*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Mỹ nam tử đang đứng giữa đám hoa vờ như mình là cây cỏ được nước mưa tưới ướt.”Nguyên Chiến nhìn cô ta: “Có muốn bí dược xóa sẹo không? Đại Vu của bộ lạc tôi biết chế đó, khi dùng có lẽ sẽ hơi đau, nhưng chắc có thể khiến mặt cô hồi phục lại như cũ.”
Nghiêm Mặc rất muốn chọt hắn một cái: Sao anh biết tôi biết chế thuốc xóa sẹo? Mà còn nữa, mới gặp con gái người ta lần đầu sao đã dụ mua thuốc xóa sẹo rồi, coi chừng kéo cừu hận đấy!
Có lẽ Nguyên Chiến là kiểu người rất khó kết bạn với người khác phái, cách hắn đối xử với con gái đầu tiên phải dựa theo tuổi tác, rồi năng lực, cuối cùng là mức hữu dụng. Nếu không có tư tế đại nhân của hắn, chắc hắn sẽ nhín chút thời gian ra nhìn dung mạo và dáng người của đối phương một chút, nhưng bây giờ hắn chỉ xem đại công chúa như người đứng đầu một thế lực, chẳng qua là vì người đứng đầu này có thân phận và nhiều nguyên tinh tệ, nên hai mắt hắn mới lập lòe ánh sáng.
Đại công chúa mỉm cười, không hề tức giận như trong tưởng tượng của Nghiêm Mặc, mà còn nhìn về phía Đại Tư Tế Lam Âm, rồi cười nói: “Lam Âm đại nhân, một trong số các mục đích mà tôi tới đây hôm nay chính là muốn xin ngài chút thảo dược, có loại nào thích hợp không?”
Lam Âm nhìn nhìn mặt đại công chúa: “Vết cào khá sâu, muốn khôi phục hoàn toàn cần chút thời gian. Bây giờ trong tay ta không có dược vật giúp xóa sẹo, có thể chờ ta một thời gian không? Ta sẽ tìm tư tế chế thuốc tốt nhất để chế thuốc cho cô.”
Đại công chúa rất hiểu cho y, tuy thần điện có đủ loại dược vật, nhưng trong đó không bao gồm cả thuốc có tác dụng xóa sẹo, loại thuốc đặc biệt này chỉ khi nào cần đến thì mới có người suy nghĩ biện pháp và ngao chế.
Nghiêm Mặc nói với Nguyên Chiến: “Xem ra Âm Thành không có người mang năng lực thần huyết chữa thương và hồi phục, khi chữa bệnh chữa thương bọn họ đều dùng thuốc, thành Hắc Thổ cũng thế. Vậy năng lực của công chúa Đóa Phỉ và lão tư tế Diệp Hách kia hẳn là loại đặc biệt và hiếm thấy, không biết thành Lạch Trời phụ thuộc tòa Thượng Thành nào nữa.”
“Thành Lạch Trời? Công chúa Đóa Phỉ? Tư tế Diệp Hách?”
“Là bộ lạc hàng xóm của chúng ta, không phải được hữu hảo cho lắm, lão tư tế Diệp Hách thì đã bị hai chúng ta cùng nhau xử lý rồi, công chúa Đóa Phỉ bây giờ đang ở một nơi cách bộ lạc chúng ta không xa thành lập một thế lực mới.”
Nguyên Chiến nhíu mày: “Em kể lại cho tôi nghe chuyện về bộ lạc của chúng ta đi.”
“Chờ lát nữa đã, đại công chúa muốn nói chuyện với anh kìa.”
Đại công chúa ngẩng đầu lên, cô ta thấp hơn Nguyên Chiến rất nhiều, chỉ đứng tới bả vai Nguyên Chiến, nhưng bản thân cô cũng không lùn mấy, cao chừng một mét bảy, chủ yếu là vì chiều cao của Nguyên Chiến vượt quá nam giới bình thường, nửa năm trước hắn đã cao hơn một mét chín.
“Thuốc mà anh nói, bây giờ có không?”
Nguyên Chiến hỏi Nghiêm Mặc: “Em biết chế không?”
Nghiêm Mặc cười: “Anh tin tưởng tôi ghê.”
“Đương nhiên! Chừng nào thì có thể chế xong?”
Nghiêm Mặc: “Ngày mai.”
Nguyên Chiến liền nói với đại công chúa: “Tối mai sẽ có cho cô.”
Đại công chúa: “Vậy tối mai tôi sẽ phái người tới lấy.”
“Tốt nhất là cô tự mình tới lấy, đây là bí dược của bộ lạc tôi, cần một vài phương pháp kích phát dược tính đặc thù.”
Đại công chúa ngạc nhiên, thị vệ của cô ta muốn nói gì đó nhưng lại bị cô ta ngăn cản, lúc cô định đồng ý thì Đại Tư Tế Lam Âm lại ngắt lời: “Vừa lúc ta cũng muốn nhờ Chiến đại nhân giúp ta chế thuốc, nếu Chiến đại nhân có thể giúp thì tốt quá. Chờ khi chế thuốc xong, lúc đó ta sẽ cho người mời điện hạ tới chỗ ta.”
Đại công chúa lộ vẻ cảm kích. Dù sao cô ta cũng là công chúa, tuy Âm Thành căn bản không để ý đến việc đề phòng cô nam quả nữ, nhưng nhất cử nhất động của cô ta đều có rất nhiều người theo dõi, Nguyên Chiến không chỉ là một người đàn ông xa lạ, mà hắn còn là khách quý có thẻ bài đen trong tay, nếu cô tiếp xúc quá nhiều với Nguyên Chiến, không biết người nào đó sẽ suy diễn ra điều gì.
Lại nói Nguyên Chiến mới vừa phát sinh mâu thuẫn với vương hậu Thổ Thành, nếu cô ta tiếp xúc quá nhiều với người này, sẽ làm cho người ta có cảm giác sai lệch. Mà cô tạm thời vẫn chưa muốn đối đầu với ả đàn bà nghe đồn là vô cùng ngang ngược và không biết nói lí lẽ kia.
Nguyên Chiến tỏ vẻ không sao cả, hắn chỉ cần đại công chúa tự mình tới là được.
Nghiêm Mặc lấy làm lạ: “Sao anh lại nhất quyết bắt người ta tự mình tới vậy? Anh có ý định gì hả?”
Nguyên Chiến xấu bụng không chịu nói.
Sau đó không nói nhiều nữa, hai bên hẹn thời gian rồi tách ra, Nghiêm Mặc dùng ké tai Nguyên Chiến, thuận theo tiếng gió nghe thấy vị đại công chúa kia tựa hồ như đang bàn bạc chuyện của người mèo với Lam Âm.
“…Tôi đã rút hết toàn bộ chiến sĩ thủ thành bị sai ra ngoài tìm người mèo về, những cái người mèo đó đều là sinh vật có trí tuệ, nếu ép bọn họ ở lại làm nô lệ, chỉ sợ Âm Thành ta sau này sẽ có thêm một kẻ địch không cần thiết. Bọn họ có thể bỏ trốn một lần, thì cũng có thể bỏ trốn lần thứ hai. Dù không trốn thoát nhưng với năng lực mê hoặc người khác của bọn họ, Âm Thành cũng sẽ rối loạn.”
“Ý của điện hạ là?”
“Tôi không muốn mọi người bắt những người mèo bỏ trốn đó, nhưng việc này tôi không thể quyết định một mình, trong thành còn có không ít quý tộc, thậm chí cả tư tế và thần thị đều mua người mèo làm nô lệ, chỉ sợ bọn họ sẽ không chịu bỏ, tôi hy vọng Lam Âm đại nhân ngài có thể…”
Nguyên Chiến bước lên ao sóng âm, câu nói kế tiếp không nghe thấy được nữa.
“Cùng là đại công chúa, nhưng cô gái đó thông minh và sáng suốt hơn Đóa Phỉ nhiều, rất biết cách làm người.” Nghiêm Mặc tán thưởng.
Nguyên Chiến cũng tán thành cách nói này: “Tôi không biết Đóa Phỉ như thế nào, nhưng cô gái này không đơn giản.”
“Ồ? Anh nhìn ra điều gì à?”
“Thứ nhất, theo như quan sát của tôi, vừa mở miệng tôi liền chọc vào chỗ đau của cô ta, vậy mà cô ta lại không tức giận chút nào. Thứ hai, thị vệ của cô ta đều cực kỳ nghe lời cô ta, không có ai dám tự ý quyết định làm chuyện gì. Thứ ba, mối quan hệ giữa cô ta và Đại Tư Tế rất tốt, mà Đại Tư Tế và chiến sĩ bảo hộ của hắn đều không xem cô ta là công chúa. Thứ tư, cô ta biết khi nào thì cần phải buông tay.”
Bốn điều, phác hoạ ra một kẻ bề trên rộng lượng, nhưng quản lý thủ hạ nghiêm khắc và quyết đoán.
Nguyên Chiến nói tiếp: “Mặc, tôi cần biết mọi chuyện về tình hình của Cửu Nguyên. Đừng quan tâm tới việc lời nhắc của em có ảnh hưởng tới quá trình tự lành của tôi hay không, tôi cần đánh giá tình hình chung.”
Nghiêm Mặc cũng rất lo cho Cửu Nguyên, không phải lo người Cửu Nguyên bị chia cắt, dù sao bọn họ chỉ mới ra khỏi nhà chưa được bốn tháng, lúc đi hắn còn để ba nhóc đệ tử, Thảo Đinh, Đại Hà và Nhị Mãnh lại quản lý bộ lạc, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng không sợ đả động tới gốc rễ. Điều hắn lo là bọn Băng đưa Chú Vu với Cửu Phong về Cửu Nguyên rồi, một vài người cực kỳ trung thành với hắn và Nguyên Chiến, tỷ như tộc A Ô và bọn Tranh, có khi nào sẽ dốc hết sức đi báo thù cho bọn hắn không?
Nhưng nếu Chú Vu và bọn Băng trở về, với năng lực nguyền rủa và kinh nghiệm sinh tồn siêu cấp của ông, chắc sẽ không để dân chúng Cửu Nguyên làm chuyện lỗ mãng, khả năng cao là bọn họ sẽ tích trữ lực lượng.
Nhưng hết thảy chỉ là phỏng đoán, tình thế thực tế rốt cuộc ra sao, hắn không biết chắc. Nhưng tinh thần của Nguyên Chiến vẫn chưa lành, ngay cả ký ức cũng bị mất, hắn muốn tìm người chia sẻ nỗi lo cũng không có.
Hiện giờ Nguyên Chiến chủ động nói rằng mình cần biết tình hình của Cửu Nguyên, Nghiêm Mặc đương nhiên sẽ không giấu diếm điều gì, một năm một mười nói ra hết, bao gồm cả những suy đoán của hắn đối với tình hình bây giờ.
Nguyên Chiến hồi lâu không nói gì, chuyện Nghiêm Mặc kể đã thắp sáng một vài ký ức mơ hồ trong hắn, có chuyện hắn đã nghe rồi nhưng vẫn hoàn toàn không nhớ ra, cơ mà hắn có cảm giác, hẳn là mình đã nhớ được ít nhất cũng chín phần, còn một phần dù bây giờ không nhớ ra thì cũng không sao cả.
“Em lo người Cửu Nguyên sẽ đi chịu chết vì chúng ta?” Nguyên Chiến đột nhiên hỏi.
“Ừ.” Nghiêm Mặc không cần nghĩ ngợi đã nói: “Những người đó đều là những người mà tôi đánh thức năng lực thần huyết, vất vả lắm mới bồi dưỡng ra được, người Cửu Nguyên chúng ta đều là tinh anh, mất đi một người chắc tôi đau lòng chết mất.”
“Trước kia em không có cái suy nghĩ này.”
“…Anh lại nhớ được gì rồi?”
Nguyên Chiến xa xăm nói: “Tôi nhớ hình như em vẫn luôn muốn rời khỏi tôi, rời khỏi Cửu Nguyên.”
Nghiêm Mặc phì cười, hồi đó khác, bây giờ khác, có lẽ hắn đã phải trả giá quá nhiều, nên mỗi một người ở Cửu Nguyên đều là vướng bận của hắn.
“Tôi còn nhớ hình như chúng ta có hai đứa con trai? Hơn nữa vẫn chưa sinh ra?” Vẻ mặt của Nguyên Chiến cũng rất lấy làm kinh ngạc.
Nghiêm Mặc: “…”
Nguyên Chiến giơ tay ra phía sau sờ sờ cái gùi: “Em không chết, vậy hai đứa nhỏ của chúng ta cũng không chết đúng không?”
“Nếu không anh nghĩ vì sao tôi lại khôi phục chậm như vậy? Thằng nhóc thối Vu Quả đó luôn trộm hấp thu sinh mệnh của tôi, tôi không sao thì nó cũng không sao, tôi gặp bất trắc thì hai đứa tụi nó cũng không thể tốt hơn tôi được.”
“Tụi nó đang hấp thu sinh mệnh của em?” Vẻ mặt Nguyên Chiến lập tức thay đổi, vậy mà không chút do dự nói: “Móc tụi nó ra!”
“Bớt nghĩ bậy đi.” Nghiêm Mặc lười biếng nói: “Nhóc thối Vu Quả kia tuy đang hấp thu sinh mệnh của tôi để làm chất dinh dưỡng cho nó, nhưng nó cũng giúp chúng ta không ít. Tinh thần hai đứa nó từ sau khi xảy ra chuyện liền ở cùng với tôi, tôi có thể bám vào biển hồn của anh cũng là nhờ Vu Quả, lúc anh bị bán thú nhân cám dỗ, nếu không phải có Vu Quả giúp tôi, thì một tinh thần lực cấp sáu như tôi cũng không thể giữ cho anh thanh tỉnh từ đầu tới cuối. Có điều, Vu Quả bây giờ rất suy yếu, ý thức của nó với Đô Đô đều đang trong trạng thái ngủ say, chỉ khi gặp phải nguy hiểm mới có phản ứng.”
Nguyên Chiến lắc đầu, hắn còn chưa nói xong: “Móc tụi nó ra cho vào thân thể tôi được không?”
Nghiêm Mặc cười ha ha: “Nếu được thì tôi đã sớm làm rồi. Đừng nghĩ mấy chuyện lung tung đó nữa, anh không cần lo lắng cho bọn nó, chỉ cần tôi khôi phục lại là bọn nó cũng có thể khôi phục theo.”
Nguyên Chiến nghe vậy lại càng hạ quyết tâm muốn kiếm nhiều nguyên tinh tệ hơn nữa, để Mặc và con hắn sớm ngày khôi phục.
Hai người không hề đề cập tới chuyện trở về Cửu Nguyên, bởi vì chuyện đó căn bản không thực tế.
Chỉ là bọn họ không ngờ tới, cơ hội mà bọn họ cho rằng không thực tế ấy rất nhanh đã xuất hiện trước mắt, hơn nữa còn lấy phương thức mà bọn họ hoàn toàn không đoán trước được xuất hiện.
Chạng vạng, gió nổi lên, thiên biến, khi sắc trời còn chưa tối hẳn thì sấm chớp mùa xuân đã cuồn cuộn, mưa to tầm tã kéo tới.
Nghiêm Mặc bảo Nguyên Chiến dùng thảo dược đổi mười con rết và mười con đỉa lớn đã được phơi khô của Tri Mẫu, lại trồng một ít dược vật, sau đó mượn phòng thuốc của Tri Mẫu, phối ra một hủ thuốc mỡ nhỏ có tác dụng xóa sẹo.
Ngày hôm sau, thời tiết vẫn mưa dầm liên miên.
Không biết có phải Nguyên Chiến cảm nhận được gì hay không, mà sáng sớm đã chạy ra khu bên ngoài sảnh Khải Thụ của các tầng để giao dịch thảo dược với người ta, lần này hắn không chỉ nhận nguyên tinh tệ, mà còn nhận một vài thảo dược cùng các loại khoáng thạch mà Nghiêm Mặc muốn.
Tới tối, Lam Diên đích thân đến tìm hắn, hỏi thuốc xóa sẹo làm xong chưa.
Nguyên Chiến có thói quen luôn mang theo những thứ quan trọng trên người, đó cũng là lý do mà hắn cứ đeo cái gùi mãi. Có điều sức hắn lớn, chút phụ trọng này đối với hắn không là gì cả.
Nghe nói thuốc xóa sẹo đã được làm xong, Lam Diên liền bảo hắn đi theo mình.
Bọn họ không đi lên tầng trên của thần điện, mà ra khỏi thần điện luôn.
“Thời gian quá ngắn, chúng tôi tìm vài tư tế chế thuốc, trước mắt chỉ mới chế được hai hủ thuốc nhỏ, không biết hiệu quả như thế nào, mà dù là thuốc của ai, đều phải lấy nô lệ ra thử nghiệm trước.” Lam Diên sợ Nguyên Chiến hiểu lầm mới giải thích.
Dọc đường đi Nguyên Chiến chỉ im lặng nhìn cảnh vật xung quanh, không mở miệng nói chuyện.
Lam Diên lại nói: “Đại công chúa Lạp Mạc Na điện hạ có chút việc không thể đến thần điện, nên mời chúng ta đi qua vương cung. Còn có, Lạp Mạc Linh điện hạ, là đại vương tử điện hạ của chúng tôi nghe nói ngài lai với tộc cây Trường Sinh, còn là chiến sĩ thần huyết song hệ cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa lại nghe nói bộ lạc của ngài có bí thuật thần kỳ, chẳng những có thể làm vết thương đang đổ máu không ngừng lập tức dừng chảy máu và kết vảy, hiện giờ vết sẹo trên mặt Lạp Mạc Na điện hạ cũng có thể xóa, nên cậu ta muốn… gặp ngài.”
Nguyên Chiến quay đầu nhìn hắn.
Lam Diên có chút chần chừ: “Đại vương tử điện hạ vào thời thiếu niên gặp phải một sự kiện không tốt, tính cách có chút kỳ quặc, nếu cậu ta có làm ra chuyện gì không phù hợp với thân phận thì mong ngài thông cảm nhiều hơn.”
Một ký ức trong đầu Nghiêm Mặc được đánh thức. Sư phụ Chú Vu của hắn từng nói cái gì nhỉ? Nói rằng ông từng nguyền rủa đứa con trai ưu tú nhất của thành chủ Âm Thành, khiến người nọ không thể nói chuyện trong suốt mười năm?
Đứa con ưu tú nhất này có phải là vị đại vương tử điện hạ tính cách kỳ quặc không đấy? Hiện giờ cái ‘mười năm’ đó đã qua chưa?
Điều quan trọng nhất là, người có thể khiến Chú Vu đích thân mở miệng nguyền rủa, vậy vị đại vương tử điện hạ này chắc cũng cùng một cái đức hạnh như vương hậu Thổ Thành đi? Hoặc còn tệ hơn nữa?
Ôm dự cảm bất ổn, sau nửa giờ Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc cũng được gặp vị đại vương tử điện hạ này.
Vương cung Âm Thành rất to, so với những lâu đài cổ mà đời trước Nghiêm Mặc từng thấy còn có quy mô lớn hơn và kiến trúc tinh xảo hơn nhiều.
Tòa thành này nối liền với pháo đài, kết hợp những ưu điểm của phương đông và phương tây, các quốc gia phương tây ở kiếp trước chú trọng việc xây một tòa lâu đài kiên cố, còn phương đông thì chú trọng lối kiến trúc chính xác và tinh xảo.
Ở nơi hoang dã căn bản không thể nào thấy được những hoa văn tinh xảo chạm khắc trên vách tường, cầu nối, nóc nhà… cùng bất cứ khu vực nào mà mắt người có thể nhìn đến hoặc không nhìn đến.
Nhưng ở đây, một ít cấu trúc lại như được nghệ thuật gia thiết kế, sau đó được các nhà toán học tính toán đến vô cùng chính xác, tạo ra loại kết cấu hoàn mỹ, làm Nghiêm Mặc phải hoài nghi trình độ văn minh nơi này ở phương diện nào đó có phải đã vượt qua thời đại mà kiếp trước hắn sống không?
Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã biết rõ nguyên nhân qua lời giới thiệu và giải thích của hướng dẫn viên du lịch – Lam Âm.
Lam Diên nói, tòa lâu đài và thành trì này có vào thời Âm Thành và Thổ Thành còn là anh em hữu nghị, người Thổ Thành giúp bọn họ xây nên, mà kết cấu chỉnh thể của tòa lâu đài này được dựng lên dựa trên một di tích cổ xưa.
“Nghe nói di tích kia rất có thể là truyền thừa của một chi tộc Luyện Cốt đã biến mất từ lâu, nó được vô tình phát hiện trong cuộc đại chiến cuối cùng năm đó, bởi vì có quá nhiều người phát hiện, nên bảo vật bên trong đã bị cướp sạch. Âm Thành chúng tôi khi đó chỉ mới là một bộ lạc nhỏ, Đại Tư Tế vất vả lắm mới lấy được một cái cốt khí, cái cốt khí kia ghi chép bản vẽ và quy hoạch của một tòa thành, sau đó Âm Thành chúng tôi chiếu theo nó mà xây. Những điều này đã là truyền thuyết lưu truyền từ rất lâu rồi, nếu là người Âm Thành bình thường, bọn họ chưa chắc đã biết.” Lam Diên kể lại, trong giọng nói mang theo chút khoe khoang mà chính y cũng không nhận ra.
Nghiêm Mặc cười ha hả.
Nguyên Chiến cũng khẽ mỉm cười, nói với Nghiêm Mặc trong đầu: “Nếu tôi nói với hắn, tư tế đại nhân của chúng ta cũng tìm được một di tích truyền thừa của tộc Luyện Cốt, chẳng những sở hữu độc quyền mà còn kế thừa cả thuật luyện cốt thật sự của tộc họ, em nói xem vị Lam Diên đại nhân này sẽ cảm thấy thế nào?”
“Hắn cảm thấy cái gì cũng có khả năng hết, mà chúng ta tám chín phần mười sẽ phải vào nhà tù của Âm Thành ngồi. Dừng! Nhìn bên trái!”
Nguyên Chiến dừng bước.
Lam Diên không biết có chuyện gì, cũng dừng lại, nhìn theo hướng của Nguyên Chiến.
“A!” Lam Diên khẽ kêu một tiếng, tựa hồ như không nghĩ tới người kia lại xuất hiện ở chỗ này.
Tầng thứ hai của lâu đài, gần một bức tường thành, có một khu đất trống khá lớn, nơi đó được trồng đầy hoa cỏ.
Giữa đám hoa cỏ có một người đang đứng, người này trông chừng chỉ mới đầu hai mươi, vóc dáng thon dài, diện mạo ở góc nghiêng vô cùng khôi ngô tuấn tú, thân mặc áo vải giản dị giống của tư tế, người nọ đang ngẩng đầu nhìn không trung, để hạt mưa rơi lên mặt mình.
Không biết người nọ đã đứng ở đây bao lâu rồi, quần áo ướt đẫm hết cả, dán sát vào cơ thể, để lộ những đường cong tuyệt đẹp, phối với sườn mặt anh tuấn kia, toàn bộ tạo nên thứ sắc đẹp đầy dụ hoặc.
Lam Diên và Nguyên Chiến đều nhìn người kia, mà Nghiêm Mặc thì lại nhìn đám hoa cỏ dưới chân người nọ.
“A Chiến, đi qua nhìn xem, mau!”
“Em phát hiện ra thứ tốt gì à?” Không thể không nói, Nguyên Chiến đã khôi phục chín phần ký ức nên vốn hiểu biết đối với tư tế đại nhân nhà mình đã trở lại, không hề hiểu lầm rằng đối phương bị sắc đẹp dụ dỗ.
Nghiêm Mặc sốt ruột: “Mau giúp tôi nhìn kỹ bụi cỏ bên kia, tôi nghi nó nếu không phải lúa mạch thì chính là rau hẹ.”
Mà dù là lúa mạch hay rau hẹ, cả hai đều là vật tốt! Là lúa mạch thì càng tốt, rau hẹ cũng được thôi, vì rau hẹ đã phát hiện ở địa bàn của người cá, nhưng lúc nào bọn họ mới có thể trở về Cửu Nguyên thì vẫn chưa biết, đương nhiên là lấy được bao nhiêu thì cứ lấy.
Còn về phần mỹ nam tử đang đứng giữa đám hoa vờ như mình là cây cỏ được nước mưa tưới ướt kia, Đại Tư Tế Nghiêm Mặc đã sớm xem nhẹ vẻ hoàn mỹ của cậu ta —— mỹ nam tử dù có đẹp cỡ nào thì cũng không thể ăn, cũng không thể giúp hắn giảm bớt giá trị cặn bã, vậy lấy về để làm gì? Có một cây gậy mát xa tuyến tiền liệt là đủ lắm rồi, mà hắn cũng chỉ có hứng thú với mông của một mình gia súc nhà hắn thôi.
Nguyên Chiến bước nhanh qua, Lam Diên muốn ngăn hắn hay dặn dò vài câu cũng không kịp.
Nguyên Chiến cong lưng, ngắt lấy một chiếc lá.
Phiến lá mềm mềm, bóng loáng, không có lông tơ, nơi bị ngắt đứt tỏa ra thứ mùi đặc trưng của rau hẹ. Nghiêm Mặc gần như đã có thể xác định rồi, nhưng hắn cần phải kiểm tra thêm một bước nữa.
Mỹ nam tử trong mưa cũng không cúi đầu nhìn, nâng tay lên với Nguyên Chiến, ý bảo: Đứng lên đi.
Nguyên Chiến làm lơ, ngồi xổm xuống, trực tiếp đào đất, bứng nguyên một cây với đầy đủ rễ má lên.
Rễ của rau hẹ đâm sâu vào đất hơn lúa mạch non, nhưng rễ con lại ít hơn. Rễ của lúa mạch non thì cắm không sâu, nhưng bộ rễ lại nhiều.
Nghiêm Mặc chắc chắn: “Đây là rau hẹ! A Chiến, lụm đồ ăn!”
Nguyên Chiến phất tay lên, trong nháy mắt đã rút sạch toàn bộ rau hẹ, thuận tiện còn khiến toàn bộ rau hẹ bên chỗ mỹ nam trong mưa nở hoa.
Rau hẹ nở hoa trông rất đẹp, nhất là khi nở cả một mảnh như vầy.
Nghiêm Mặc kêu: “Thụ phấn, thụ phấn, cái này phải thụ phấn thì mới kết hạt được.”
Đây là lần đầu tiên Nguyên Chiến nghe thấy cái từ này: “Thụ phấn như thế nào?”
“Lấy phấn trên nhị của một hoa đực bôi lên nhuỵ của hoa khác, nó nằm ở chính giữa ấy, coi chừng nước mưa.”
Vụ này khá là phiền toái, rau hẹ là cây lưỡng tính, nhưng cần thụ phấn với hoa khác, có nghĩa là khi thụ phấn cần ít nhất hai đóa.
Loại rau hẹ mọc hoang này kỳ thật không cần con người tốn công thụ phấn, một khi nở hoa, phấn sẽ theo gió hoặc côn trùng bay đi rồi thụ phấn, sau đó kết ra hạt giống. Chờ khi hoa tàn, hạt giống cũng đã chín.
Nhưng bây giờ trời đang mưa, bọn họ lại cần lấy hạt giống ngay, bất đắc dĩ, chỉ có thể thụ phấn thủ công để đẩy nhanh tiến trình.
Nguyên Chiến cẩn thận nâng niu mấy đóa hoa hẹ, hắn hái một đóa, rồi cầm đi bôi phấn lên mấy đóa khác, sau đó ủ chín, cứ như vậy, dùng phương pháp thụ phấn thô bạo mà đơn giản để tạo ra một ít hạt giống có màu đen.
Mỹ nam rất ngạc nhiên, cúi đầu nhìn khóm cỏ dại đột nhiên nở hoa. Chưa được một chốc lát cậu đã nhìn thấy Nguyên Chiến đang bận việc xung quanh.
Lam Diên gặp phải cảnh tượng như vậy thì có hơi ngơ ngác, lại thấy mỹ nam nhìn về phía Nguyên Chiến, lập tức bước nhanh tới hành lễ: “Kiến quá đại điện hạ.”
Mỹ nam chỉ tay vào Nguyên Chiến.
“Vị này chính là vị khách có thẻ bài đen của thành ta, tên Chiến, lai với tộc cây Trường Sinh, chiến sĩ thần song hệ.”
Trên mặt mỹ nam không có chút ý cười nào, thấy Nguyên Chiến bận đến mức không ngẩng đầu lên, cậu ta liền đi qua nhấc chân đá một cái.
“Đại điện hạ!” Lam Diên quát to, vội vàng muốn ngăn cản cái chân đang vung ra của cậu ta nhưng Nguyên Chiến đã giơ tay, bắt lấy cổ chân trần của mỹ nam, sau đó tiện tay vứt qua một bên.
Mỹ nam rất yếu ớt, cậu ta lập tức bị hất ra ngoài.
“Đại điện hạ!” Lần này Lam Diên vẫn quát to, nhưng phương hướng lại thay đổi, lật đật nhào tới cứu mỹ nam bị ngã trên đất.
Đại điện hạ té vào lòng Lam Diên.
Lam Diên đỡ cậu ta đứng vững, đại điện hạ đẩy hắn ra, lại lần nữa đi đến cạnh Nguyên Chiến, vén y phục luộm thuộm lên, mặc kệ ‘trứng trứng’ lộ ra mà ngồi xổm xuống, bứt một cọng rau hẹ đưa lên mũi ngửi ngửi, người nào mới ngửi mùi rau hẹ lần đầu ít nhiều gì cũng sẽ thấy nó khá gay mũi.
Đại điện hạ Lạp Mạc Linh cũng không ngoại lệ, cậu ta ngửi xong liền quẳng cọng rau hẹ ấy đi.
Nguyên Chiến liếc nhìn cậu ta một cái, ánh mắt hai người chạm nhau một chốc rồi lại dời đi.
Nguyên Chiến đứng lên, Lạp Mạc Linh cũng đứng lên theo, hai mắt không thèm chớp mà nhìn chằm chằm Nguyên Chiến. Nhìn từ mặt hắn, rồi nhìn xuống nửa người dưới của hắn, sau đó lại nhìn đến đôi chân trần của hắn.
Cũng không biết Nguyên Chiến hợp khẩu vị cậu ta chỗ nào mà đại điện hạ lại đột nhiên cười một nụ cười vô cùng tà mị.
Nguyên Chiến liếc xéo cậu ta: “Đại điện hạ? Con trai lớn của thành chủ Âm Thành?”
Lạp Mạc Linh gật đầu, tò mò nhìn cái gùi của hắn, ra hiệu bảo hắn mở cái gùi ra cho mình xem với.
Làm sao Nguyên Chiến đồng ý chứ? Vì sợ thân thể Mặc bị mưa xối ướt, hắn đã dùng đất bao lấy cái sọt, chỉ để lại mấy cái lỗ thông khí bên dưới.
Lam Diên lại lần nữa tiến lên: “Đại điện hạ, sao ngài lại đến đây? Chẳng phải ngài nói sẽ tới chỗ của Lạp Mạc Na điện hạ sao?”
Lạp Mạc Linh thay đổi vẻ mặt, khom lưng cầm một cây rau hẹ, ngồi dậy, đưa cho Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến cầm lấy
Lạp Mạc Linh lại cười tà mị, giơ tay vỗ vai hắn.
Nguyên Chiến không né tránh.
Lạp Mạc Linh càng thêm hài lòng, bóp bóp cơ bắp trên cánh tay Nguyên Chiến, rồi vẫy tay ý bảo: Đi cùng tôi.
Nguyên Chiến lại nhét cây rau hẹ lại cho cậu ta, không chút do dự cất bước đi theo đối phương.
Lam Diên thấy hướng hai người đi hoàn toàn trái ngược với hướng mà hắn muốn đi, mày lập tức nhíu chặt, không thể không đuổi theo: “Đại điện hạ, Lạp Mạc Na điện hạ còn đang chờ Chiến đại nhân đưa thuốc đến…”
Lạp Mạc Linh mặt không cảm xúc quay đầu nhìn Lam Diên, đôi mắt hoa đào kia như đang nói: Bảo cô ta lại đây.
Rốt cuộc Nghiêm Mặc cũng đời lực chú ý từ chỗ đám rau hẹ tới vị đại điện hạ này: “Nhìn qua không giống người xấu, tuy lúc cười có hơi giống yêu quái mê hoặc người, vì sao Chú Vu lại nguyền rủa cậu ta nhỉ?”
Nguyên Chiến: “Em nói xem vì sao cậu ta lại đứng ở đó vào đúng thời gian này, địa điểm này?”
“Ý anh là cậu ta đang chờ chúng ta?”
“Thế thì vì sao cậu ta lại chờ chúng ta?”
“Bởi vì…” Nghiêm Mặc không trả lời được, vì có quá nhiều khả năng.
Lạp Mạc Linh đã sắp dẫn Nguyên Chiến đến một tòa tháp nhỏ, phía sau đã có người đuổi theo.
Không phải Lam Diên, mà là một người hầu trong cung, người hầu kia chạy tới như bay, vừa đến gần liền hô: “Đại điện hạ, quốc vương bệ hạ và vương hậu bệ hạ mời ngài cùng vị khách tới từ phương xa này đến đại sảnh của thành chủ.”
Bước chân của Lạp Mạc Linh không hề dừng lại.
Người hầu kia bất đắc dĩ, lại hô một câu: “Đại điện hạ, vương hậu Thúy Vũ của Thổ Thành đã nói chuyện ngài bất kính với mình cho hai vị bệ hạ biết, hai vị bệ hạ bảo dù thế nào ngài cũng phải qua đó. Nếu không… ba năm sau ngài đừng mong có được một viên nguyên tinh tệ!”
Ai nha mẹ ơi, vấn đề này quá nghiêm trọng rồi! Lạp Mạc Linh và Nguyên Chiến đồng thời dừng bước, Nguyên Chiến dùng ánh mắt đồng cảm nhìn mỹ nam: “Ba năm không có được một viên nguyên tinh tệ nào, nếu tôi là cậu, tôi nhất định sẽ đi qua một chuyến.”
Lạp Mạc Linh nhìn rau hẹ trong tay, vẫy tay với Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến… vậy mà lại tới gần cậu ta.
Hai người đàn ông với phong cách lẫn ngoại hình hoàn toàn khác nhau đứng sát vào, đầu chụm lại, Lạp Mạc Linh liếm liếm môi, truyền một câu thẳng vào đầu Nguyên Chiến: “Sức mạnh linh hồn của tôi bị áp chế, không thể nói nhiều. Anh có biết tại sao mối quan hệ giữa Âm Thành và Thổ Thành lại tốt như vậy không? Anh có biết vì sao Đại Tư Tế Lam Âm của chúng tôi lại trông trẻ tuổi như vậy không? Thật ra hắn đã là lão yêu quái sống hơn hai trăm năm rồi. Nếu anh muốn sống, thì đừng tin vào những gì mà đám tư tế trong thần điện nói, Đại Tư Tế thì càng không thể tin, nếu bọn họ bảo anh…”
“Đại điện hạ!” Lam Diên quát to một tiếng.
Lạp Mạc Linh còn chưa nói hết thì sắc mặt đã suy sụp, không thể không tách ra khỏi Nguyên Chiến. Tựa hồ như để nói những lời vừa rồi cậu ta đã phải dùng hết tinh thần lực và thể lực của mình.
Nhưng Lạp Mạc Linh che giấu rất khá, khi cậu ta đứng thẳng dậy, còn giơ tay lên sờ sờ lưng Nguyên Chiến đầy vẻ khiêu khích, sau đó tay còn trượt xuống cái mông vểnh của hắn, nhưng bị Nguyên Chiến kịp thời chụp được.
“Đại điện hạ!” Lam Diên trừng Lạp Mạc Linh, trong mắt là thất vọng và phẫn nộ.
Lạp Mạc Linh trợn mắt, giật cái tay bị Nguyên Chiến túm lấy ra, lắc lư đi theo sau người hầu kia tới đại sảnh của thành chủ.
Lam Diên muốn giải thích với Nguyên Chiến về hành vi của đại điện hạ bọn họ, nhưng tựa như lại không biết nên giải thích thế nào, nét mặt đầy vẻ xấu hổ.
Nguyên Chiến ra vẻ chán ghét mà phẩy phẩy tay, đuổi kịp người hầu đang đứng chờ phía trước.
Người hầu đi rất nhanh, tuy đang mùa xuân, nhưng trời vừa mưa là thời tiết liền trở lạnh. Mưa xuân dính vào người lạnh thấu xương, phối với kiến trúc âm lãnh xung quanh của tòa tháp cổ xưa, Nguyên Chiến hơi rùng mình.
Nghiêm Mặc bắt đầu cảnh giác!