*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Về sau nhớ gọi tôi là Chiến đại nhân đấy.”Đại Tư Tế Lam Âm đến chỗ ở của Tri Mẫu vào nửa giờ sau.
Tri Mẫu kinh sợ, hạnh phúc đến mức muốn té xỉu vài lần, tuy các tư tế cấp thấp như bọn họ có thể gặp Đại Tư Tế trong vài hoạt động hiến tế cỡ lớn, nhưng ở gần như vậy, lại còn có cơ hội nói chuyện đơn độc thân thiết thế này thì đã ít lại càng ít hơn.
Này không chỉ là vinh dự, mà còn là siêu cấp may mắn!
Bỏ qua Tri Mẫu đang choáng váng trong nhà ăn, Lam Âm gõ cửa bước vào căn phòng hẹp dành cho nô lệ.
Khi chiến sĩ bảo hộ Lam Diên nhìn thấy căn phòng hẹp, hai người vừa vào liền chen đầy phòng, lập tức đề nghị: “Không bằng ra vườn gieo, trăng đêm nay không tồi.”
Chiến ôm cái xác cháy thoải mái ngồi trên giường, không muốn động đậy.
Nghiêm Mặc đá thầm hắn trong đầu: “Đi ra vườn, thà đắc tội quân tử chứ không thể đắc tội tiểu nhân, bây giờ chúng ta còn chưa biết Đại Tư Tế nơi này là người như thế nào, làm theo anh ta đi cho an toàn.”
Nhĩ lực của Chiến tốt, cuộc nói chuyện của hai người bên ngoài trên cơ bản đều chui hết vào tai hắn, đương nhiên cũng biết người tới là Đại Tư Tế Âm Thành.
Chiến không hiểu cái gì là quân tử với tiểu nhân, nhưng hắn hiểu ý Mặc, nên ôm cái xác cháy đứng lên, đi ra ngoài vườn gieo bằng cánh cửa khác trong phòng mình.
Lam Âm và Lam Diên đi theo phía sau hắn.
Trăng đêm nay quả thật không tồi, cây đèn trong vườn gieo tạo nên hiệu ứng mộng mơ, nhưng gió thổi lại khá lạnh.
“Làm ghế.” Nghiêm Mặc lại nhắc nhở.
Chiến đi đến trước một cây dây leo, cầm lấy nó, sợi dây leo nhanh chóng dài ra, uốn éo, sau đó đan chéo trên mặt đất tạo thành một chiếc ghế thoạt nhìn rất chắc chắn và êm ái.
Lam Diên đã nghe Tri Mẫu thuật lại năng lực của tên nô lệ lai này, nên vẻ mặt y rất bình tĩnh.
Đại Tư Tế Lam Âm lại hơi nhướng mày: “Vậy mà là chiến sĩ song hệ.”
Lam Diên nghiêng đầu, thấp giọng thuật lại lai lịch của Chiến cho Lam Âm nghe.
Vốn dĩ Chiến cũng muốn làm cho mình một cái ghế dây leo, nhưng khi nghe Lam Âm nhắc đến chiến sĩ song hệ, hắn liền nhớ tới hình như mình còn có một năng lực rất cường đại khác, khống chế đất.
Hắn vừa nghĩ trong đầu, muốn làm ra một chiếc ghế đất, thì mặt đất đã phồng lên, một chiếc ghế rắn chắc bằng đất nhanh chóng thành hình.
Chiến lại không quá hài lòng với cái ghế này, hắn nhớ rõ hắn có thể làm ra… ghế đá càng thoải mái, càng khí phách hơn nữa.
Đúng vậy, hắn biết làm ghế đá!
Vì thế, trong vườn gieo xuất hiện một chiếc ghế đá lớn có thể để hai người ngồi, có tay vịn và chỗ tựa lưng, vô cùng khí phách.
Nghiêm Mặc cạn lời, anh để Đại Tư Tế người ta ngồi ghế nhỏ, anh thì ngồi trên cái ghế đá vừa to vừa ngầu, còn vừa lúc ngồi đối diện người ta… này còn không bằng anh ngồi trên giường, để người ta đứng!
Quả nhiên Lam Diên nổi giận, cho rằng Chiến đang khiêu khích bọn họ.
Lam Âm lại cười nhẹ, lắc lắc tay tỏ vẻ mình không để bụng, có điều y cũng không ngồi xuống chiếc ghế nhỏ kia: “Xem ra năng lực khống chế đất của cậu mạnh hơn năng lực điều khiển thực vật nhiều.”
Chiến ngồi xuống trước, rồi làm ra một chiếc ghế giống vậy ở đối diện.
Lam Âm nói cảm ơn, sau đó khen vẻ ngoài của chiếc ghế đá rồi mới ngồi xuống, nhưng nhìn dáng vẻ y thì hình như y không hiếm lạ gì cho lắm, Nghiêm Mặc đã quan sát nhiều ngày nên biết Âm Thành cũng đã có kiểu bàn ghế giống như vậy.
Muốn giả ngầu, đạo cụ rất quan trọng. Chiến vốn chỉ mặc một cái váy da thú, trong lòng còn ôm một cái xác cháy ghê tởm, hình tượng này nhìn kiểu gì cũng không thấy có chỗ nào ngầu.
Nhưng khi hắn ngồi xuống cái ghế đá khí phách kia, khí thế lập tức tràn ra.
Một chiếc ghế rộng như vậy, nếu người ngồi không quen thì rất khó ngồi hết được.
Lam Âm và Lam Diên đồng thời đoán, trước kia người này nhất định là thủ lĩnh của một bộ lạc lớn nào đó, thậm chí là thành chủ của tòa Trung Thành hoặc Hạ Thành nào đó cũng nên.
Lam Âm đảo mắt trên người hắn một vòng, thân thể cũng thả lỏng tự nhiên, y dựa nghiêng trên cái tay vịn bên phải, mỉm cười: “Chiến sĩ khống chế đất cấp tám, năng lực điều khiển thực vật không yếu hơn cấp bốn, có thể làm lơ khống chế tinh thần lực cấp sáu, Tri Mẫu thật sự là may lắm mới có thể đưa anh về.”
Chiến không nói gì.
Lam Âm huơ nhẹ ngón tay lên trán hắn một cái: “Anh là khách quý của Âm Thành ta, đương nhiên không thể để lại ấn ký như thế. Về phía Tri Mẫu, ta sẽ trừng phạt ông ta.”
“Rầm!” Tri Mẫu đáng thương, bị kích thích quá mức nên lại té xỉu lần nữa. Vừa rồi ông phát hiện Đại Tư Tế đại nhân mà ông sùng bái nhất, kính trọng nhất đang nói chuyện với nô lệ của ông trong vườn gieo, vì để gần với Đại Tư Tế đại nhân hơn một chút, ông nhịn không được lén lút đi đến cạnh cửa, kết quả liền nghe thấy câu đầu tiên mà Đại Tư Tế đại nhân nói lại là muốn trừng phạt ông… a! Mẫu Thần tại thượng!
Ba người đều không quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến, dám nghe lén thì phải chuẩn bị trả giá.
Chiến sờ sờ trán, hắn có thể cảm nhận được, ấn ký nô lệ đã hoàn toàn biến mất. Tuy thứ này không trói buộc được hắn, nhưng bỏ đi được thì càng tốt, không ai muốn sống trong cái thân phận nô lệ mãi.
“Cảm ơn.”
Lam Âm gật đầu nhận lời cảm ơn: “Nghe nói anh bị thương chưa hồi phục lại, linh hồn cũng bị thương, không nhớ rõ nhiều chuyện trong quá khứ, phải không?”
“Phải.”
“Nếu anh muốn khôi phục nhanh một chút, ta có thể giúp.”
“Không cần, chỉ cần cho phép tôi kiếm nguyên tinh tệ trong Âm Thành các người là được.”
Lam Âm cười rộ lên: “Theo như Tri Mẫu nói, khả năng thúc đẩy thảo dược sinh trưởng của anh cơ hồ như đồng dạng với tộc cây Trường Sinh, nếu thật sự là vậy, anh muốn kiếm nguyên tinh tệ ở Âm Thành ta đúng là không khó. Có điều, ta cảm thấy năng lực khống chế đất của anh càng hữu dụng hơn, khoảng thời gian này Âm Thành ta vừa lúc định xây dựng thêm, muốn xây một tòa ngoại thành, nếu anh đồng ý giúp đỡ, nguyên tinh tệ có thể bàn bạc.”
“Bao nhiêu?”
“Cụ thể là bao nhiêu thì phải xem xem anh xây tường thành dài bao nhiêu và kiên cố cỡ nào, bao gồm cả nhà cửa và đường xá trong thành, đến lúc đó chiến sĩ khống chế đất tới hỗ trợ không chỉ có một người, mọi người sẽ phân công nhau làm, cứ ba ngày thì kiểm tra thành quả và trả thù lao một lần, nếu có việc gấp muốn rời đi trước thì cũng có thể kiểm tra và nhận thù lao trước.”
“Được.”
“Vậy là anh đồng ý cuộc trao đổi này?”
“Ờ.”
“Được. Tiếp theo là về chỗ ở của anh, bây giờ ta có hai đề nghị, thứ nhất, ta sẽ tìm một căn nhà chuyên cung cấp cho khách quý trong thành để anh ở tạm; thứ hai, anh vẫn ở thần điện, ở phòng cách vách cái người mà đêm nay anh gặp được. Anh chọn cái nào?”
Nghiêm Mặc cảm thấy khi Lam Âm hỏi những lời này, vẻ mặt nhìn như nhẹ nhàng không có gì đáng để ý, nhưng cơ thể y lại căng lên. Hắn là bác sĩ, còn là người giỏi dùng phương pháp chữa bệnh của đông y: Nhìn, nghe, hỏi, sờ, sự thay đổi của cơ bắp trên thân người đương nhiên không thể qua mặt được hắn.
Chiến thầm hỏi ý kiến Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc trầm ngâm, hắn thích ở phòng đơn hơn, như vậy làm gì cũng tiện. Nhưng A Chiến đã đánh chủ ý lên thứ nằm trong cơ thể của bán thú nhân kia, nếu cách bán thú nhân quá xa thì không biết sẽ phát sinh chuyện gì, huống chi hắn cũng rất tò mò Đại Tư Tế của thần điện Thổ Thành rốt cuộc có ý định gì với A Chiến.
“Anh dựa theo trực giác của anh để lựa chọn thử xem?” Nghiêm Mặc không chắc lắm, nên đề nghị.
Chiến liền nói: “Tôi ở thần điện.” Sau đó lại hiên ngang lẫm liệt bảo: “Tư tế Tri Mẫu dùng ba mươi nguyên tinh tệ cấp sáu mua tôi về, hiện giờ tôi không làm nô lệ của ông ta nữa, vậy đương nhiên phải giúp ông ta kiếm lại số nguyên tinh tệ đó.”
Thật biết cách ăn nói, tên này nhớ lại rồi à? Nghiêm Mặc lập tức có cảm giác như cái tên gia súc giảo hoạt phúc hắc, tham lam tàn nhẫn, ham muốn tình dục cao đã trở về rồi. Chắc là bị tinh thần lực của ông Đại Tư Tế Thổ Thành kích thích mạnh. Đương nhiên, hắn cảm thấy chủ yếu vẫn là nhờ có hắn che chở một thời gian dài.
Nghe chiến sĩ thần song hệ nói muốn ở lại thần điện, vẻ mặt của Lam Âm liền trở nên vi diệu: “Nếu anh đã quyết định như vậy, thế thì làm thôi. Chút nữa anh đưa thẻ bài mà người kia giao cho Lam Diên, hắn sẽ xử lý, anh có thể cầm thẻ bài sử dụng ao sóng âm để ra vào thần điện, còn những chuyện khác Lam Diên sẽ nói cho anh biết sau, chỗ nào trong thần điện có thể đi, và chỗ nào không thể đi.”
Chiến gật đầu, tiện tay ném thẻ bài cho Lam Diên.
“Cuối cùng, thứ mà anh ôm trong lòng kia, ta nghĩ nó nhất định rất quan trọng đối với anh, nhưng trong thần điện và Âm Thành có không ít trẻ con nhát gan, để tránh cho bọn nó mạo phạm anh và người trong lòng anh, ta kiến nghị…”
“Yên tâm, tôi sẽ không để Mặc của tôi làm người khác sợ, cũng vậy, tôi không hy vọng bất luận kẻ nào đánh chủ ý tới em ấy. Tôi nghĩ các người cũng không muốn thấy dáng vẻ điên cuồng của một chiến sĩ song hệ đâu.”
Lam Âm không cảm thấy thái độ nói chuyện của Chiến mạo phạm mình, thực lực thật sự mà tên chiến sĩ song hệ này che giấu vẫn lộ ra, điều đó đủ để y xem đối phương ngang hàng với mình mà kết giao.
“Âm Thành là một tòa thành bình yên, anh ở lâu sẽ biết, trong thành và thần điện đều không được phép xảy ra ẩu đả, nếu có gì cần giải quyết, anh có thể đến đấu trường so đấu, ở nơi đó sống chết ra sao cũng được.”
Chiến nhớ kỹ chuyện này, sau khi hai người trò chuyện về vài quy tắc và phong tục của Âm Thành, Lam Âm nghe thấy tiếng bò dậy của ông tư tế cấp thấp nào đó, liền không nhiều lời nữa, bảo Lam Diên hôm sau tới tìm hắn, rồi mau chóng dẫn Lam Diên rời khỏi.
Tri Mẫu ngồi quỳ trên đất, vẻ mặt đau khổ. Bây giờ đừng nói tới việc tiến đến trước mặt Đại Tư Tế, mà ngay cả tiễn đưa cũng không dám, chỉ sợ Đại Tư Tế nhớ tới vụ trừng phạt ông.
Chiến ôm cái xác cháy đi đến cạnh Tri Mẫu, đá đá ông ta: “Về sau nhớ gọi tôi là Chiến đại nhân đấy, nếu không sẽ đánh ông. Còn nữa, đừng chỉ tìm vài người như vậy, tìm nhiều chút, kiếm nguyên tinh tệ rồi chia cho ông, phần trước đó nhớ trả lại.”
Tri Mẫu: “…”
Sau đó: “A a a ——!” Ông muốn giết cái gã buôn nô lệ kia! Ông nhất định phải giết gã! Đồ lừa đảo!
Cũng may, thần điện Âm Thành cách âm rất tốt, Tri Mẫu kêu gào thê thảm trong vườn gieo của mình như thế nào cũng không ảnh hưởng tới giấc ngủ của người khác.
Ngày kế, Chiến nhận lại thẻ bài mà Lam Diên đưa tới lần nữa, đi theo hắn dạo một vòng trong thần điện, đã biết được nơi mình có thể đi, nơi mình không thể đi.
Mà điều nằm ngoài dự đoán của Nghiêm Mặc là, trong thần điện Âm Thành cũng có tư tế đến từ những tòa thành và các bộ lạc khác, những người này cùng ở trên tầng thứ năm, tới Âm Thành ngoại trừ vì muốn có phương pháp thăng cấp, còn vì để học khống chế âm thanh, luyện thuốc và rèn luyện sức mạnh linh hồn.
Mà những người đến từ bên ngoài này đều có thể giao dịch trong thần điện, Nghiêm Mặc rất có hứng thú với các loại thảo dược và đặc sản của bọn họ.
Không bị thân phận hạn chế, Chiến quyết định mở rộng quy mô làm ăn, ngoại trừ những người mà Tri Mẫu giới thiệu, hắn định tự mình ra ngoài chủ động quảng cáo.
Để tiện mang theo cái xác cháy bảo bối của hắn, hắn làm một cái gùi mềm có mang mùi thơm, đặt cái xác cháy vào gùi, sau đó đắp một tấm vải thô mà Tri Mẫu đưa cho, rồi cứ thế cõng Mặc lắc lư khắp thần điện.
Ngày đầu tiên, hắn giao dịch thảo dược và nguyên tinh tệ với mấy người đến từ bên ngoài ở tầng thứ năm, rất được hoan nghênh.
Ngày hôm sau, hắn đi tới khu vực bên ngoài sảnh Khải Thụ mà hắn quen thuộc nhất ở tầng thứ tư, Tri Mẫu giới thiệu cho hắn một vị khách sộp, vườn gieo của đối phương xảy ra vấn đề, rất nhiều thảo dược bị bệnh.
Tri Mẫu vừa thấy Chiến đeo gùi xuất hiện, lập tức chủ động tiến lên đón.
Hiện giờ thân phận của hai người gần như đã đổi chỗ cho nhau, Tri Mẫu không dám đắc tội vị chiến sĩ nghe nói là song hệ cấp tám này chút nào, Lam Diên đại nhân đã dặn kỹ, còn bảo ông nhận lỗi với Chiến đại nhân —— Tri Mẫu quyết định mời Vu sư nguyền rủa tới nguyền gã buôn nô lệ Na Phi kia, nguyền rủa gã cả đời này phải làm nô lệ cho kẻ khác, ngày ngày bị chủ nhân ngược đãi ức hiếp.
Nào ngờ Tri Mẫu còn chưa đi đến cạnh Chiến đại nhân thì đã bị một tư tế khác chặn đường, người nọ vừa há mồm liền nói: “Tư tế Tri Mẫu, tên nô lệ này ông có bán không? Tôi đồng ý bỏ năm mươi nguyên tinh tệ cấp sáu!”
Tri Mẫu đang định giải thích, nhưng người nọ nhìn vẻ mặt ông lại tưởng ông không muốn bán, lập tức tăng giá: “Một trăm viên!”
Tri Mẫu lòng đang rỉ máu, sớm biết vậy thì lúc đầu ông đã bán rồi! Đáng tiếc, trên đời không có ‘sớm biết vậy’, trừ phi ông là tư tế hệ tiên tri.
“Nhiều nhất là một viên cấp bảy lại thêm mười viên cấp sáu.” Tên tư tế ra giá nghiến răng, không cam lòng mà tham lam nhìn người cây vài lần. Hả? Chẳng phải nửa người trên và cánh tay phải của người cây là nhánh cây à? Sao giờ lại biến thành hình người?
Nhìn kỹ lại, a! Ấn ký nô lệ trên trán người cây đâu? Sao lại không còn nữa?
Tên tư tế kia theo bản năng mà dời tầm mắt xuống thắt lưng người cây, không có nô lệ ấn ký, vậy phải có thẻ bài thân phận mới được đi lại trong thần điện, tên người cây này… Ặc! Người ta thực sự có thẻ bài!
Khoan đã! Thẻ bài sao lại màu đen?
Thẻ bài màu đen tượng trưng cho cái gì? Tên tư tế kia cảm thấy mình có hơi choáng đầu rồi đó, nếu hắn nhớ không lầm thì hình như lúc hắn mới vào thần điện có người dạy ý nghĩa màu sắc của thẻ bài, người từ bên ngoài đến trên cơ bản đều dùng thẻ bài đỏ, bởi vì màu tươi, rất dễ nhớ nên không sợ nhầm, mà màu đen thì…
Ặc! Mẫu Thần tại thượng! Kia chẳng phải là thẻ bài có thân phận ngang với thành chủ Thượng Thành và Đại Tư Tế Thượng Thành sao?!
“Rầm!” Tên tư tế kia trợn mắt, té xỉu.
Nghiêm Mặc xì cười: “Có phải các tư tế Âm Thành đều có kỹ năng đặc biệt, nói xỉu liền xỉu không?”
Chiến mặt không cảm xúc đi ngang qua người tên tư tế kia, bước đến trước mặt Tri Mẫu.
Nhưng lại bị quấy rầy một lần nữa, Tri Mẫu còn chưa kịp thỉnh tội thì nghe một giọng nói không chút khách khí vang lên bên cạnh.
“Năng lực của tên nô lệ người cây lai đã truyền ra rồi, ông cho rằng ông có thể giữ hắn được bao lâu? Một phương pháp phối thuốc tăng sức mạnh linh hồn cấp trung, lại thêm hai viên nguyên tinh tệ cấp bảy vô thuộc tính, đổi hay không?” Tên này là cái tên tư tế Thải Phi vẫn hay tìm Tri Mẫu gây sự.
Tri Mẫu cười lạnh, chỉ đáp một chữ: “Cút!”
“Mười viên cấp bảy.” Mấy ngày nay Thải Phi đã tìm hiểu được tin dược tính của thảo dược mà người cây thúc đẩy sinh trưởng đều không có bất kỳ tổn thất nào, tâm niệm đối với người cây lại càng nặng, nhất định phải có được hắn.
Tri Mẫu cười lạnh một tiếng: “Tốt nhất là mở to cặp mắt mù của cậu lên mà nhìn…”
“Một người có thể thúc đẩy các loại thảo dược sinh trưởng, không nói đến nơi sản sinh và thời gian, còn có thể giữ nguyên dược tính vốn có thì sao chỉ trị giá bằng mười viên nguyên tinh tệ cấp bảy cùng một bộ phương pháp phối thuốc tăng sức mạnh linh hồn cấp trung?”
Trên đời này, nếu có âm thanh nào êm ái đến mức có thể khiến tai người ta muốn rụng đi thì chắc chỉ có âm thanh này. Nghiêm Mặc chưa bao giờ nghe thấy chất giọng nào hay như vậy, ngay cả tai cũng muốn say.
Ngay cả Chiến cũng nhịn không được quay đầu nhìn về hướng âm thanh truyền đến.
Một cô gái yểu điệu với mái tóc dài được thắt bím đi đến dưới sự bảo vệ của vài chiến sĩ.
Cô gái nọ không đẹp tới mức nghiêng nước nghiêng thành, nhưng khuôn mặt hình trái xoan, ngũ quan cân đối, vẻ đẹp trên gương mặt vẫn để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác. Ở giữa trán có hoa văn hình củ ấu màu đỏ, môi hồng mắt sáng, đôi mắt của cô sáng ngời một cách đặc biệt.
Tổng thể mà nói, đây là một cô gái vừa tràn đầy khí chất quý tộc vừa mang theo chút ngang ngược của bọn trẻ con, nếu là đàn ông bình thường thì ham muốn chinh phục đối với kiểu người này sẽ rất cao, nhất là những ai coi trọng quyền lực.