiêm Mặc lựa một ít xương, lấy vài tấm da thú, còn mấy cái sọt bị vứt một bên hắn không để ý tới.
Lúc Thố Khâu lấy một thứ gì đó trong cái sọt ra, cắn hai cái răng rắc, mùi hương quen thuộc liền bay vào mũi Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc mới ngẩng đầu nhìn về phía Thố Khâu.
Thố Khâu bị ánh mắt của Nghiêm Mặc dọa sợ: “A, cậu muốn ăn hả? Cái này là đặc sản của tộc Thổ Nhai tụi tôi, trảng cỏ lớn bên chỗ tụi tôi ở toàn là thứ này, từ mùa hè tới mùa đông đều có thể đào ăn, không dễ hư thối, cậu xem, để tới giờ mà vẫn có thể ăn.”
Nghiêm Mặc vươn tay.
Thố Khâu nhanh chóng lấy một cái từ trong sọt ra đưa cho hắn.
Nghiêm Mặc nhận lấy, bẻ ra.
Thứ này màu trắng xanh, thân to đuôi nhỏ, bởi vì đã để suốt một mùa đông nên phần thịt quả… không, phải nói là phần rễ không được tươi như khi mới đào lên, hơi héo, nước bên trong cũng không còn nhiều lắm, ruột ở giữa hơi xốp và rỗng.
Nhưng vẻ ngoài của nó rất quen thuộc, còn có thứ mùi hương mà hắn chắc chắn sẽ không nhầm lẫn, Nghiêm Mặc có thể khẳng định rằng, cái rễ được đào ra từ đất trong tay hắn chính là củ cải!
Cắn một cái, củ cải này hơi cay nhưng có nước ngọt bên trong, hai vị hòa vào nhau tràn đầy trong khoang miệng.
Nghiêm Mặc sắp cảm động muốn khóc rồi.
Củ cải, đây chính là loại rau củ có thể so sánh được với nhân sâm!
Đông ăn củ cải hạ ăn gừng, khỏi phiền bác sĩ kê đơn. Ăn củ cải uống trà, làm bác sĩ tức tới bò đầy đường. No ăn củ cải đói ăn hành.
Ba câu ngạn ngữ trên nói về củ cải, gừng, trà, hành, đều là những thứ mà hắn cần nhất.
Trong ba câu ngạn ngữ đó, nó cũng đã chứng minh tầm quan trọng của củ cải trong đời sống sinh hoạt hằng ngày. Củ cải còn đóng vai trò chính trong rất nhiều phương thuốc dân gian và truyền thống của Trung y.
Bản thân củ cải đã có công hiệu tiêu đàm, giải khát, trợ tiêu hóa, còn có thể giảm nhiệt trong người; lá củ cải ngoại trừ dùng để ăn ra, còn trị sơ lị, ngăn ngừa kiết lỵ; hạt giống ngoài dùng để ăn, cũng có thể mang đi ép dầu làm xà phòng hoặc dầu bôi trơn.
Tóm lại, củ cải là thứ tốt! Nó còn có sức sống cao, chịu rét được, theo như những gì hắn biết, củ cải chỉ cần gieo ở mùa hạ, chờ hai ba tháng là có thể thu hoạch từ mùa thu đến tận mùa đông.
“Có hạt giống không?”
“Hạt giống?” Thố Khâu hiển nhiên không ngờ lại có người muốn đổi hạt giống cây cải củ của bọn họ.
“Ừ, là mấy cái rễ không đào ra, chờ đến thời gian chuyển giao xuân hạ năm sau sẽ tiếp tục nở hoa kết quả, quả đó chính là hạt giống. Có không?”
Thố Khâu ngơ ngác lắc đầu.
“Các cậu chưa bao giờ gieo trồng củ cải, toàn thu hoạch dựa vào thiên nhiên thôi à?”
“Củ cải?”
“Các cậu gọi nó là gì?”
“Cây cải củ.”
Nghiêm Mặc gật đầu, thế giới này nhất định có liên hệ gì đó với thế giới cũ của hắn, rất nhiều tên sinh vật có cách gọi na ná hoặc y chang thời cổ đại bên hắn.
Thố Hống thấy Nghiêm Mặc có hứng thú với cây cải củ, liền kêu nô lệ bê mấy sọt cây cải củ đến trước mặt Nghiêm Mặc: “Cậu muốn cái gì, cứ tùy tiện kiếm. Trước khi tới đây tôi bảo người đào, cũng không biết bên trong có hạt giống mà cậu muốn không nữa.”
Củ cải được đào ra để tới bây giờ đều đã khô quắt, rỗng ruột hết cả rồi, bao nhiêu chất dinh dưỡng đều dùng để nuôi mấy cái lá trên đầu, rồi nở hoa kết quả.
Thố Hống đào mấy thứ này là vì lá củ cải cũng có thể ăn, đương nhiên là tộc nhân bọn họ không ăn, chỉ có nô lệ mới ăn. Trên đường đi, các nô lệ đã ăn không ít, hiện giờ số củ có lá không còn nhiều lắm.
Nghiêm Mặc như lượm được chí bảo, kêu Nguyên Chiến lại cùng lựa chọn, phát hiện cái nào còn dính theo đất, lá cây không khô vàng thì nhanh chóng nhặt ra để sang một bên, sau đó hắn phát hiện có vài củ đã nở hoa.
Bây giờ hẳn là cuối tháng tư đầu tháng năm. Nghiêm Mặc bấm đốt ngón tay tính nhẩm, cảm thấy thời gian này chắc là không chênh lệch mấy. Ở Cửu Nguyên thì cứ tới tháng mười là tiến vào mùa đông, tới tháng ba năm sau tuyết mới tan, tháng tư là đầu xuân, cuối tháng tư mới có thể thấy lại màu xanh biếc. Mà lần này, khi bọn họ rời khỏi Cửu Nguyên, thảm cỏ xanh bát ngát đã phủ kín toàn bộ thảo nguyên.
Theo lý thuyết, củ cải bị đào ra rồi lại trồng xuống lần nữa sẽ không có sức sống cao, nhưng hắn có Nguyên Chiến ở đây mà!
Năng lực điều khiển thực vật của Nguyên Chiến đã tới cấp hai, nên chỉ cần mớ củ cải này còn sống, thì bọn họ mang về vẫn có thể trồng được.
Mà chỉ cần trồng được, thì bọn họ có thể chờ tới khi cây củ cải nở hoa kết quả rồi lấy hạt giống, mùa hè vừa lúc có thể gieo trồng một lượng, tới mùa thu là thu hoạch được rồi!
“Cậu thích cây cải củ lắm hả?” Thố Hống ngồi xổm bên cạnh Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc hơi dừng tay, cười hàm hậu với Thố Hống: “Vừa rồi tôi ăn thử, thấy khá ngon, nên muốn kiếm một ít, nhưng mà chỗ ở của các anh cách chúng tôi xa quá.”
A a a! Hắn phải kiềm chế mình lại, vừa rồi nếu hắn thuận miệng xin thêm mấy cây cải củ này, thì Thố Hống nhất định sẽ đồng ý, cũng sẽ không hoài nghi. Hối hận quá!
“Cây cải củ ở chỗ chúng tôi nhiều lắm, nhưng muốn chúng tôi đào ra rồi mang đi một chặng đường xa để tới nơi này thì thật không dễ dàng gì.” Thố Hống lại cười, khoe ra cái má lúm đồng tiền vừa sâu vừa mê người.
Nguyên Chiến đột nhiên chìa một ngón tay ra chọt lên cái lúm đồng tiền của Thố Hống, đẩy Thố Hống ra, sau đó chen vào giữa anh ta và Nghiêm Mặc, ngồi xuống.
Thố Hống: “…”
“Mang về rồi ai biết có sống được hay không, ngay cả một hạt giống cũng không có.” Nguyên Chiến lựa ra mấy củ có lá vứt trên mặt đất, giọng điệu cực kỳ ghét bỏ nói.
“Cái trái này còn thúi quá!” Hắn không thích mùi củ cải.
“Đây không phải trái cây, đây là rễ cây.” Nghiêm Mặc thuận miệng phổ cập kiến thức về thực vật cho gia súc nhà mình.
Nguyên Chiến cầm nửa cái củ cải mà ban nãy Nghiêm Mặc gặm nhét vào miệng cắn một cái: “Phì!” Còn chưa nhai nát thì đã phun ra: “Dở ẹt!”
“Bây giờ hơi khó ăn một chút, nhưng lúc mới đào ra thì rất ngon, có vị ngọt!” Thố Hống thấy Nguyên Chiến hình như rất ghét đặc sản của bộ lạc mình, liền nóng ruột, anh ta thấy Nghiêm Mặc thích, nên đang định dùng mấy cái cây cải củ chỉ để nô lệ ăn đó… lừa thêm một ít vải bố, khụ khụ.
“Vậy lấy hàng mới ra đây!” Nguyên Chiến chìa tay.
Thố Hống lại cười, má lúm đồng tiền liền xuất hiện.
Nguyên Chiến nhìn cái lỗ nhỏ trên mặt đối phương, thật muốn chọt một cái, nhưng tay vừa vươn ra thì đã bị một cái tay khác chụp lấy.
Nghiêm Mặc dùng sức đè cái tay kia xuống, nghiêm mặt nói với Thố Hống: “Mấy cái này quả thật đã qua thời gian có thể ăn, già hết cả rồi, tôi muốn hạt giống, mà các anh không có. Mang mấy cái này về, chúng tôi không biết có thể trồng được không, các anh trồng bao giờ chưa? Có thể sống không?”
Thố Hống chưa từng trồng củ cải, làm sao biết mấy cái này mang về trồng có sống nổi hay không, anh dùng đồ ăn cho nô lệ lừa vải bố quý giá của người ta là đã áy náy lắm rồi, sao còn không biết xấu hổ mà tiếp tục lừa người bạn mới này của mình chứ.
“Được rồi, mấy cái đó tặng cho các cậu hết, không cần các cậu lấy đồ trao đổi đâu. Chờ tới phiên chợ mùa thu năm nay, bọn tôi sẽ mang hạt giống đến, nếu lúc đó các cậu còn cần, chúng ta sẽ trao đổi một ít.” Thố Hống không phải loại người xấu xa như vậy, cũng không muốn ham chút ích lợi trước mắt, nếu anh đã biết Cửu Nguyên không tầm thường, vậy đương nhiên sẽ kết giao hữu hảo với bọn họ.
Chỉ là một vài cây cải củ già, chỗ ở của bọn họ có rất nhiều, dù đưa hết hạt giống cho bọn họ thì có làm sao? Huống chi hạt giống cũng không ăn được.
Nghiêm Mặc vỗ vỗ vai Thố Hống: “Cảm ơn, người anh em, dù chúng có sống được hay không, thì mấy cây cải củ này tôi tính cho anh nửa mét vải.”
“Thật sao? Được! Anh em tốt! Ha ha!” Thố Hống rất vui vẻ, cũng vỗ lên vai Nghiêm Mặc, nhưng mới vỗ được một cái lại bị Nguyên Chiến chọt tay vào cái lúm đồng tiền trên mặt rồi đẩy ra.
Nguyên Chiến kéo Nghiêm Mặc đứng dậy, phất tay với Đại Hà, Đại Hà lập tức kêu bốn tên nô lệ lại dọn hết mấy cái sọt cây cải củ về tiệm.
Nghiêm Mặc sợ bọn Đại Hà không biết đống củ cải này rất quan trọng với hắn, mang đi nấu ăn hết, liền vội vàng dặn dò bọn họ, bảo bọn họ đưa chúng lên lầu hai, không ai được phép động vào.
Thố Hống cảm thấy Nghiêm Mặc quá mức coi trọng cây cải củ rồi, đột nhiên cảm giác mình đổi có nửa mét vải hơi bị thiệt. Cơ mà, anh nghĩ lại, có lẽ ở thượng du sông lớn không có loại thực vật này, mà Nghiêm Mặc lại thích mùi vị cây cải củ, còn ôm hy vọng trồng được chúng nó, đương nhiên là coi trọng mấy sọt cải củ già đó rồi.
Nghiêm Mặc không ngờ sau lúa dại, lại dễ dàng phát hiện ra một loại ‘thần vật’ như củ cải, điều này làm hắn đối rất mong chờ hành trình tầm bảo của mấy ngày kế tiếp!
Hắn thề, lần này hắn nhất định phải quan sát tỉ mỉ mỗi một quầy hàng, mỗi món hàng, bao gồm cả những vật dụng hằng ngày mà không ai xem chúng như hàng hóa, thậm chí là cỏ cho chiến thú ăn cũng phải quan sát kỹ càng, nếu phát hiện ra thứ gì hữu dụng, hắn sẽ không thất thố giống vừa rồi nữa.
Bởi vì lòng tin phình to, hơn nữa còn ôm tâm tình vô cùng chờ mong, Nghiêm Mặc quẳng luôn cả chuyện bộ lạc Hoàng Tinh và đoàn người thần bí có đeo trang sức bằng đồng ra sau đầu.
“Tới tộc Ngư Phụ!” Nghiêm Mặc chạy lên lầu hai, cất mấy cây củ cải không tệ lắm vào túi không gian, rồi lại chạy xuống.
Đinh Phi lẽo đẽo phía sau, dùng ánh mắt đầy chờ mong nhìn hắn.
Nghiêm Mặc vung tay lên: “Đi!”
Đinh Phi lập tức hí ha hí hửng đuổi theo.
Nguyên Chiến nhìn quanh cửa tiệm của mình, phát hiện quả sứ cầu bị Nghiêm Mặc để bên người cậu thiếu niên, mà cậu ta vẫn không chạm vào nó, cười cười, không quan tâm đến cậu ta nữa.
Hắn nghĩ, Mặc làm như vậy chắc chắn có lý do của Mặc.
Vừa ra đến cửa, hắn đột nhiên nghe tư tế đại nhân của mình hỏi một câu: “Anh thích má lúm đồng tiền à?”